Chương 139: Chuyện ... trở nên lớn
Sáu cái vòng tròn lửa thế như chể tre, dọc đường những nơi bay qua đều lưu lại một vệt lửa dài lối liền khoảng không, giống như một cây cầu lửa trên bầu trời.
Mắt thấy vòng tròn càng ngày càng tiếp cận bóng đen kia, chỗ tối, lại có mấy cái bóng đen vọt bắn mà ra, phân biệt lao về phía sáu cái vòng tròn kia.
Quanh thân bọn chúng có khói đen vờn quanh, hình thành một cái xiềng xích màu đen và quấn về phía vòng tròn lửa mà đi.
Sắc mặt Cố Trường Thanh tái mét lại, hai tay bóp lấy pháp quyết, chỉ về phía sáu cái bòng tròn kia, thấp giọng nói: "Nổ cho ta!"
"Ầm!"
Sáu cái vòng tròn lập tức như là ngọn núi lửa cỡ nhỏ phun ra lửa cháy mạnh màu đỏ thắm, kèm theo đó là một tiếng nổ tung, nổ tung ra vô số tia lửa, những bóng đên kia ngay cả kêu cũng không kêu một tiếng, lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Lửa đầy trời ở trên không trung ngưng mà không tiêu tan, huyễn hóa ra càng nhiều vòng tròn lửa cỡ nhỏ, tiếp tục bắn về phía bóng đen kia.
Tuy nhiên, trong bóng tối lại hiện ra càng nhiều bóng đen hơn, mà lên thực lực đều cao hơn một tầng, thế mà ít nhất đều là cảnh giới Nguyên Anh!
Cố Trường Thanh vội đến toàn thân run rẩy, giọng nói ngưng tụ thành một đường, hô to đối với bốn tên trưởng lão không nhúc nhích kia, "Bốn vị trưởng lão, tỉnh lại cho ta!"
Bốn vị trưởng lão như là người gỗ, giống như hồn ở trên mây, đột nhiên mở mắt, bên trong đôi mắt đầu tiên là mờ mịt, sau đó hiện ra vẻ sợ hãi vô cùng.
Bốn người bọn họ không biết rơi vào trong ảo cảnh từ khi nào mà hồn nhiên không biết.
Lập tức, bọn họ chú ý tới cái bóng đen ở giữa trận pháp kia, lập tức dọa đến vãi cả linh hồn, râu tóc đều dựng lên như vừa bị sét đánh vậy, lập tức lên tiếng quát chói tai: "Bọn chuột nhắt, các ngươi dám?!"
Bọn họ đồng thời đưa tay, đột nhiên điểm một cái về phía bóng đen kia.
Ngay sau đó, đường dẫn lửa ở xung quanh giống như sống lại, như là rắn lửa đang vung vẩy ở trên không trung, sau đó quấn về phía bóng đen mà đi.
Từ xa nhìn lại, như là ngòi lửa trong đêm tối, một vòng lại một vòng bao bọc người áo đen kia vào trong đó.
Sắc mặt bốn tên trưởng lão đều ngưng trọng, uốn cong bắn thành chỉ, kết xuống một cái pháp quyết giống nhau ở trước mặt mình, ngón tay lên xuống, đầu ngón tay sáng lên ánh sáng đỏ.
"Bắt cho ta!"
Sưu ——
Những ngòi lửa kia trong nháy mắt bắn lấy trói chặt bóng đen kia lại.
Trên người bóng đen, khói đen như tuyết đông gặp ánh nắng mặt trời, đang nhanh chóng tiêu tán đi, vẻn vẹn một lát, thế lửa càng lúc càng lớn, truyền đến toàn thân bóng đen, biến bóng đen thành một người lửa.
Lúc này, Cố Trường Thanh đã xử lý sạch sẽ toàn bộ những bóng đen khác, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào người lửa kia, sắc mặt âm trầm như nước.
Bên trong Thanh Vân cốc, đông đảo đệ tử cũng lần lượt bay ra, cảnh giác nhìn xung quanh, mấy người Tần Mạn Vân cũng đã bay tới bên cạnh Cố Trường Thanh, sắc mặt ngưng trọng nói: "Cố Tông chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cố Trường Thanh mở miệng nói: "Mỗi lần vào lúc này, cũng là lúc phong ấn lỏng lẻo nhất, sẽ khiến cho ma nhân ngo ngoe muốn động, chỉ là không nghĩ tới bọn chúng lần này lại to gan như vậy, lại dám nhảy ra muốn chết!"
Tần Mạn Vân mở miệng nói: "Vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn, trước đó không lâu chúng ta cũng gặp một tên ma nhân cảnh giới Độ Kiếp, nếu không phải có cao nhân ra tay, hôm nay sợ rằng ngươi không gặp được chúng ta."
"Độ Kiếp kỳ? Bên trong ma nahan đều đã có tu sĩ Độ Kiếp kỳ rồi?" Khuôn mặt Cố Trường Thanh khẽ biến, đây chính là chiến lực đỉnh phong ở thế giới tu tiên, loại tu sĩ này xuất động có thể thấy được toan tính của ma nhân quá lớn.
Hơn nữa, lần này bọn chúng không biết thi triển loại thủ đoạn nào, thế mà để bốn vị trưởng lão đều rơi vào huyễn cảnh, quả thực để cho người ta khó lòng phòng bị!
Khuôn mặt hắn trầm xuống, cũng không dám chậm trễ mà là bay về phía người lửa kia.
Đồng thời, vòng tròn trong tay hắn lại bốc lửa lên lần nữa, thuận tay ném một cái ném về phía người đang bị lửa thiêu đốt kia.
Tốc độ của vòng tròn rất nhanh, như là một đạo lưu quang, trong nháy mắt lao tới đỉnh đầu của người lửa kia, phủ đầu chụp xuống!
Tuy nhiên, ngay vào lúc vòng tròn sắp chạm tới người bị lửa thiêu đó, trong ngọn lửa đột nhiên truyền tới một tiếng ầm vang.
"Bịch, bịch."
Như là tiếng nhịp tim, vang vọng ở bên tai mọi người.
Sau đó, lấy người lửa làm trung tâm, một cỗ khí thế thật lớn ầm vang nổ tung, hình thành một cơn gió lớn điên cuồng bay về bốn phương tám hướng!
Những ngọn lửa kia trong nháy mắt bị đẩy ra, xem như vòng tròn kia cũng bị bay ngược mà đi!
Mọi người thay đổi sắc mặt, thi nhau lui lại!
Bốn tên trưởng lão kia cũng không thể không đứng lên, thân hình bay ngược về phía theo gió, có vẻ nhẹ nhàng thoải mái nhưng thật ra máu đã trào ra khóe miệng.
Tất cả mọi người tập trung nhìn vào, nhưng đồng tử co rụt lại, tim đập gia tốc, lộ ra vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy, người đàn ông ở giữa đã bị ngọn lửa thiêu tới da tróc thịt bong, nửa người đều đã cháy đen, hoàn toàn không nhìn thấy rõ chân dung, chỉ có điều hắn thế mà đang cười, quỷ dị tới làm cho người phát lạnh.
Mà trong tay của hắn thế mà cầm một cái bức tượng đen như mực, bức tượng đó cũng không phải hình người, với khuôn mặt gớm ghiếc và những chiếc răng nanh dày đặc, điều quan trọng nhất là trên khuôn mặt đó có hai cặp mắt thẳng hàng lên xuống có một không hai, một cỗ khí tức vô cùng tà ác tỏa ra từ trên thân bức tượng, để cho người ta nhịn không được mà sinh lòng e ngại.
Ma Nhân kia cầm bức tượng trong tay, ánh mắt lộ ra thần sắc cuồng nhiệt tới cực điểm, thành kính nói: "Ta nguyện ý lấy thân làm tế phẩm, cung nghênh Nguyệt Đồ đại nhân giáng lâm!"
Ông!
Trong thiên địa, đột nhiên xuất hiện những gợn sóng, trong lòng ai cũng cảm thấy thần bí khó hiểu.
"Đạp đạp đạp "
Không biết có phải là ảo giác hay không, trong tai bọn họ giống như nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, không có nguồn âm thanh, chỉ là đột nhiên xuất hiện ở trong tai mọi người, hơn nữa giống như càng ngày càng gần.
"Nhanh! Mau ngăn cản hắn!" Sắc mặt Cố Trường Thanh thay đổi, một nỗi sợ hãi quái dị bao trùm khiến da đầu hắn tê dại.
Lập tức, vô số công kích chói lọi công kích về phía ma nhân kia mà đi, nửa đường không gặp chút trở ngại nào, đảo mắt đã đâm nó tới thủng trăm ngàn lỗ.
Chỉ có điều, khói đen trên bức tượng kia càng lúc càng nồng nặc, trực tiếp bao phủ lấy ma nhân, sau đó cắn nuốt hắn không còn sót lại một chút cặn bã nào!
Ánh sáng đen của bức tượng sau đó trở nên dày đặc đến cực điểm, và dần dần lấn át lá cờ đỏ bên cạnh.
Ngay sau đó, bức tượng giống như đã có sinh mệnh, đột nhiên quay người, một con mắt trong đó bắn ra một luồng ánh sáng đen, đập vào trên lá cở nhỏ màu đỏ, lá cờ nhỏ không có chút sức phản kháng nào, trực tiếp bị đánh rơi xuống trên mặt đất.
Lửa vốn bao phủ khắp nơi cũng đột nhiên bị dập tắt, trong vùng đại địa này lại không một tia ánh sáng!
Gió nổi lên!
Trong sơn cốc, vố số khói đen trong nháy mắt bốc lên, hơn nữa lấy một loại tốc độ làm cho người kinh hãi bắt đầu lan tràn ra ngoài.
Có chút đệ tử có thực lực không đủ bị khói đen bao phủ lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa, linh lực cũng bắt đầu hỗn loạn.
Trong sơn cốc, lỗ đen trông giống như một con mắt dường như đang cuộn lại, và một con mắt thực sự đang nhô ra từ đó!
Ánh mắt này không hề có cảm xúc, vừa liếc mắt liền cảm thấy ớn lạnh, giống như gặp phải thiên địch, khiến ai cũng không dám thở mạnh.
Soạt!
Một bàn chân thò ra từ bên trong, dùng sức xé toạc cái lỗ đen, giống như một cánh cửa, dần dần được mở ra!
Vào lúc này, mọi người như mất hồn, não mất khả năng suy nghĩ, đông cứng tại chỗ.
Mưa to ào ào rơi xuống, lòng người nhanh chóng chìm xuống đáy vực!
Chuyện ... trở nên lớn!