Chương 140: Ma vật hiện thế
Cố Trường Thanh rùng mình một cái, lấy lại tinh thần.
Trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc, đôi mắt hơi trầm xuống, ngưng giọng nói: "Mọi người đừng nhìn vào mắt tà vật kia, ổn định tinh thần, cùng nhau bày trận giúp ta!"
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn đã xông ra ngoài, thủ pháp hai tay chỉ vào lá cờ đỏ rơi trên mặt đất, giữa hai bên có ánh lửa chạm vào nhau, lá cờ nhỏ màu đỏ ảm đạm không ánh sáng lập tức khôi phục dáng vẻ, khẽ run lên, lại lại nhảy lên giữa không trung.
Hô
Ngọn lửa vô tận như là nước chảy phun ra, lao thẳng tới đám khí đen xung quanh, và đạo lửa đã tắt ở trên mặt đất được đốt lại một lần nữa.
Tuy nhiên, đối mặt với khí đen vô cùng vô tận, ngọn lửa kia lộ ra quá mức nhỏ bé, như ánh nến không có ý nghĩa, chập chờ trong gió, giống như lúc nào cũng sẽ bị dập tắt.
"Xùy —— "
Trong sơn cốc truyền tới một tiếng giòn tan, đã thấy, cái lỗ đen ở giữa kia thế mà lấy tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang biến lớn lên rất nhiều!
Vật trong đó kia đã lộ ra một nửa chân dung, bốn mắt giống như tử thần nhìn mọi người, để cho người ta lạnh cả người không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Mọi người chỉ dám nhìn lướt qua, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Con mắt kia có năng lực mê hoặc tinh thần người!
Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng bọn họ vô cùng chắc chắn, vật này có ngoại hình rõ ràng giống y như đúc với bức tượng mà ma nhân vừa rồi cầm trong tay!
Đây là ... mà vật triệu hồi ra từ Ma giới?
Đám ma nhân này tự biết từ bên ngoài không phá nổi phong ấn cho nên không biết thi triển thủ đoạn gì thế mà có thể gọi ma vật từ bên trong thoát khỏi phong ấn?
Bọn họ không dám tưởng tượng, chỉ cảm thấy da đầu của mình đều như muốn nổ tung ra vậy, bởi vì sợ hãi mà toàn thân run rẩy.
Nếu thật là ma vật của Ma giới, đó trừ khi là tiên nhân tự mình hạ phàm, bằng không, toàn bộ thế giới tu tiên xong rồi!
Không nghĩ ngợi chút nào, bọn họ đều toàn lực vận chuyển linh lực toàn thân, tuôn trào hướng về phía đại trận kia của Cố Trường Thanh.
Trong chớp mắt, hơn trăm tu sĩ trôi nổi ở giữa không trung, cùng nhau động thủ, linh lực như trăm sông đổ về một biển hội tụ vào bên trong đại trận kia.
Ngọn lửa của lá cờ đỏ đột nhiên bùng cháy mạnh mẽ, và thậm chí bắt đầu hội tụ từng chút một về phía trung tâm của sơn cốc.
ở một nơi cách Thanh Vân cốc hơn trăm dặm.
Hai luồng độn quang đang bay vội mà tới, chính là hai lão giả có khuôn mặt thon gầy, một người mặc trường bào màu nâu, một người khác thì mặc trường bào màu xám, trên mặt đều mang theo vẻ u ám và lo lắng.
Lão giả áo bào màu nâu trầm giọng nói: "Có nhận được Truyền m phù tiếp theo không?"
Lão giả áo bào xám lắc đầu, vẻ mặt âm trầm như nước, giọng nói khàn khàn nói: "Từ Truyền m phù tới xem, hộ vệ bên cạnh Thiếu chủ toàn bộ tám thành đã thân tử đạo tiêu!"
Khóe mắt lão giả áo bào nâu giật giật, bên trong đôi mắt hiện đầy vẻ tàn nhẫn, "Đến cùng là ai không biết sống chết như vậy, lại dám ra tay đối với Thiếu chủ, cho rằng Liễu gia chúng ta dễ bắt nạt vậy sao?"
"Chỉ cần kẻ đó không phải là kẻ mất trí thì sẽ không dám giết thiếu chủ, nhưng cho dù là ai, rút hồn luyện phách cũng không đủ để xoa dịu cơn giận dữ của Liễu gia chúng ta!"
Đúng lúc này, trong lòng bọn họ cảm nhận được cái gì, đều cùng nhau dừng lại ở trên không trung, nghi hoặc nhìn vào bầu trời xa xôi.
Lúc này tuy rằng đã là đêm khuya, nhưng rất rõ ràng có thể nhận ra được bóng tối ở phía xa càng thêm đậm đặc hơn, và dường như nó đang bao trùm trong bóng tối cực độ.
Lão giả áo bào xám hít sâu một hơi, nhíu mày, kinh ngạc nói: "Khí tức này thật quỷ dị, cái hướng kia hình như chính là Thanh Vân cốc! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
"Có lẽ Tỏa Ma đại điển của Thanh Vân cốc xuất hiện biến cố gì đó, ha ha, xem ra lão thiên cũng đang giúp chúng ta, đây chính là cơ hội của chúng ta!" Lão giả áo bào nâu vuốt chòm râu, đột nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm cao thâm khó lường.
"Đại hộ pháp, xin chỉ giáo cho?"
Lão giả háo bào nâu không thể không lắc đầu, "Ngươi a ngươi, hơn hai ngàn năm rồi, Liễu gia chúng ta âm thầm quật khởi ngươi thế mà còn không ngộ ra?"
Lão giả áo bào xám lập tức khiêm tốn mà nói: "Còn xin Đại hộ pháp dạy cho ta biết."
"Thôi được rồi, vậy ta sẽ dạy ngươi một chút." Đại hộ pháp mỉm cười, "Ngươi phải biết, nơi khác càng loạn thì chúng ta mới càng có cơ hội! Từ xưa tới nay một khi xảy ra chuyện lớn thì chắc chắn mang theo sự hủy diệt và hồi sinh, mỗi một lần như vậy diễn ra, chúng ta chỉ cần lo cho chính bản thân mình, bình thường là có thể nhặt nhạnh được chỗ tốt ở bên trong sự hủy diệt này!"
"Lấy lần này để mà nói, Thanh Vân cốc khả năng xảy ra chuyện lớn, chúng ta bây giờ chạy tới, Thanh Vân cốc nếu như không còn tồn tại nữa, vậy đồ vật bên trong Thanh Vân cốc dĩ nhiên chính là của chúng ta! Còn nếu như Thanh Vân cốc muốn chúng ta ra tay giúp đỡ, chúng ta cũng có thể giở công phu sư tử ngoạm! Nếu như chuyện xảy ra ở Thanh Vân cốc bây giờ chưa đủ lớn, vậy chúng ta có thể âm thầm làm chuyện càng lớn hơn, sau đó lại tham khảo hai vấn đề nêu ra trước đó!"
"Ngươi ... học được rồi chứ?"
Lão giả áo bào xám lập tức hiện ra vẻ chợt hiểu, bội phục liên tục, "Không hổ là Đại hộ pháp, sâu sắc, bài học này quá sâu sắc!"
"Ha ha ha, không phải vậy thì làm sao ta có thể làm Đại hộ pháp mà không phải là ngươi, nhớ kỹ, thứ ngươi phải học còn có rất nhiều."
Đại hộ pháp đắc ý cười một tiếng, nói tiếp: "Nếu như Thanh Vân cốc cầu chúng ta ra tay, chúng ta có thể nói ra điều kiện, tới lúc đó để bọn hắn phong tỏa toàn bộ Thanh Vân cốc giúp chúng ta, như thế chắc chắn có thể tìm ra được đám người làm tổn thương thiếu chủ kia, sau đó chém bọn hắn thành muôn mảnh!"
"Diệu, diệu a!"
Lập tức, hai người khống chế độn quang, cười ha ha lên mà lao về phía Thanh Vân cốc.
...
Bên trong Thanh Vân cốc, khói đen đã che trời, gần như ngưng tụ thành vách tường kín đen nhánh, thành kết giới ngăn cách nơi đây, bên trong khói đen kia tràn ngập một cỗ hàn khí quỷ dị, có thể thẩm thấu tiến vào cốt tủy mỗi người.
Phần lớn tu sĩ đã là cùng đường mạt lộ, mộ bộ sáng vẻ lung lay sắp đổ.
Xem như Cố Trường Thanh cũng đã là đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, tâm tư gần như sắp chìm vào đáy cốc.
Về phần cái lỗ đen trong cốc kia, vậy là lại mở rộng ra thêm ba phần, thân thể ma vật trong đó đã chui qua lỗ đen kia, lộ ra một phần, bốn mắt không ngừng đảo lên đảo xuống, giống như dã thú đang chọn con mồi cho mình.
Đúng vào lúc này, con mắt của nó đột nhiên nhìn về phía một tên trưởng lão của Thanh Vân cốc, trong bốn con mắt đồng thời lóe ra ánh sáng quỷ dị, khói đen vô tận cũng bắt đầu hội tụ về phía tên trưởng lão kia.
Lúc đầu, sắc mặt trưởng lão kia thay đổi lớn, nhưng còn chưa kịp phản kháng thì cả người như mất hồn, thân thể chủ động bay về phía ma vật kia.
Ma vật kia há hốc mồm ra, trên dưới cái mồm hiện đầy răng nanh nhỏ lít nha lít nhít, chỉ nhìn vào thôi cũng đã làm cho người ta phải tê cả da đầu, tuy nhiên, người trưởng lão kia thế mà cứ như vậy chủ động bay vào trong miệng của ma vật kia.
"Răng rắc!"
Hai hàm răng của ma vật hợp lại, trong đó truyền ra tiếng vang của quá trình nhai nuốt, để cho người ta dựng cả tóc gáy lên.
Trong chốc lát, một cỗ hàn ý thấu tim từ đáy lòng của mỗi người vọt khắp toàn thân, sợ hãi ngập trời bao phủ lại tất cả mọi người, để huyết dịch của bọn họ gần như đều muốn đông kết thành băng!
Đây chính là trưởng lão của Thanh Vân cốc a, đường đường chính chính là tu sĩ Độ Kiếp, vậy mà không có một chút sức phản kháng nào đã bị ma vật kia ăn tươi nuốt sống?
Bọn họ trơ mắt mà nhìn mọi chuyện vừa xảy ra, loại lực trùng kích đó có thể tưởng tượng được, trán gần như muốn nổ tung lên, hoảng sợ tới tột đỉnh!