Chương 123: Tây Du ký nổi tiếng
Tần Mạn Vân lập tức cuống lên, vội vàng nói: "Lý công tử, giá ở cửa hàng này với ta mà nói thì không coi vào đâu, hoàn toàn không thể nói là tốn kém."
"Vô công bất thụ lộc, ta không thể ở." Lý Niệm Phàm vẫn lắc đầu.
Bằng hữu giữa mọi người hàng ngày thì không thành vấn đề, nhưng cửa hàng này rõ ràng rất cao cấp, nếu còn để người ta tốn kém như vậy thật sự không phải là tác phong của Lý Niệm Phàm, nhân tình này nợ quá lớn, không cần thiết.
"Lý công tử, công tử tặng khúc phổ để cho ta được lợi rất nhiều, hơn nữa còn mời ta nếm những món ngon, đây đối với ta mà nói thế nhưng còn trân quý hơn so với tiền tài nhiều, còn xin không nên từ chối." Tần Mạn Vân nhìn vào Lý Niệm Phàm, giọng điệ chân thành tha thiết mà nói.
Lý Niệm Phàm rơi vào trầm tư.
Tần Mạn Vân là nhà giàu đây là khẳng định, đối với nhà giàu mà nói thì tiền tài thực sự rất rẻ, ngược lại sở thích và tâm trạng mới là quan trọng nhất, nàng ta thích khúc phổ, còn nếm những món ăn ngon của mình, cái này hiển nhiên để nàng ta cảm thấy rất thoải mái, tiền tài tự nhiên cũng không để ở trong lòng.
Cái gọi là kẻ có tiền kết giao bằng hữu, xưa này không nhìn đối phương có tiền hay không, chỉ nhìn tâm tình, cũng không phải không có lý.
Huống hồ, tự tin mà nói, mon ăn mà mình làm ra quả thực ăn rất ngon, đối với kẻ có tiền mà nói thì đó thật có thể cho là ngàn vàng khó cầu.
"Thôi được, vậy ta ở!" Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, nói tiếp: "Tuy nhiên ta cũng không thể ở không,. tới lúc đó làm chút đồ ăn cho ngươi nếm thử."
Trong lòng Tần Mạn Vân hết sức vui mừng, kích động đến giọng nói cũng có chút run rẩy, "Vậy làm phiền Lý công tử."
Khảo nghiệm, vừa rồi cao nhân chắc chắn là đang khảo nghiệm thành ý của ta.
May mà ta nhanh trí mà thông qua được, thiếu chút nữa thì thất bại trong gang tấc, thật sự là quá khó khăn.
Lý Niệm Phàm mỉm cười nói: "Không phiền phức, nấu cơm chẳng qua chỉ là chuyện thuận tay mà thôi."
Khuôn mặt của Lạc Hoàng đã đen như nồi than, khóe miệng run rẩy không ngừng, hắn không hận cái gì chỉ hận đầu óc của mình quá ngu, lại bỏ qua một cái cơ duyên to lớn.
Tiên Khách cư rất chú trọng bài trí, ở giữa là một cái sân khấu, từ tầng một mãi cho tới tầng bốn là thiết kế kiểu hình chữ nhật, vì bảo đảm người ăn cơm có thể vừa ăn cơm vừa nhìn thấy sân khấu, trên tầng bốn hẳn là nơi nghỉ ngơi.
Tần Mạn Vân dẫn theo Lý Niệm Phàm lên tầng ba gần lan can, nhìn thoáng qua có thể thấy sân khấu ở tầng dưới, đây là một vị trí có góc nhìn tuyệt vời.
Lúc này, trên sân khấu có một người trung niên ăn mặc kiểu Văn sĩ, tay đang cầm quạt xếp, kể chuyện cho mọi người nghe.
Mà để Lý Niệm Phàm cảm thấy ngoài ý muốn chính là, nội dung mà Văn sĩ này kể lại là Tây Du ký, hơn nữa sinh động như thật, trầm bổng du dương.
Tây Du ký đã nổi tiếng tới loại trình độ này rồi sao? Chẳng lẽ thư sinh mê muội kia thật sự đã truyền bá Tây Du ký giúp ta ra ngoài rồi?
"Cái này, Lý công tử." Tần Mạn Vân đột nhiên nhìn vào Lý Niệm Phàm, trên mặt hiện ra một chút áy náy, mở miệng nói: "Ta vừa tới Thanh Vân cốc, chuẩn bị đi bái phỏng Cốc chủ Thanh Vân cốc, cần tạm thời rời khỏi một đoạn thời gian, chỉ sợ phải xin lỗi không tiếp được."
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, cũng nói: "Lý công tử, chúng ta cũng có mấy vị lão bằng hữu cần phải đi bái phỏng."
"Không sao, các ngươi không cần phải để ý tới ta." Lý Niệm Phàm lơ đễnh cười nói, ở trong những người tu tiên chắc chắn phải có trao đổi qua lại lẫn nhau, có thể bối chính mình kẻ phàm nhân này tới bây giờ, bọn họ cũng xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
"Đúng rồi, Mạn Vân cô nương, chỉ có ta và tiểu Đát Kỷ ở lại nơi này, đồ ăn cũng không cần nhiều lắm."
Tần Mạn Vân liên tục gật đầu, "Ta hiểu, Lý công tử cứ việc yên tâm."
Sau đó, sau khi bọn họ lên tiếng chào Lý Niệm Phàm thì lần lượt đi ra Tiên Khách cư.
Không bao lâu, món ăn một món lại một món nối tiếp đưa lên bàn, đúng lúc xếp đầy cả một cái bàn tròn lớn, hơn nữa kiểu dáng đều rất xinh đẹp, món ngon chiếm đa số.
Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, "Tần Mạn Vân này thật đúng là giàu đến nứt đố đổ vách a, đã bảo gọi món ăn ít thôi còn cho mình tới đầy một bàn lớn như vậy, hơn nữa, một nửa trở lên đều là thịt rừng, ta có thích ăn thịt rừng như vậy sao?"
Đồ ăn cũng đã lên, vậy thì bắt đầu ăn, vừa vặn nếm thử đồ ăn của quán rượu sang trọng ở thế giới tu tiên, xem so với mình như thế nào.
Đúng lúc này, một thiếu niên mặc quần áo sang trọng bước nhanh đi lên tầng ba, ánh mắt của hắn quét nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trên bàn của Lý Niệm Phàm, đầu tiên là lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau đó bước nhanh tới.
"Hai vị, có thể để cho ta ngồi ở chỗ này hay không, ta chỉ nghe kể chuyện, không ăn cơm, bữa cơm này của các ngươi ta mời có được không?"
"Cứ việc ngồi xuống đi, mời ăn cơm thì không cần." Lý Niệm Phàm mỉm cười, thuận miệng nói.
Thiếu niên này một thân toàn là tơ lụa, trên hai tay còn đeo vòng tay tỏa ra kim quang chói lọi, nghĩ tới thân phận không tầm thường, hào phóng như vậy là lẽ đương nhiên.
Lông mày thiếu niên hơi nhíu, kinh ngạc trước khí khái của Lý Niệm Phàm, thuận miệng mở miệng nói: "Đa tạ."
Người này rõ ràng chỉ là phàm nhân, có thể tới Tiên Khách cư ăn cơm đã có chút không dễ, không chỉ có chọn nhiều món ăn đắt đỏ như vậy thế mà còn không cần mình mời hắn ăn cơm, phàm nhân đều có tiền như vậy sao?
Chẳng nhẽ là che giấu thực lực?
Thiếu niên mặt không đổi sắc dùng thần thức quét qua trên thân hai người Lý Niệm Phàm.
Không sai, chính là phàm nhân a.
Hắn không tin vào ma quỷ lại quét một lần, lần này thậm chí còn dùng ra pháp bảo của mình, nhưng là kết quả vẫn không thay đổi.
Trừ khi là Độ Kiếp kỳ trở lên, bằng không tuyệt đối không thể ẩn tàng tới hoàn mỹ như vậy, hai người này giống như Độ Kiếp kỳ sao? Hiển nhiên không phải.
Thật chẳng nhẽ chỉ là phàm nhân?
Sau khi thiếu niên cảm thấy ngạc nhiên rồi thu hồi suy nghĩ, chuyển hoàn toàn lực chú ý đặt ở trên người người kể chuyện.
Xem ra có vẻ là một fan hâm mộ của Tây Du ký.
Lý Niệm Phàm cười thầm trong lòng, đây là thế giới tu tiên, nội dung trong Tây Du ký là kể lại chuyện có quan hệ với tiên nhân, có thể nổi tiếng không phải không có đạo lý, nhưng không nghĩ tới lại nổi tiếng như vậy, ngay cả người tu tiên cũng nghe tới say mê như vậy, còn may chính mình không có để lại tên thật, bằng không thì đủ nhức đầu.
Thiếu niên kia tuy rằng đang lắng nghe kể chuyện nhưng thi thoảng cũng sẽ đưa ánh mắt rơi vào trên người Lý Niệm Phàm.
Cuối cùng nhịn không được, mở miệng nói: "Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi mỗi lần ăn cái gì lúc lông mày đều sẽ hơi nhíu lại, không phải là món ăn không hợp khẩu vị chứ?"
"Hương vị còn tạm được." Lý Niệm Phàm cười nói: "Chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu như các món ăn thay đổi một chút và nhiệt được kiểm soát tốt hơn thì những món ăn này sẽ ngon hơn."
"Ồ?" Thiếu niên không thể không ngây ngẩn cả ngời, lông mày chíu chặt lại: "Lời này của ngươi khẩu khí không khỏi cũng quá lớn, ta đi qua không ít nơi cũng nếm không ít món ăn ngon, đồ ăn ở Tiên Khách cư xem như không xếp thứ nhất thì cũng có thể vào ba vị trí đầu, ngươi nói như vậy có khả năng không thích hợp."
Hắn cẩn thận quan sát Lý Niệm Phàm một lúc, nhưng ấn tượng của hắn về Lý Niệm Phàm dần dần giảm đi.
Chỉ là một phàm nhân, hơn nữa còn trẻ như vậy, cả đời này có thể đi qua mấy nơi, có thể nếm qua bao nhiêu thứ?
Tiên Khách cư thế nhưng là nơi ăn cơm của người tu tiên, ngay cả người tu tiên cũng cảm thấy ngon, ngươi có thể đi vào ăn đã xem như là một loại ban ân, thế mà còn mở miệng chê bai, đây không phải là một cách biến tướng để làm cho người tu tiên xấu hổ sao?