Chương 134: Thế giới tu tiên, xảy ra chuyện lớn!
"Ngu đần, ngu đần a!"
Tâm trạng của Tần Mạn Vân và những người khác đột nhiên đóng băng, ánh mát nhìn vào công tử ca kia giống như đang nhìn một người chết, thiểu năng trí tuệ vậy.
Sống thật tốt không tốt sao? Tại sao phải đi tìm đường chết?
Tần Mạn Vân vô cùng thấp thỏm nhìn vào Lý Niệm Phàm, vội vàng nói: "Lý công tử, không có ý tứ, đây chính là một đám lưu manh coi trời bằng vung, công tử tuyệt đối không nên để ở trong lòng, chúng ta nhất định sẽ cho công tử một lời giải thích."
Sắc mặt Lý Niệm Phàm không phải rất tốt, hít sâu một hơi, mở miệng nói: "May mắn mà có các ngươi kịp thời chạy tới, đa tạ, ta và Tiểu Đát Kỷ đi về trước."
Lạc Thi Vũ vội vàng đuổi theo, "Lý công tử, ta đưa các ngươi đi."
Bọn họ đều có thể cảm nhận đực sự tức giận của Lý Niệm Phàm, thở mạnh cũng không dám, như trẻ con đã làm sai chuyện gì, e dè cẩn thận.
Lý Niệm Phàm cau mày, tâm tình của hắn quả thực không tốt, cảnh tượng vừa rồi đã rõ ràng, đám người kia thấy mình và Đát Kỷ đều là phàm nhân, dễ khi dễ, ngay cả trận thế cũng triển khai ngay tại chỗ, đoán chừng không cần biết mình nói cái gì, bọn họ chắc chắn đều sẽ ra tay cướp người.
Nếu không phải Tần Mạn Vân và mọi người chạy tới kịp thời thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Chủ quan, chính mình chủ quan!"
Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm, có chút nghĩ mà sợ, "Gần đây cuộc sống của mình trải qua quá dễ dàng thuận lợi, gặp phải cũng đều là người tu tiên thân thiện, tuy rằng kết giao một số bằng hữu, nhưng không để ý tới sự hiểm ác của thế đạo này, xem như kiếp trước của mình cũng không thiếu kẻ lưu manh vô lại, huống chi là thế giới tu tiên? Tình cảnh Lâm Mộ Phong bị cụt tay thê thảm như vậy còn hiện rõ mồn một trước mắt, ngay cả người tu tiên cũng bị như vậy, một tên phàm nhân như mình vậy quả thật quá nguy hiểm."
Và sau khi sợ hãi, cơn tức giận vô tận trào dâng trong lòng, hắn không thể không nắm thật chặt Đát Kỷ, khó nén lửa giận thiêu đốt lên ở trong lòng.
Sau khi đi được một đoạn đường, hắn nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua vị công tử ca kia.
"Ầm ầm!"
Bầu trời vạn dặm không mây đột nhiên vang lên một tiếng sấm, chỉ là trong khoảng thời gian một cái chớp mắt, một lớp mây đen dày cộm nặng nề hiện lên ở không trung, che khuất bầu trời, làm cho cả sắc trời trong nháy mắt tối tăm xuống tới.
Mây đen bao trùm cả một khu vực!
Thỉnh thoảng còn có tiếng sấm rền vang lên.
Vào lúc này, ở bên trong phạm vi của Thanh Vân cốc, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy phiền muộn trong lòng.
Kèm theo tiếng sấm sét, bốn người Tần Mạn Vân đều rụt đầu lại, không thể không ngẩng đầu nhìn lên trời, bên trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân mỗi một cái tế bào đều đang rủn rẩy.
Cao nhân đây là thật sự nổi giận rồi!
Nổi giận mà thiên địa đổi màu!
Cảm xúc sợ hãi vô song tràn ngập trong lòng bọn họ, cảm giác lạnh thấu tim trong nháy mắt trải rộng toàn thân bọn họ, gần như khiến máu của bọn họ ngừng lưu chuyển, tay chân cứng ngắc.
Còn may chính mình kịp thời đứng ra ngăn lại, bằng không, lửa giận của cao nhân còn không biết sẽ phát tiết ra như thế nào, tới lúc đó, Thanh Vân cốc tám thành sẽ không tồn tại, về phần toàn bộ thế giới tu tiên, đoán chừng cũng không có gì tốt.
Đáng sợ, thật là đáng sợ!
Tần Mạn Vân kìm lòn không được vỗ vào ngực nhỏ của mình, không khỏi thở sâu để giảm bớt căng thẳng trong lòng, thầm kêu may mắn không thôi.
"Sắc trời thay đổi thật là nhanh." Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, không thể không lẩm bẩm thành tiếng, sau đó tranh thủ thời gian mang theo Đát Kỷ bước vào Tiên Khách cư.
Gần như ở trong nháy mắt hắn vừa mới bước vào Tiên Khách cư, mưa rào tầm tã giống như thủy triều từ trên đổ xuống.
"Rầm rầm!"
Chỉ trong nháy mắt, tất cả người trên đài cao đều bị ướt sũng, dòng nước hội tụ chảy xiết vể xuôi.
Trên đài cao.
Ba người Tần Mạn Vân nhìn vào đám người công tử ca kia, vẻ mặt đã lạnh tới cực hạn.
Vừa rồi bởi vì lo lắng đám người này không biết sống chết lại nói ra lời gì đó làm cao nhân tức giận, Chu Đại Thành lập tức triển khai ra toàn bộ khí thế của bản thân, ngăn chặn bọn họ để bọn hắn ngay cả miệng cũng không dám há ra, lúc này, hắn thu khí thế lại, đám người này mới lập tức ngã nhào trên mặt đất, mưa to đã đánh bọn chúng không thành hình người.
Vị công tử ca kia đầu tiên là sửng sốt một lát, sau sợ hãi chính là lửa giận ngập trời, bên trong đôi mắt đầy vẻ tức giận, "Các ngươi biết ta là ai không? Ta là Liễu Như Sinh của Liễu gia! Dám ra tay với ta, muốn chết phải không?"
"Liễu gia? Liễu gia tính là cái gì chứ! Nói cho ngươi biết, sau này sẽ không còn Liễu gia!" Lạc Hoàng gần như là nghiến răng mà nói ra.
Trong lòng của hắn tràn đầy sợ hãi, nhìn thấy Liễu Như Sinh còn đang nhảy dựng lên kia lập tức tức giận tới mặt đỏ bừng bừng, bên trong đôi mắt hiện ra sát cơ, đưa tay vung lên, một cái xiềng xích lửa lập tức từ trong cổ tay hắn xông ra, quấn chặt lấy cổ của Liễu Như Sinh, như là nhấc con gà con lên, nhấc lên không trung.
Thiếu chút nữa bởi vì đám ngu xuẩn này mà toàn bộ thế giới tu tiên đều xong! Chúng ta đây là đang cứu vớt thế giới này a!
Sắc mặt lão giả bên cạnh Liễu Như Sinh trầm xuống, trong tay pháp quyết thi triển, bắn ra một chỉ về phía xiềng xích lửa kia, lập tức có đao gió xẹt qua chặt đứt xiềng xích.
Lão giả bảo vệ Liễu Như Sinh ra sau lưng, "Các vị đạo hữu, các ngươi đây là ý gì? Liễu gia ta hình như không đắc tội các ngươi a?"
Hắn cảnh giác nhìn về phía Chu Đại Thành, cố nén tức giận, cố gắng giữ giọng điệu khách khí.
Hắn giống như Lạc Hoàng, cùng là tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu kỳ, toàn bộ hành trình phụ trách bảo vệ sự an toàn của Liễu Như Sinh, nhưng đối mặt với Chu Đại Thành Phân Thần kỳ đại thành, căn bản không đáng chú ý.
"Người không biết không sợ." Tần Mạn Vân lắc đầu, hờ hững nói: "Các ngươi căn bản không biết mình đắc tội một tồn tại ra sao, từ nay về sau, khả năng cao Liễu gia sẽ xóa tên ở trong thế giới tu tiên."
Nàng ta nghĩ tới ánh mắt kia của Lý Niệm Phàm khi hắn quay đầu lại, ám chỉ rất rõ ràng, Liễu Như Sinh chắc chắn phải chết, về phần xử trí Liễu gia như thế nào, nàng ta cần châm chước ý tứ cao nhân.
Liễu Như Sinh lập tức phát phì cười, cười lạnh nói: "Quả thật buồn cười, người kia chẳng qua chỉ là một phàm nhân thôi, chỉ dựa vào các ngươi muốn để cho Liễu gia ta xóa tên, cha ta thế nhưng là tu sĩ Hợp Thể kỳ, Liễu gia ta còn từng ra một tiên nhân! Muốn đối phó chúng ta, ta khuyên các ngươi trước tiên cân nhắc lực lượng của mình trước!"
Chu Đại Thành nhịn không được lắc đầu, điềm nhiên nói: "Ngớ Ngẩn! Liễu gia bại ở trên tay của ngươi, không oan!"
Hắn vung tay áo lên, trong tay xuất hiện một cây cổ cầm, đưa tay đột nhiên trượt trên bề mặt dây đàn một cái!
"Khanh!"
Toàn thân Liễu Như Sinh run lên, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, giống như không có xương cốt, xụi lơ trên mặt đất, những người khác thì toàn thân run rẩy kịch liệt, trong cơ thể dường như truyền tới tiếng bạo phá, mạch máu kinh mạch toàn thần đồng thời nứt toác ra, sương máu phun ra ngoài, nằm im trên mặt đất!
Về phần lão giả kia, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, kinh hãi gần chết.
Hắn nhìn vào Chu Đại Thành, trên trán đã nổi lên gân xanh, trong tay đã lấy ra một cái ngọc giản, gào thét lên: "Các ngươi điên rồi! Đây xem như là thật muốn không chết không thôi với Liễu gia chúng ta sao?!"
"Không chết không thôi? Chỉ bằng các ngươi?" Chu Đại Thành nở nụ cười khinh thường, đưa tay quyệt một cái!
"Khanh!"
Trong không trung, từng cơn sóng gợn nhộn nhạo lên, khuấy động hướng về phía lão giả kia mà đi.
Ánh mắt của hắn lập tức tan rã, bên trong thất khiếu đều chảy ra huyết dịch, trong đôi mắt còn duy trì vẻ hoang mang và không cam lòng trước khi chết.
Hắn nghĩ thế nào nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao đám người mình chỉ muốn ra tay đối với một phàm nhân, vậy mà dẫ tới tai họa ngập đầu như thế.
Máu tươi chảy vào viên ngọc giản kia, lập tức lóe lên luồng ánh sáng rực, bắn nhanh về phía chân trời xa xa mà đi.
Ba người Chu Đại Thành căn bản cũng không có đi để ý viên ngọc giản kia, càng không có ý tứ chặn đường, chỉ nhìn vào Liễu Như Sinh giống như chó chết, trong lòng thở dài, "Thế giới tu tiên, xảy ra chuyện lớn!"