Chương 124: Tiên sinh lời này giải thích thế nào?
"Quả thực không thích hợp." Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó thì mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa.
Hắn đây là đụng chạm vào bệnh nghề nghiệp, bởi vì Tần Mạn Vân khách sáo đối với hắn như vậy, hắn không tự chủ đươcn mà tiến hành so sánh giữa món ăn mình làm và món ăn của thế giới tu tiên, nếu như món ăn ở thế giới tu tiên làm ra so với mình tới tạm lạng nửa cân vậy hắn mời Tần Mạn Vân ăn cơm chính là chuyện cười tiếu lâm.
Còn nếu như đồ ăn của người tu tiên không bằng đồ ăn mình làm ra, vậy hắn có thể thản nhiên một chút, dù sao món ăn là vô giá.
Sự thật chứng minh, người tu tiên gọi là món ăn ngon hẳn là kém xa đồ ăn mà mình làm ra, khó trách đám người tu tiên kia hữu hảo đối với mình như vậy, ngoại trừ giao lưu văn hóa ra, chỉ sợ phần nhiều hơn chính là muốn ăn chực.
Hắn bưng chén rượu lên, đầu tiên là đưa tới trước mũi của mình ngửi ngửi, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm xong thì để xuống.
Thiếu niên không thể không mở miệng nói: "Thế nào, rượu này chẳng lẽ cũng không hợp khẩu vị?"
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Loại rượu này tinh tế, tao nhã, toàn thân trong trẻo như sóng sánh, nguyên liệu và kỹ thuật chọn lọc là lựa chọn tốt nhất, nhưng sẽ tốt hơn nếu có thể chú ý đến sự thay đổi nhiệt độ xung quanh theo mùa hay sự thay đổi khí hậu sẽ ảnh hưởng đến hương vị của rượu, chỉ có điều chỉnh cho phù hợp thì mới có thể gọi là hoàn hảo."
Thiếu niên thấy Lý Niệm Phàm nói rất có lý có căn cứ, có chút hoài nghi không thôi, nhưng vẫn mở miệng nói: "Nếu phàm trần thực sự có một loại rượu ngon hơn, đã được cung cấp từ lâu, cần gì phải tiếp tục giữ lại rượu này làm chiêu bài của Tiên Khách cư?"
Hắn trực tiếp vạch Lý Niệm Phàm chỉ là phàm nhân, làm sao lại dám bình luận rượu ngon mà người tu tiên uống?
Rượu ngon mà người tu tiên uống chẳng lẽ không phàm phàm nhân uống? Đây không phải chê cười sao?
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Ta chỉ thuận miệng nói ra cái nhìn của mình thôi, tất cả mọi chuyện không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, rượu ngon càng không phải là sinh ra đã được định hình, những gì ta đang nói đến chỉ là một khía cạnh của cất rượu mà thôi, cái gọi là học không trước sau, người giỏi thì làm thầy, nếu như có thể tập sở trường của nhiều nơi chẳng phải là tốt hơn sao?"
"Học không trước sau, người giỏi thì làm thây, tập sở trường của nhiều nơi?" Con ngươi thiếu niên hơi phóng lớn, giống như bị lý luận lần này của Lý Niệm Phàm làm cho khiếp sợ, ngây ngốc ngồi ở chỗ đó mà lẩm bẩm.
Một bên thân thể của Đát Kỷ cũng mềm mại run lên, đầu óc vang lên ong ong, giống như chỉ theo câu nói này đẩy qua mây khói, chính mình có thể nhìn ra chân tướng đại đạo.
Trong đầu của nàng không ngừng tái diễn câu nói này, càng nghĩ sâu càng cảm nhận được sự vô biên của nó, để nàng ta giống như đưa thân vào bên trong biển cả mênh mông bát khát, lập tức kinh ngạc trước sự vô biên của biển cả, nhưng không biết đường nào để thoát ra.
Chẳng lẽ chủ nhân sở dĩ đóng vai phàm nhân là bởi vì trên người phàm nhân có rất nhiều điều giá trị hắn có thể học hỏi?
Người giỏi làm thầy, người thần tiên giống như chủ nhân thế mà nguyện ý hạ mình nhận phàm nhân làm thầy, cảnh giới như vậy, trên đời này người nào sánh bằng?
Về phần thiếu niên kia, chỉ cảm thấy đầu óc của mình rối bời, câu này nói có lực sát thương đối với hắn không thua gì ở trong thế giới quan của hắn thả ra một quả bom nguyên tử, làm vỡ nát lật đổ mọi nhận thức trước kia của hắn.
Bản thân là con trai của Cốc chủ Thanh Vân cốc, sinh ra đã có được tài nguyên cao cấp nhất trong thế giới tu tiên.
Công pháp, lão sư tất cả, cái nào không phải người khác tha thiết ước mơ, chính mình còn cần phải đi học tập người khác sao?
Nếu như đặt ở trước kia thì chắc chắn sẽ chẳng thèm ngó tới trả lời bác bỏ, nhưng là hiện tại, hắn phát hiện chính mình thế mà không biết nên trả lời như thế nào.
Tất cả mọi thứ bên trong Thanh Vân cốc, đều giống như rượu ngon này, chỉ là ta cho rằng hoàn mỹ nhưng thật sẽ hoàn mỹ sao?
Tập sở trường của nhiều nơi, nếu như ta làm được điều đó, có nghĩa là ta có thể vượt qua Thanh Vân cốc rồi? Nếu như ta vượt qua cha ta ...
Hơi thở của thiếu niên càng ngày càng gấp rút, hít sâu một hơi, thật vất vả mới dần dần bình tĩnh lại được huyết dịch sôi trào.
Chính mình thế mà học được một chân lý như vậy, có thể thấy rằng, câu nói người giỏi làm thầy này cũng không phải là nói ngoa.
Hắn nhìn về phía Lý Niệm Phàm một lần nữa, đứng dậy, trịnh trọng nói: "Ta đã hiểu, đa ta dạy bảo!"
Xem ra lại là một người tu tiên có lễ độ.
Ấn tượng của Lý Niệm Phàm đối với thiếu niên này không tệ, cười nói: "Chỉ là nói chuyện phiếm mà thôi, chưa nói tới dạy bảo."
Thiếu niên lại ngồi xuống, đột nhiên nhìn về phía Lý Niệm Phàm, có chút lúng túng nói: "Không biết có thể xin chén rượu uống không?"
Tâm tình của hắn khuấy động, rất cần uống rượu tới bình phục, nhưng nghĩ tới một bàn đồ ăn đây đều là của Lý Niệm Phàm, lập tức cảm thấy có chút không có ý tứ.
"Ha ha ha, được chứ có sao đâu." Lý Niệm phàm đưa hũ rượu cho hắn.
Thiếu niên có tâm tình thật tốt, giơ ly rượu lên đối với Lý Niệm Phàm nói: "Đa tạ, ta kính ngươi!"
Sau đó, một hơi uống cạn sạch rượu trong ly, chỉ cảm thấy rượu uống lần này càng có hương vị hơn so với trước kia uống.
Hắn mở miệng nói: "Sau này có cơ hội, ta sẽ cho người dựa theo cách nói của ngươi, cải tạo lại rượu này, tin tưởng chắc chắn sẽ là quỳnh tương ngọc lộ!"
Xem ra địa vị của thiếu niên này thật đúng là không nhỏ, thế mà có thể để cho người nơi này cải tạo lại rượu này, xem ra chính mình lại làm quen một vị bằng hữu có bắp đùi rồi.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, hắn không nói hết hắn chỉ vạch ra một số lỗi vặt trong rượu này mà thôi, thực ra thì lỗi của rượu này rất nghiêm trọng và có rất nhiều vấn đề, không thể nói với họ được, nói ra chỉ sợ sẽ trở mặt ngay tại chỗ, bằng hữu cũng không làm được.
Thiếu niên tiếp tục nghe người kể chuyện Tây Du ký.
Lúc này, lúc này câu chuyện về Tây Du sắp kết thúc, người kể chuyện đang phân tích tóm tắt cho mọi người.
"Sư đồ Đường Tăng, trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn cuối cùng có thể tu thành chính quả, Ngô Thừa n tiền bối đây là muốn nói cho chúng ta biết, muốn thành Tiên thành Phật, con đường phía trước chắc chắn khó khăn trập trùng, tu sĩ chúng ta nếu như có thể giữ vững bản tâm, vượt qua hết khó khăn này tới khó khăn khác cuối cùng sẽ đắc đạo thành tiên!"
"Lời này có lý! Ở bên trong Tây Du ký, chúng ta không chỉ có thể nhìn thấy khó khăn bên ngoài, trên thực tế, nội tâm của bốn vị sư đồ cũng đang trải qua khảo nghiệm, cũng là một loại trưởng thành về tâm cảnh, tu hành tức là tu tâm, đây là cách tương tự đối với người tu tiên chúng ta."
"Đúng vậy a, chúng ta ở trên con đường tu hành, chẳng phải giống như bọn họ, mỗi một bước đều tràn đầy khảo nghiệm sao?"
Khách nhân bên trong Tiên Khách cư không thể không gật đầu tán thưởng, vị thiếu niên bên cạnh Lý Niệm Phàm càng là kích động đứng lên nói: "Kể hay lắm! Thưởng!"
Hắn vung tay lên, một dãy linh thạch chiếu lấp lánh ném tới trước mặt người kể chuyện kia.
Sau khi thiếu niên ngồi xuống, hướng về phía Lý Niệm Phàm hỏi: "Tiên sinh đã nghe về Tây Du ký chưa?"
"Ta nghe rồi." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu.
"Tiền bối Ngô Thừa n thật là cao nhân đương thời, có thể viết ra kỳ thư Tiên gia như vậy, kinh nghiệm của hắn chắc chắn không phải chúng ta có thể tưởng tượng." Thiếu niên cảm khái một tiếng, nói tiếp: "Sư đồ Đường Tăng rõ ràng xuất thân không tầm thường, nhưng trên người vẫn mang theo nghị lực lớn, khí phách lớn, cuối cùng tu thành chính quả, quả nhiên là tấm gương cho chúng ta noi theo."
Ánh mắt Lý Niệm Phàm có chút cổ quái nhìn vào thiếu niên này, sắc mặt có chút phức tạp.
Do dự một chút, hắn mở miệng nói: "Thật ra thì câu nói này nên đổi một cách nói khác, chính là bởi vì sư đồ Đường Tăng xuất thân không tầm thường, lúc này mới có thể tu thành chính quả."
Chỉ là đổi cách nói khác, nhưng vận vị trong đó lại khác biệt như ngày và đêm.
Thiếu niên nhíu mày, "Tiên sinh lời này giải thích thế nào?"