Chương 129: Ăn ngon đến rơi lệ
"Hồng hộc!"
Coi như Tần Mạn Vân cố gắng hết sức để kiềm chế lại thì vẫn như cũ cảm thấy hô hấp của mình đang tưng lên không ngừng, con ngươi càng mở càng lớn nhìn chòng chọc vào trong nồi lá trà kia.
Khó trách chỉ là mùi thơm thôi đã có thể làm cho người ta nâng cao tinh thần, hóa ra là tiên vật như vậy!
Đây chính là trà có thể làm cho người ngộ đạo a!
Không thể nghi ngờ tuyệt đối là tiên trà!
Thế mà dùng trà như vậy để nấu nước trà luộc trứng?
Cái này cần lãng phí bao nhiêu lá trà a.
Phung phí của trời! Làn sóng thao tác này trực tiếp làm mới hiểu biết của Tần Mạn Vân đối với cái từ phung phí của trời, quả tim còn đang run rẩy.
Vàng ta vội vàng dời ánh mắt, sợ lại nhìn nữa thì chính mình sẽ không khống chế nổi nước mắt chẩy ra.
Làm cho lá gan nàng ta đau nhất chính là, lá trà này không phải trứng Long cũng chẳng phải trứng Phượng Hoàng, ngay cả trứng yêu quái cũng không phải mà chỉ là trứng gà bình thường, đây là đang làm cái gì? Lấy hộp trả châu cũng không như vậy, quả thực như thế này sẽ khiến người ta nôn ra máu, được không?
Cũng may hai tỷ đệ Cố Tử Dao còn không biết bọn họ đối mặt với trứng luộc nước trà là như thế nào, bằng không đoán chừng sẽ thét lên tiếng, chấn kinh tại chỗ.
Cố Tử Dao lấy cái hộp kia ra, đưa cho Lý Niệm Phàm nói: "Lý công tử, đây là một chút tâm ý nhỏ của ta, xin hãy nhận lấy."
"Ngươi a, ngươi cũng như vậy ... tới thì tới còn mang vật gì?" Lý Niệm Phàm không thể không lắc đầu, hai tỷ đệ này cũng quá khách khí, lần trước đệ đệ để lại cho mình một dãy linh thạch, lần này tới nhà tỷ tỷ lại mang theo lễ vật để tặng, cái này thật là ngại a.
"Lý công tử, chỉ là y phục bình thường, không coi vào đâu, ta nghe Mạn Vân muội muội nói ngươi đang chuẩn bị chọn lựa y phục cho Đát Kỷ cô nương, lúc này mới thuận tay mang tới." Cố Tử Dao cười nói.
Lý Niệm Phàm tiếp nhận hộp, "Thật có lòng, đa tạ."
Chiếc hộp trong mờ, có thể nhìn thấy một chiếc váy sa mỏng trắng tinh lặng lẽ đặt bên trong, mép váy khảm vải sa màu tím, ở trên đai đeo ở hai bên còn khảm lấy trân châu kiểu dáng trang sức, giống như có vầng sáng lưu chuyển, trên mép váy còn khảm hoa văn màu tím vàng, có thể nói là trang nhã, quý phái và quyến rũ.
Chỉ đưa mắt, Lý Niệm Phàm đã cảm thấy cái váy này rất hợp với Đát Kỷ, chỉ có thể mặt dày mày dạn mà nhận.
Thấy Lý Niệm Phàm nhận lấy, hai tỷ đệ Cố Tử Dao đều thở phào nhẹ nhõm, tinh thần chấn động, mừng thầm trong lòng.
Quả nhiên vẫn là đúng ý a, đây là một sự khởi đầu tốt.
Bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt hơi nhìn về phía thức ăn trên bàn, lúc này mới phát hiện, ngoài trứng luộc nước trà ra, thức ăn trên bàn thật đúng là không ít.
Một nồi cháo hầm rau xanh nhỏ phối hợp một mâm bánh bao chay vừa trắng vừa to, ngoài ra còn có mấy đĩa thức nhắm và một bàn hoa quả và các món nguội.
Điểm tâm chú trọng chính là dinh dưỡng, đồ ăn quá nhiều ngược lại không tốt, dạng phối hợp này đã xem như là phong phú.
Lý Niệm Phàm lần này cũng lấy hết đồ ăn mang ra, người ta muốn tới làm khác, quá đơn giản vậy thì không được.
Tần Mạn Vân nhìn vào một bàn đồ ăn này, đôi mắt tỏa sáng, nước bọt giống như cũng muốn chảy ra.
Tạo Hóa!
Một bàn đồ ăn này chính là một trận tạo hóa a!
Xem ra tâm tình của cao nhân hôm nay không tệ, tốt, thật là tốt a!
Đát Kỷ ưu nhã cầm lấy thìa, đang múc cháo cho mọi người.
"Cám, cám ơn." Mấy người Cố Tử Dao đều thận trọng mà nhận lấy bát, giọng nói cũng không thể không đến có chút rủn rẩy.
Đây chính là tiên nhân a!
Cha, con ngươi có tiền đồ, ngay cả tiên nhân cũng múc cháo cho ta a.
Tuy nhiên ... má ơi ta hơi sợ, rất hoảng.
Cố Tử Dao tay chân luống cuống ánh mắt rơi vào trên bát cháo trong tay, trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một chút ngạc nhiên.
Thấy bên trong bát cháo này, mỗi một hạt gạo đều tròn trịa đầy đặn, nước cháo sền sệt mềm mại, giống như đang lóe lên ánh sáng nhạt, như là trong biển sao rộng lớn lốm đốm đầy trời.
Đồng thời có rau xanh tô điểm để món cháo không mất đi sự đơn điệu, những loại rau xanh lấp lánh ánh xanh ngọc lục bảo, từng miếng đều nhau, hơn nữa bộ dáng cực kỳ hợp quy tắc.
Một bát cháo rau xanh này thực sự đã mang lại cho Cố Tử Dao một cảm giác đẹp không gì sánh được, nàng ta thề rằng bất kỳ món ngon nào nàng ta đã ăn, xét về cách trình bày, thực sự không sánh bằng một bát cháo rau.
Dần dần, mùi cháo thực sự lấn át mùi trứng trà, bay vào mũi, móc vị giác của nàng ra, khiến nàng khẽ run lên, trong chốc lát toàn thân nổi hết da gà.
"Quá hấp dẫn! Không nhịn được, cảm giác thèm ăn tới, thật không nhịn được!"
Cố Tử Dao vốn còn muốn giữ vẻ đoan trang của chính mình, lúc này lại khó khống chế lại chính mình, không kịp chờ đợi cầm chén đưa tới bên mồm của mình, không phải khẽ nhấp mà là ừng ực uống vào một ngụm lớn.
"A —— "
Nước cháo sền sẹt vừa vào miệng đã để cho nàng ta kìm lòng không được mà phát ra một tiếng rên thỏa mãn, như là hạn hán đã lâu gặp phải cơn mưa, đạt được ngon ngọt tưới nhuần, xảy xuối vào mỗi một ngóc ngách trong thân thể, thậm chí ngay cả linh hồn cũng bắt đầu thỏa mãn mà run rẩy, loại cảm giác này ... thật sự là quá sảng khoái.
Nước cháo trông như sền sệt, lại vô cùng đã miệng, nhất là phối hợp một chút mùi thơm ngát của rau xanh kia, làm hương vị cháo tăng lên tới cực hạn, nếu không phải chính mình ăn thì Cố Tử Dao nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, một bái cháo rau xanh thế mà có thể ăn ngon tới như vậy.
Đây quả thực chỉ là một bát cháo rau xanh thôi sao?
"Ừng ực!"
Khi nàng ta nuốt hết một ngụm lớn cháo xuống, bụng nàng cũng phát ra một loại tín hiệu thỏa mãn.
Ngay vào lúc nàng ta chuẩn bị tiếp tục uống ngụm cháo thứ hai, động tác lại đột nhiên dừng lại, con ngươi trợn lớn, bên trong đôi mắt tràn dầy thần sắc khó có thể tin.
Cái này ... đây là đạo vận?
Ở bên trong cháo này thế mà lại ẩn chứa đạo vận?!
Đây là cháo thần tiên gì?
Nàng ta còn chưa kịp phát ra sợ hãi thán phục lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh ớn lạnh từ bên cạnh, đồng thời, thần bị lừa đệ đệ của chính mình kia đã Hoa một tiếng đứng dậy.
"Tê —— "
"Cái này, cái này, cháo này ..." Cố Tử Vũ run rẩy chỉ vào bát cháo trên bàn, trong giọng nói mang theo vẻ chấn kinh trước nay chưa từng có, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
Toàn bộ bầu không khí trong đột nhiên hạ xuống tới mức đóng băng, sắc mặt Tần Mạn Vân trắng bệch như tờ giấy, quả tim Cố Tử Dao thì nhảy tới cổ rồi, trong ánh mắt mang theo vẻ bi thống, đang suy nghĩ có nên vì đại nghĩa nhanh diệt đệ hay không, Đát Kỷ thì mặt không đổi sắc, kỳ thực bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị để Cố Tử Vũ đột tử ngay tại chỗ.
Mọi ánh mắt, tất cả đều tập trung vào trên người Cố Tử Vũ, ánh mắt đều sắc bén như kiếm khiến Cố Tử Vũ kìm lòng không được mà rùng mình một cái, lưng phát lạnh, trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Cố Tử Vũ thiếu chút nữa thì lập tức bị dọa té đái ra quần, đầu óc trống rỗng, run giọng nói: "Quá, quá, quá, ăn quá ngon!"
Da đầu tê dại, hốc mắt ẩm ướt, hắn nói năng có chút lộn xộn: "Cái này, Lý công tử, không có ý tứ, ta ... ta chưa bao giờ ăn được đồ ăn ngon tới như vậy, kích động quá mức, thật, ăn quá ngon, thiếu chút nữa làm ta ăn ngon đến cảm động, cũng sắp rơi lệ rồi."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, "Không sao ăn ngon vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Hắn còn tưởng rằng Cố Tử Vũ sẽ bị choáng ngợp bởi độ ngon của món ăn của mình đây này.
Loại tình huống này, vừa đúng nói rõ món ăn mà mình làm ra là ngon, ngay cả biểu hiện của Cố Tử Vũ loại tu tiên đời thứ hai này cũng khoa trương như thế, Lý Niệm Phàm có cái gì mà không vui.