Chương 130: Hình ảnh quá đẹp
"Hô!"
Thấy Lý Niệm Phàm không tức giận, tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy như vừa đi một vòng quanh Quỷ Môn quan.
Nhân vật như vậy, một khi tức giân, xem như chỉ một cái ý niệm trong đầu đoán chừng đều sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu đi, toàn bộ thế giới tu tiên đoán chừng đều không gánh được.
Cố Tử Dao trừng mắt nhìn đệ đệ của mình, lưng nàng ta đã lấm tấm mồ hôi, thiếu chút nữa thì bị hù chết tại chỗ.
Cố Tử Vũ ngượng ngùng cười cười, lại ngồi xuống, nhưng thật ra là vô cùng sợ hãi, luôn miệng nói: "Thất lễ thất lễ."
"Cô cô cô."
Lúc này, trong nồi trứng luộc nước trà sôi trào lên tới càng lợi hại hơn, khói đặc tỏa ra, kèm theo đó là mùi thơm cũng đạt tới cực hạn.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Được rồi, trứng luộc nước trà được rồi."
Mọi người đều sửng sốt, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ mong đợi.
Mùi thơm nồng đậm như vậy, khi ăn chắc chắn sẽ còn ngon hơn so với cháo rau xanh, tiên nhân cũng chưa chắc có thể ăn được, con sâu thèm trong bụng cũng không thể chờ đợi.
Đát Kỷ lấy đĩa nhỏ ra, đặt trứng trà vào đĩa rồi đưa đến trước mặt mọi người.
Tần Mạn Vân nhìn vào trứng luộc nước trà trước mặt, tuy rằng cảm thấy phung phí của trời, nhưng trứng luộc trà này dù sao cũng là dùng loại tiên trà kia mà nấu đi ra, xem như cảm thấy đáng tiếc nhưng ăn chắc chắn vẫn phải ăn.
Đôi mắt đẹp của nàng cẩn thận chu đáo nhìn quả trứng trà trước mặt.
Đã thấy, toàn bộ quả trứng đã được nhuộm thành màu nâu sẫm bởi lá trà, đặc biệt dễ thấy trong một chiếc đĩa màu trắng, nước trà màu nâu sẫm bao bọc lấy quả trứng theo vỏ trứng tròn vo mà nhỏ xuống từng chút một, thơm mùi trà, khi ngửi gần thì không còn một chút mùi tanh nào của trứng nữa nữa.
Vì đun ở lửa nhỏ nên sau một thời gian dài, vỏ trứng vỡ ra thành nhiều vết nứt ngay ngắn, trông rất ngăn nắp và trật tự.
Không những không có cảm giác ngấy mà còn có phần tô điểm khiến cho người ta càng thêm cảm giác muốn ăn hơn.
Nàng ta nhìn lớp nước trà trên quả trứng trà kia, nếu như không phải còn có một chút tia lý trí cuối cùng, nàng ta thật muốn duỗi chiếc lưỡi thơm tho ra liếm vào...
"Ngay cả những quả trứng bình thường, sau khi trải qua luộc bởi loại tiên trà kia, chắc chắn cũng sẽ không tầm thường đi."
Nàng ta duỗi tay ngọc ra, nhẹ nhàng bóc vỏ trứng, vỏ trứng rất dễ bóc, chỉ cần kéo ra một cái, toàn bộ bỏ trứng ở ngay sau đó cùng nhau được bóc xuống.
Vào lúc này, giống như thoát khỏi sự gò bó, mùi trứng ẩn hiện quyện với hương trà trong nháy mắt tỏa ra.
Đập vào mặt, để Tần Mạn Vân không tự chủ được mà hít sâu một hơi, lập tức cảm giác thèm ăn tăng nhanh.
Mặc dù bọn họ đã uống một chút cháo rau xanh, ngửi được mùi thơm này cũng không thể không nuốt nước miệng một cái, bụng lại sinh ra cảm giác đói.
Sau khi vỏ trứng được bóc hết ra, lòng trắng trứng chậm rãi hiện lên ở trước mặt mọi người.
Ánh mắt của bọn họ đều sáng lên, trong lòng phát ra tiếng sợ hãi thán phục, "Qủa trứng này thế mà có thể đẹp tới như vậy..."
Toàn bộ lòng trắng trứng có dạng hình tròn, màu trắng như tuyết đến gần như trong suốt, giống như một tác phẩm điêu khắc trên băng, thậm chí thông qua lòng trắng trứng trong mờ, có thể nhìn thấy lòng đỏ trứng màu vàng thấp thoáng.
Lòng trắng trứng gà làm nổi bật màu vàng lòng đỏ trứng, cả hai tạo thành ăn khớp tự nhiên nhất, tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp đẽ, đơn giản là một tác phẩm nghệ thuật.
Mà ngoại trừ đẹp mắt ra, mấu chốt nhất là, trứng này còn mang theo mùi thơm vô cùng mê người, dụ cảm giác thèm ăn của mọi người lên cao.
Vô luận là từ vẻ bề ngoài hai là hương vị đều không thể bắt bẻ!
Món ăn ngon chú trọn màu sắc và hương vị.
Ở trước đó khi nhìn thấy trứng luộc nước trà này, bọn họ chưa từng nghĩ, hóa ra trứng cũng cần chú trọng màu sắc và hương vị, quả trực này luộc nước trà, vô luận là màu sắc hay là hương vị đều có thể nói là đạt tới cực hạn.
Không biết mùi vị thế nào?
Trong lòng mọi người đều sinh ra một loại xung động trực tiếp há miệng ném nguyên quả trứng vào rồi nuốt xuống.
Trên thực tế, Cố Tử Vũ chính là làm như vậy.
Đầu óc hắn lúc này đã trống rỗng, gần như không nghĩ ngợi chút nào há to miêng, cho nguyên cả một quả trứng gà đưa vào trong miệng.
Ngay sau đó bộ răng khép lại, đột nhiên khẽ cắn một cái.
"Oa, thật nóng!"
Lòng trắng như thủy tinh lập tức bị cắn phá, lòng đỏ trứng màu vàng kim từ đó tràn ra ngoài, mang theo nhiệt độ cực cao khiến hắn không thể không phát ra một tiếng kinh hô.
Bởi vì quá bỏng, Cố Tử Vũ dùng đầu lưỡi không ngừng khống chế trứng gà ở trong miệng của mình lăn qua lăn lại hai bên không ngừng, ở trong lúng túng, trên mặt lại đầy vẻ kích động, mồm miệng nói không rõ: "Ăn ngoan, ăn quá ngoan!"
Hắn vốn kém về ngôn từ, ngoại trừ hai chữ ăn ngon ra, hắn căn bản không biết nên hình dung trứng luộc nước trà này như thế nào.
Tuy nhiên, bởi vì hắn ăn quá nhanh, lòng đỏ trứng kẹt ở trong cổ họng, chỉ có thể trợn tròn mắt, dướn cổ lên để nuốt, hình tượng có chút buồn cười.
Cố Tử Dao không thể không lắc đầu, cảm thấy có chút mất mặt, làm thục nữ đoan trang, nàng ta cưỡng ép đè xuống xung động muốn một lần nuốt cả quả trứng gà vào, mà là hàm răng khẽ nhếch, từ từ đưa trứng vào trong miệng.
Tần Mạn Vân và Đát Kỷ cũng là như vậy.
Ba vị thiếu nữ như hoa như ngọc đều khẽ há môi đỏ ướt át kiều diễm lên, từ từ chạm vào trên trứng gà trắng nõn tròn vo kia...
Hình tượng này... Quá đẹp!
Lực sát thương vô địch.
Trứng luộc nước trà vừa mới vào miệng, hương trà nồng đậm hòa với mùi thơm vốn có của trứng, bao trùm đầu lưỡi.
Mùi thơm của lá trà hoàn mỹ dung hợp với mùi thơm của trứng gà, cấp độ rõ ràng, giống như có tính công kích bay thẳng vào khoang miệng, hai loại mụi vị khác biệt này hòa hợp thành một loại mùi thơm kỳ lạ.
Hơi nóng từ quả trứng bốc lên trong miệng, tựa như một đóa hoa, đồng thời mang theo hương thơm ngát.
Hô!
Trên mặt ba nữ đều nổi lên một vệt đỏ ửng.
Khi răng chạm vào lòng trắng trứng đông như thạch, lòng trắng trứng mềm run run trong miệng khiến người ta không chịu nổi.
Nhẹ nhàng cắn mở lòng trắng trứng, con mắt của ba nữ trong nháy mắt mở to, đôi mắt đều co rụt lại, ngay cả lỗ mũi cũng bắt đầu mở lớn.
Rầm rầm!
Mùi thơm chứa trong quả trứng tuôn ra dọc theo vết cắn, giống như một cơn lũ tràn ra khỏi bờ.
"A ô..."
Mùi thơm nồng nặc gần như mang lại cho họ một loại khoái cảm hít thở không thông, trứng trà dường như lướt nhẹ trong miệng khiến cơ thể các nàng không nhịn được mà khẽ run lên.
Thế này làm sao lại là trứng gà, đây rõ ràng còn muốn trơn mềm hơn so với da của nữ tử a!
"Ăn ngon... Ăn quá ngon..."
Ba người đang la hét trong nội tâm, mà ngay cả Đát Kỷ cũng không ngoại lệ.
Nàng ta vốn cho rằng Tiểu Bạch làm cơm nấu ra những món ăn đã là đỉnh phong trên thế giới, nghĩ không ra chủ nhân của mình mới là một người giấu tài a.
Hình tượng thục nữ cái gì đó đã được các nàng ném ra đằng sau, hai ba miếng đã cho toàn bộ trứng gà vào trong miệng nhấm nuốt.
Nên biết nam nhân cho dù ăn trứng nhanh như vậy cũng khó coi vô cùng, huống chi là thiếu nữ như hoa như ngọc.
Lòng trắng trứng theo nhai nuốt ở trong miệng đảo qua đảo lại không ngừng, lòng đỏ trứng thì càng thơm hơn, ba nữ tử đều không tự chủ được mà híp mắt lại, cảm nhận lấy mĩ vị vô cùng vô tận này.
Hành phúc là cái gì? Đây chính là hạnh phúc!
Lúc này, xem như Tần Mạn Vân cũng không thể không ném lá trà ra đằng sau, cũng không cảm thấy đáng tiếc nữa.
Có thể nấu ra món ăn ngon như thế này, lá trà kia cũng xem như là có thể phát huy hết tác dụng, hoàn toàn xứng đáng!