Chương 135: Có thể giết không?
Rầm rầm!
Mưa nặng hạt như trút nước mà xuống không có chút dấu hiệu dừng lại nào!
Nước mưa cọ rửa máu tươi đầy đất, từ đài cao chậm rãi chảy xuôi mà xuống.
Lạc Hoàng nhìn lướt qua thi thể trên đất, hai tay ở trước mặt hơi vung lên, lập tức có mấy viên hỏa cầu bay ra, chỉ trong nháy mắt đã đốt những thi thể này thành hư vô.
Liễu Như Sinh bởi cơn mưa nặng hạt như trút nước xuống mà tỉnh dậy, ngu ngơ nhìn vào những gì đã xảy ra trước mắt, đầu óc trống rỗng, người như mất hồn, mặc cho hạt mưa to như hạt đầu xối vào trên mặt của mình, hơi lạnh thấu xương từ từ dâng lên trong lòng.
"Tên điên, các ngươi đều là một đám người điên!"
Đầu óc của hắn vẫn có chút mộng, thậm chí còn cho rằng mình đang nằm mơ, quát ầm lên: "Các ngươi biết ta là ai rồi chứ? Ta thế nhưng là Liễu Như Sinh của Liễu gia a, Liễu gia ta từng có người phi thăng thành tiên!"
"Cha ngươi là tiên nhân cũng vô dụng!" Lạc Hoàng lạnh lùng đưa mắt nhìn hắn, xách cổ hắn lên như xách một con gà con.
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Đi thôi, chúng ta nhanh đi bàn giao với cao nhân."
"Cao ... Cao nhân?" Đại não Liễu Như Sinh vang lên ông ông, sợ hãi không thôi, run giọng nói: "Chẳng lẽ hắn không phải phàm nhân sao? Hắn đến cùng là ai, đáng giá để các ngươi làm như thế?"
Tần Mạn Vân lạnh lùng nhìn vào hắn, lạnh như băng nói: "Hắn là một người mà cả Liễu gia các ngươi cũng không đắc tội nổi! Thậm chí là tồn tại mà nghĩ cũng không dám nghĩ!"
Liễu Như Sinh trợn tròn mắt, không thể tin được mà gào thét lên, "Ngươi gạt người! Thế giới tu tiên tại sao có thể có loại tồn tại này? Tổ thượng của ta là tiên nhân, hắn có thể lợi hại bằng tiên nhân sao?"
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Ếch ngồi đáy giếng! Tiên nhân ở trước mặt hắn cũng cần phục tùng nghe theo!"
Liễu Như Sinh có chút cuồng loạn, "Không có khả năng, ngươi dọa ta sao, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Ta là Thái tử của Liễu gia, ta cược các ngươi không dám giết ta!"
"Không biết gì thật đáng sợ, mau ngậm miệng đi!" Chu Đại Thành nhìn vào Liễu Như Sinh tàn phế rũ rượi, trong mắt hắn lóe lên hàn mang, hoàn toàn chính là đang nhìn một người chết.
Ba người tiện tay bịt miệng Liễu Như Sinh lại, cũng lười nói với hắn, đi thẳng tới nơi ở của Lý Niệm Phàm mà đi tới.
Ba người đi tới trước cửa phòng Lý Niệm Phàm, tim đều nhảy thình thịch như thể sắp nhảy lên tới cổ rồi, tâm thần run rẩy, như là đứa bé làm phải chuyện gì sai trái, sắp bị người lớn trong nhà phạt.
Tần Mạn Vân khẽ thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Lần này chúng ta thất trách, thế mà để một tên gia hỏa không biết sống chết tới quấy rầy nhã hứng của cao nhân."
Sắc mặt của Lạc Hoàng cũng đầy vẻ thấp thỏm, lần này thế nhưng là bọn họ đưa Lý Niếm Phàm tới đây, không cung cấp cho cao nhân một cái hoàn cảnh tốt đẹp, thật sự là muôn lần chết chớ chối từ, lòng tràn đầy áy náy.
Chu Đại Thành mở miệng nói: "Bây giờ nói gì cũng đã muộn, nhanh đi thỉnh tội với cao nhân, nhìn xem có thể lấy công chuộc tội hay không."
Bọn họ ném Liễu Như Sinh vào bên ngoài cửa, lúc này mới lấy dũng khí để mà gõ cửa, "đông đông đông".
"Kẹt kẹt!"
Mở cửa là Lạc Thi Vũ, nàng ta nhìn thoáng qua ba người, làm một cái động tác chớ lên tiếng, lúc này mới tránh ra một bên để ba người tiến vào.
Lập tức, ba người thở mạnh cũng không dám, bước từng bước như là kẻ trộm đi vào phòng vậy, vào lúc này không phát ra một chút tiếng động nào.
Bên trong gian phòng, Lý Niệm Phàm đứng ở trước bàn, đằng trước trưng bày một tờ giấy lớn, tay cầm bút lông, đôi mắt thâm thúy như sao trời, một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn từ trên người hắn lan tràn ra ngoài.
Chỉ nhìn thôi, tinh thần của bọn họ không nhịn được mà nhảy lên điên cuồng, lông tơ toàn thân dựng đứng từng cái một, có một loại cảm giác đối mặt với nguy cơ sinh tử.
Đát Kỷ nhu thuận ở một bên mài mực.
Bởi vì căng thẳng, trong miệng của bọn họ đều điên cuồng tiết ra nước bọt, nhưng là bọn họ nuốt cũng không dám nuốt, bởi vì nuốt nước miếng sẽ phát ra tiếng động.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán của bọn họ từ từ chảy xuôi mà xuống.
Thời gian dài dằng dặc giống như trải qua một thế kỷ lại giống như chỉ trong nháy mắt.
Khí thế quanh thân Lý Niệm Phàm ngưng tụ tới đỉnh phong, như là một thanh lợi kiếm xuất khiếu, chọc vào mắt người mở không ra.
Đặt bút!
Như long!
"Mười bước giết một người,
Không đi xa ngàn dặm!
Xong việc rũ áo ra đi,
Ẩn kín thân thế cùng danh tiếng!"
Ầm!
Chỉ bốn dòng lại ẩn chứa sát ý vô biên!
Chỉ trong một cái chớp mắt, trong phòng này sát ý ngập trời bao bọc, đám người Lạc Hoàng đã ngay cả hít thở cũng không thể làm được, sát ý lạnh như băng gần như đâm vào xương cốt bọn họ, để toàn thân bọn họ cứng ngắc, duyết dịch giống như cũng bắt đầu kết băng.
Lạnh!
Lạnh tới thấu xương!
Đồng thời còn có cảm giác vô cùng sợ hãi!
Nhìn vào bốn dòng chữ kia, giống như thấy được cảnh tượng giết chóc vô biên, máu chảy thành sông, thây chất đầy núi, một người một kiếm, giết tới thiên địa đổi màu, nhật nguyệt ảm đạm.
Cái này cần giết bao nhiêu người mới có thể viết ra chữ tràn ngập sát ý như vậy a!
"Các ngươi cảm thấy, chữ này như thế nào?"
Giọng nói của Lý Niệm Phàm đã kéo bọn họ trở về với thực tế, thi nhau run rẩy cả người, như là đang dạo quanh địa phủ một lượt vậy.
Trầm ngâm thật lâu, Chu Đại Thành lúc này mới nhắm mắt nói: "Chữ của Lý công tử là cuộc đời ta ít thấy, thế gian chỉ sợ không có mấy cười có thể vượt."
Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, "Đáng tiếc, chữ không thể giết người!"
Trái tim của mọi người đột nhiên mất một nhịp, đến rồi!
Cao nhân quả nhiên vẫn canh cánh trong lòng!
Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng sợ hãi, lời này của Lý công tử hiển nhiên là có hàm ý trong đó.
Bọn họ không thể không nhớ tới đêm ấy, chữ làm sao lại không thể giết người rồi? Thiên Ma Đạo Nhân thế nhưng chính là bị chữ của Lý công tử giết chết a!
Sát ý trong bốn dòng chữ này thế nhưng còn muốn nồng đậm hơn rất nhiều so với bộ tự thiếp trước đó a!
Sát cơ như vậy.
Lý công tử đây là ... muốn giết ai?
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, thấp thỏm hỏi: "Lý công tử, đám hạng người lưu mạnh kia, chúng ta đã hạ gục chúng."
Đối với việc đám người Tần Mạn Vân có thể hạ gục đám người kia, Lý Niệm Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mở miệng hỏi: "Có mang tới phiền phức cho các ngươi không?"
Tần Mạn Vân vội vàng nói: "Chẳng qua chỉ là một đám lưu manh không đáng nhắc tới mà thôi, có thể xử trí tùy tý, Lý công tử như thế nào mới có thể hả giận?"
Lý Niệm Phàm trầm mặc một lát, giọng điệu trầm xuống nói: "Vậy ... có thể giết không?"
Hắn quả thực rất tức giận, chính là ở dưới cơn tức giận này mới có thể viết ra bốn dòng chữ này.
Cảnh tượng vừa rồi tới bây giờ nghĩ lại còn để hắn hoảng sợ một trận, hắn không lo lắng chính mình mà là sợ hãi chính là làm Đát Kỷ bị tổn thương.
Long có vảy ngược, chạm vào là chết!
Chính mình mặc dù chỉ là phàm nhân, không cách nào làm đến khoái ý ân cừu, nhưng là ... nếu như có thể cũng sẽ không lòng dạ đàn bà!
Quả tim của mọi người lại mất nhịp nữa, vội vàng mấy miệng một lời: "Có thể giết! Đương nhiên có thể giết! Có thể giết bất cứ lúc nào!"
Lý Niệm Phàm nhìn thoáng qua Đát Kỷ, mở miệng nói: "Vậy làm phiền các vị giết giúp ta đi! Còn có chính là, sau này sẽ có người tới trả thù không?"
Trong lòng hắn có chút không yên, chính mình chỉ là một kẻ phàm nhân, không sợ bị ăn trộm chỉ sợ bị trộm nhớ thương, nếu như bị bọn chúng để mắt tới vậy mình xem như thảm rồi.
Tần Mạn Vân và những người khác đưa mắt nhìn nhau, lập tức trong lòng đều chắc chắn, mở miệng nói: "Lý công tử cứ việc yên tâm, ta cam đoan xử lý sạch sẽ, không có bất kỳ kẻ nào tới trả thù."
"Vậy là tốt rồi, thật sự là đã làm phiền các ngươi." Lý Niệm Phàm thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
Tần Mạn Vân vội vàng nói: "Lý công tử khách sáo, đây chẳng qua chỉ là một chút phiền phức mà thôi, với cả chúng ta đưa công tử tới, tự nhiên không thể chối từ!"