Chương 125: Một lời chấn kinh tu tiên thế hệ thứ hai
Lý Niệm Phàm cười nói: "Tây Du ký từ vừa mới bắt đầu kết cục đã được định sẵn, Đường Tăng có thể lấy được chân kinh là định số, trông khó khăn trùng trùng, nhưng kỳ thật chỉ là đi ngang qua cái sân khấu, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được, con đường Tây Du sớm đã được người cho trải tốt rồi sao?"
"Con đường được người cho trải tốt rồi?" Thiếu niên lô ra dáng vẻ suy tư, mơ hồ cảm nhận được một chút không đúng.
Lý Niệm Phàm tiếp tục nói: "Không bằng ta đổi lại hỏi một câu khác, ngươi cảm thấy bên trong chuyện trắc trở chân chính uy hiếp được tính mệnh bốn người sư đồ có mấy cái?"
"Cái này..."
Thiếu niên do dự.
Hắn ở lúc đầu nghe được Tây Du ký, lập tức kinh động như gặp thiên nhân, từ đó mỗi một câu nói đều không có bỏ qua, đối với mỗi tình tiết bên trong có thể nói là nhớ kỹ trong lòng.
Lúc này chín chín tám mươi mốt kiếp nạn từ trong đầu của hắn nhanh chóng hiện lên, lại phát hiện một vấn đề để hắn vô cùng kinh ngạc.
Trước đó không có người nhắc nhở, hắn còn không phát giác được, lúc này được Lý Niệm Phàm chỉ điểm, hắn không thể không cảm nhận được, giống như cái gọi là tám mươi mốt kiếp nạn này căn bản không đáng giá nhắc tới, bởi vì vệ sĩ ở khắp mọi nơi.
Tu sĩ chúng ta, một bước đi nhầm nói không chừng sẽ tan thành mây khói bất cứ lúc nào, mà tám mươi mốt kiếp nạn này so với tu sĩ chúng ta thì đúng như con nít ranh.
Không thể uy hiếp được tính mạng thì còn tính là gặp trắc trở sao?
Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Trong mắt của ta Tây Du ký chẳng qua chỉ là tiểu sử du ký của Đường Tăng bắt đầu xuất phát từ Đông Thổ, một đường đi về phía tây, ghi lại những gì đã thấy, đã nghe và phong tục địa phương mà thôi."
Ầm!
Toàn bộ thân thể thiếu niên kia đều chấn động, sau đó ngồi trở lại chỗ ngồi, ánh mắt thất thần.
Miệng của hắn giật giật, muốn phản bác, nhưng rồi lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Hắn từng lần một nhớ lại mỗi một cái cảnh tượng, càng nghĩ càng để hắn cảm thấy tê cả da đầu, giống như ở bên trong tất cả kiếp nạn, kiếp nạn lớn nhất đến từ Nữ Nhi quốc?
Lúc đó, tâm tư Đường Tăng nảy sinh dao động, muốn ở lại, không muốn đi thỉnh kinh.
Nói một cách khác, chỉ cần Đường Tăng kiên định muốn đi lấy kinh, tu thành chính quả về cơ bản đã là một chuyện được định sẵn rồi!
Lại nói tới thẳng thắn hơn, người khác đều đã trải đường xong giúp cho ngươi, chỉ cần ngươi hơi ra sức một chút, không đi ăn uống cá cược chơi gái thì ngươi có thể tu thành chính quả.
Lý Niệm Phàm hóa phức tạp thành đơn giản và tóm gọn nó trong một câu: "Cực khổ tuy rằng có, nhưng Phật Tổ bố cục năm trăm năm, không chỉ có sắp xếp tốt để Tôn Ngộ Không đi hộ tống, ven đường còn có các loại Bồ Tát giải đáp nghi vấn giải hoặc, mà ngay cả yêu quái gặp phải cũng đều có bối cảnh Tiên gia, nói là bắt người, thật ra thì không có một tên nào dám làm gì Đường Tăng, về phần tiểu yêu không có bối cảnh thì trực tiếp giáng một gậy chết tươi thế là xong việc."
Cách nói này, Đường Tăng thật đúng là đi ra ngoài để du lịch.
Chỉ là, nếu nói như vậy, con đường dốc lòng thỉnh kinh đầy cảm hứng ban đầu đã được chuyển thể thành một cuốn tiểu sử du lịch giải trí, và bóng tối trong đó thậm chí còn khiến thiếu niên kìm lòng không được mà rùng mình một cái, toàn thân nổi lên da gà.
Trong mắt Lý Niệm Phàm cũng lộ ra cảm khái, Ngô Thừa n tiên sinh đúng là đại tài, ở bên trong Tây Du ký ẩn chứa rất nhiều thâm ý, khiến người ta nghĩ đến cũng phải thán phục.
Hắn than nhẹ một tiếng nói: "Ngươi hãy nhìn cái xã hội phàm trần này, nếu không có tiên duyên, thì đa số con cháu người buôn bán đều làm ăn buôn bán, nông dân thì làm nghề nông, làm quan thì đa số làm quan, từ khi sinh ra, mọi thứ đã được định sẵn một cách vô hình, muối thay đổi tầng lớp sao mà khó, phàm nhân nếu muốn đi con đường tu tiên thì khó như lên trời, mà trong người tu tiên thì những đời tu tiên thứ hai thì sao?"
Ở kiếp trước, hắn có cảm nhận cực sâu đối với chuyện này, cái gọi là sự trưởng thành và rèn luyện của những thế hệ thứ hai của gia đình giàu có đó không gì khác hơn là dựa vào quyền lực của những bậc cha mẹ để gửi họ ra nước ngoài mà thôi.
Đồng tử của thiếu niên không khỏi giãn ra nhanh chóng, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, "cái này, cái này, cái này..."
Lý Niệm Phàm tuy không nói hết, nhưng trong lòng hắn vô cùng cảm kích, bởi vì bản thân hắn chính là Đường Tăng trong thế giới tu tiên!
Bản thân là con trai của Cốc chủ Thanh Vân cốc, chính mình là đời tu tiên thứ hai trong miệng tiên sinh, con đường trưởng thành chẳng phải sớm đã được trải tốt sao?
Cái gọi là đột phá bình cảnh, cái gọi là thí luyện đạo tâm, còn có cái gọi là đi ra ngoài lịch luyện, cái nào không có người đứng sau bảo vệ, thậm chí ngay cả lúc thí luyện đi giết yêu quái cũng đều là người khác chuẩn bị xong, ta như vậy có tính là trải qua trắc trở? Quả thực chính là chuyện tiếu lâm a.
Thiếu niên từ từ đứng lên, "Lời nói của tiên sinh hôm nay thật sự là đinh tai nhức óc tuyên truyền giác ngộ, bữa cơm này, nói cái gì cũng nên là ta mời!"
Dứt lời, hắn đặt một dãy linh thạch lên bàn, "Xin cáo từ."
Đầu óc của hắn đến bây giờ còn cảm thấy có chút rối bời, vội vã trở về tiêu hóa những gì đạt được, bởi vậy mới vội vàng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Lý Niệm Phàm không khỏi mỉm cười, thiếu niên này tuy thật sự rất nóng nảy, nhưng tâm tình cũng không tệ.
Hắn cầm lấy linh thạch trên bàn, đặt trở trên tay ước lượng.
Có thể kết bạn với nhà giàu quả nhiên thoải mái, còn có thể thu hoạch được khen thưởng, "Tiểu Đát Kỷ, có tiền, hôm nay bản công tử mang ngươi đi dạo phố, xem xem có thứ gỉ để mắt tới hay không."
Thanh Vân cốc.
Nằm ở chân núi phía sau của ngọn núi này, địa thế vô cùng đặc biệt, nhưng thắng ở che khuất.
Rừng cây, núi non thấp thoáng, còn bị nơi hiểm yếu ngăn cách, không phải người tu tiên thì không thể tới.
Tần Mạn Vân đang ở trong một tòa nhà bên trong Thanh Vân cốc, đôi mi thanh tú cau lại giống như có tâm sự.
Ở đối diện nàng còn có một thiếu nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu xanh, dung mạo không thua kém Tần Mạn Vân chút nào, tóc đen như sơn, da thịt như ngọc, đôi mắt đẹp long lanh, ở trong một cái nhăn mày một nụ cười toát ra một loại dáng vẻ quyến rũ không nói ra được.
Đại khái là lớn tuổi hơn Tần Mạn Vân, tính tình tự do mà có một chút đoan trang.
Hai nữ ngồi ở bên trong vườn hoa lại thành hai đóa hoa xinh đẹp nhất, để hoa ở xung quanh phải ảm đạm phai mờ.
Thiếu nữ đoan trang mỉm cười, "Mạn Vân muội muội, sư tôn của muội ở hiền tự có trời giúp, nghĩ tới chắc chắn có thể gặp dữ hóa lành, bình an vượt qua thiên kiếp."
Tần Mạn Vân than nhẹ một tiếng nói: "Lúc đầu ta còn muốn hướng cha ngươi thỉnh giáo một chút chuyện có quan hệ với Độ Kiếp, đáng tiếc."
Thiếu nữ đoan trang an ủi: "Không cần phải vội, chờ cha ta xử lý Thanh Vân Tỏa Ma đại điển lần này xong, ta sẽ đích thân dẫn ngươi đi gặp hắn, tới lúc đó, Diêu thúc thúc có thể thuận lợi đột phá tới Độ Kiếp kỳ cũng là chuyện rất đáng mừng."
"Vậy đa tạ Tử Dao tỷ tỷ." Tần Mạn Vân cảm kích nhìn vào Tử Dao, mang theo hiếu kỳ nói: "Cố thúc thúc lần này thế mà đều mời tất cả tu sĩ Độ Kiếp trong cốc các ngươi mời đi, coi trọng như vậy có phải Thanh Vân Tỏa Ma đại điển đã xảy ra biến cố gì hay không?"
Cố Tử Dao trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Ngươi cũng biết, phong ấn của Thanh Vân Tỏa Ma đại điển sẽ chỉ càng ngày càng yếu, mỗi lần bộc phát thật ra thì chính là một lần suy yếu, đã nhiều năm như vậy, lực lượng còn lại của phong ấn có thể nghĩ được, hơn nữa ... ngay vào hai ngày gần đây, không biết vì sao, phong ấn buông lỏng tới cực hạn, khiến cho phụ thân ta giật nảy mình."
"Làm soa lại như thế? Hai ngày này chảng lẽ xảy ra chuyện gì sao?" Tần Mạn Vân không thể không nhíu mày.
Cố Tử Dao lắc đầu, lộ ra vẻ lo lắng, "Không rõ ràng, tuy nhiên ta mơ hồ nghe được cha ta hình như nói một câu trong thiên địa xuất hiện một loại biến hóa nào đó, cũng không biết là tốt hay là xấu."