Chương 141: Ta còn có thể cứu không?
"Phù phù!"
Một số người có tâm lý tố chất kém trực tiếp bị dọa đến từ không trung rơi xuống, tê liệt ngã xuống trên mặt đất, càng nhiều hơn là bắt đầu chạy về phía nơi xa.
Tuy nhiên, ma khí bao phủ bốn phương tám hướng kia vào lúc này biến thành đông đảo cánh tay màu đen nhỏ bé, vố số cánh tay nắm lấy kéo lấy quần áo của một đám người tu tiên, kéo bọn hắn về phía vực sâu tối ngòm.
Ít đi một tên Độ Kiếp kỳ lại thêm tất cả mọi mọi người đã hoảng hốt, lập tức biến thành cục diện nghiêng về một bên.
Mọi người đều là mặt xám như tro, trong mắt lóe ra vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Mà ma vật kia cuối cùng đã nhấm nuốt xong, bốn con mắt quét qua, lại há miệng ra một lần nữa!
Vào lúc này, một cỗ lực hút to lớn từ trong miệng của nó truyền ra, như là thôn tính biển cả, những khói đen kia âm thầm mang theo từng tên tu sĩ hội tụ về phía trong miệng của nó mà đi!
Toàn bộ Thanh Vân cốc, trong nháy mắt biến thành tình cảnh bi thảm luyện ngục nhân gian.
Sắc mặt Cố Trường Thanh đã trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đã đỏ ngầu, hắn Phốc một tiếng nhả huyết dịch vào trên lá cờ nhỏ màu đỏ kia, linh lực như con sống lớn tuôn trào ra, tận lực thúc giục.
Nhưng lá cờ nhỏ đã bị khói đen ăn mòn, không còn ánh sáng.
Đúng lúc này, sắc mặt của Chu Đại Thành đột nhiên thay đổi, phát ra một tiếng kinh hô, "Thánh nữ!"
Lạc Hoàng cũng lòng nóng như lửa đốt, gắt gao giữ chặt lấy Lạc Thi Vũ, nhưng giống với Tần Mạn Vân, đã càng ngày càng tới gần miệng của ma vật kia.
Đã thấy, quanh thân Tần Mạn Vân lưu động mấy đạo ánh sáng nhạt, đều là pháp bảo hộ thân có chút hiếm có, bao bọc cả người nàng lại, ngăn cản khói đen xung quanh, tuy nhiên thực lực của nàng chỉ là cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, vẫn bị ma vật kia hút lại từng chút một.
Tần Mạn Vân cắn răng, đã cắn bờ môi tới chảy máu, trong đôi mắt mang theo vẻ hoảng sợ và không cam lòng.
Nàng ta không muốn chết.
Nhất là...
Nàng ta quay đầu, nhìn vào ma vật xấu xí toàn răng kia, nước mắt cũng nhịn không được mà tràn mi ra ngoài.
Kiểu chết này, quả thực là quá thảm rồi, tuyệt không có thể diện.
Nàng ta quay đầu lại nhìn về phía đài cao, Tiên Khách cư đã không còn ánh nến, giống như tất cả mọi người đã chìm vào trong giấc ngủ, không có người phát giác được nơi này đang có chuyện gì xảy ra.
Trên bầu trời, mưa to nặng hạt, nặng nề đánh vào trên mặt của nàng, thi thoảng còn có tiếng sấm tia chớp đan xen.
Nếu như có thể, nàng ta thật rất muốn hướng về phía Tiên Khách cư mà quỳ xuống, chỉ cầu có thể còn sống là được rồi.
Lấy miệng ma vật kia làm trung tâm, một cái vòng xoáy đen kịt đã hiển hiện ra, mà Tần mạn Vân đã tới vị trí trung tâm của vòng xoáy.
Đúng vào lúc này, nơi lồng ngực của nàng đột nhiên có một chùm sáng sáng lên.
Chùm sáng này tuy rằng không lớn nhưng lại cực kỳ bắt mắt, giống như là một chùm ánh rạng đông duy nhất ở bên trong bóng tối vô tận này.
Tần Mạn Vân hơi sững sờ, nàng ta cúi đầu xuống nhìn về phía trước ngực mình, đó vốn là hạc giấy nàng ta đeo ở trước ngực thế mà đang từ từ trôi nổi, quanh thân tỏa ra ánh sáng hòa hợp.
Ngay sau đó, con hạc giấy này đã rời khỏi dây chuyền, vỗ cánh, như là ngôi sao sáng trong bầu trời đem, từng chút từng chút hướng về phía sâu trong sơn cốc mà bay đi.
Vào lúc này, thế giới giống như ngừng lại, cơn mưa to tạo thành bối cảnh, chỉ có con hạc giấy kia là còn đang ung ung vỗ cánh, giống như bởi vì đội mưa phi hành mà có chút bất ổn.
Ma vật vốn còn đang há hốc mồm ra vậy mà run lên bần bật, giống như nhận lấy một loại kinh hãi nào đó, bốn con mắt cùng nhau nhìn chằm chằm vào hạc giấy, từ lúc đầu là khó có thể tien chuyển biến thành hoảng sợ vô tận.
Ở dưới cái nhìn không thể tin được của tất cả mọi người, nó thế mà trực tiếp ngậm miệng lại, không do dự chút nào mà xoay người, một lần nữa chui vào bên trong cái lỗ đen kia, mơ hồ có âm thanh vừa kinh vừa sợ truyền vào trong tai của mọi người, "Nơi này tại sao có thể có tồn tại đáng sợ như vậy, thế giới này quá nguy hiểm, ta không dám tới nữa, chạy thôi."
Hạc giấy vẫn không ngừng lại, lúc lên lúc xuống, lấy một loại tư thái giống như lúc nào cũng sẽ rơi xuống đất, truy tìm lấy ma vật kia, dần dần chui vào trong lỗ đen.
Ngay sau đó, lỗ đen bị xé toạc ra kia thế mà đang từ từ khép lại, khói đen xung quanh cũng biến mất theo, tất cả mọi thứ lại khôi phục lại bình thường một lần nữa, nếu như không mất đi một phần lớn tu sĩ, tất cả mọi người cho rằng những gì xảy ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Cố Trường Thanh ngây ngốc nhìn vào cái lỗ đen kia, miệng đã ngoác thành chữ O, bên trong đôi mắt còn đầy vẻ mơ màng.
Đại họa ngập trời cứ lắng lại rồi như vậy?
Hắn có chút mộng, loại cảm giác từ địa ngục tới thiên đường này đã để hắn ở trong thời gian ngắn đánh mất đi năng lực suy tư, quả thực giống như nằm mơ vậy.
Tần Mạn Vân, Lạc Hoàng và Lạc Thi Vũ thì ngồi liệt trên mặt đất, bọn họ đưa mắt nhìn nhau đều thấy được sự chấn kinh cực độ từ trong mắt của đối phương.
Ánh mắt Tần Mạn Vân phức tạp nhìn vào đây chuyên trống trơn ở trước ngực mình, trong lòng lập tức cảm thấy sợ hãi và may mắn.
Nếu như đêm hôm đó chính mình không đánh đàn để cao nhân cảm thấy vui vẻ, vậy cao nhân sẽ không gấp con hạc giấy này rồi tặng cho mình, đêm nay chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Quân cờ, con rơi!
Hai chữ khác nhau này, đúng là khác biệt giữa ngày và đêm!
Chiếm được niềm vui của cao nhân thì là quân cờ, biểu hiện không tốt thì chính là con rơi!
Tần Mạn Vân đột nhiên lĩnh ngộ được càng sâu hơn.
Nàng ta nhớ tới câu nói mà sư phụ mình từng nói kia, "Cao nhân lựa chọn chúng ta làm quân cờ là may mắn của chúng ta, chúng ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút, phải làm quân cờ quan trọng nhất ở trong tay cao nhân!"
Lúc đó nàng ta vẫn không hiểu được, hiện tại nàng ta đã hiểu.
Lúc này, Cố Trường Thanh và ba tên trưởng lão khác cùng nhau đi tới bên cạnh Tần Mạn Vân, hành lễ vô cùng chân thành nói: "Trên dưới Thanh Vân cốc cảm tạ ân cứu mạng của Tần cô nương!"
"Các ngươi không cần cám ơn ta." Tần Mạn Vân lấy lại tinh thần, lại là lắc đầu nhàn nhạt mở miệng nói: "Ngươi hẳn nên cảm tạ phải là cao nhân, ngươi cũng đã biết, hạc giấy này chẳng qua chỉ là đồ chơi nhỏ mà cao nhân tiện tay gấp ra."
Tiện tay gấp ra?
Đồ chơi nhỏ?
Cố Trường Thanh mở to hai mắt mà nhìn, gần như không thể tin vào tai của mình, run giọng nói: "Đây ... chuyện này là thật?"
Tần Mạn Vân nhìn vào hắn, mở miệng nói: "Ngươi cảm thấy ta có cần phải lừa các ngươi không?"
Tê ——
Cố Trường Thanh hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
"Cái này, cái này, cái này ..." Giọng nói của hắn run rẩy, đã bị chấn kinh tới nói không nên lời.
Một con hạc giấy thuận tay gấp là có thể bức lui loại ma vật kia, phong ấn lối vào Ma giới, đây là cảnh giới gì?
Trên thế giới này sao có thể tồn tại nhân vật như vậy?
Nếu như như nói trước đó hắn còn cảm thấy Chu Đại Thành xưng hô cao nhân là Thánh Nhân là có phóng đại, như vậy bây giờ, hắn tuyệt không thể nghi ngờ, loại thủ đoạn này, không phải Thánh Nhân thì không thể làm được a!
Nghe rợn cả người, kinh khủng như vậy!
Quan trọng là, chính mình trước đó thế mà còn đang hoài nghi thực lực của cao nhân, bây giờ nghĩ lại một chút cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, toàn thân rùng mình.
Tìm đường chết, đây tuyệt đối là chính mình lần đầu tiên đi tìm đường chết!
Mặt mũi hắn đầy vẻ thấp thỏm, ngay cả thở cũng có chút không được trôi chảy, có một loại cảm giác vừa mới bước ra Quỷ Môn quan lại bị đạp trở về.
Kiên trì, khẩn trương mở miệng hỏi: "Tần cô nương, ngươi cảm thấy ... ta, ta còn có thể cứu không? Hiện tại làm quân cờ của cao nhân có còn kịp không?"
Tần Mạn Vân lắc đầu, "Không biết, trước đi diệt Liễu gia rồi nói sau."
Cố Trường Thanh gật đầu liên tục, "Nên, nên, chia sẻ khó khăn với cao nhân là phúc phần của ta! Bất cứ khi nào có phân phó nào, không được khách khí với ta, đặt vào ta là được!"