Chương 143: Kiên trì mà đi lên!
Tần Mạn Vân sửa sang từ ngữ lại một phen, lúc này mới thận trọng nói: "Lý công tử, Chu lão và Lạc Hoàng còn có một số chuyện nhỏ phải xử lý, chúng ta ở đây chỉ sợ phải đợi thêm một thời gian ngắn."
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Chuyện của các ngươi quan trọng, không sao cả."
Người ta giúp mình một đại ân như vậy, cho mình đủ thể diện, để cho mình xả ra cơn oán giận, chút chuyện nhỏ này hắn đương nhiên sẽ không để ý.
Sau lần này, ánh mắt Đát Kỷ nhìn mình có lẽ sẽ khác xưa, đoán chừng không chỉ bị chính mình làm cảm động mà còn bị thu hút bởi khí phách của mình.
Lý Niệm Phàm mừng thầm trong lòng, vì hồng nhan nổi giận đùng đùng mà trút giận, đây mới là việc mà nam nhân cần làm nha.
Tần Mạn Vân thì thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Lý công tử hiển nhiên biết đám người Chu Đại Thành đã diệt Liễu gia đi, cho nên lúc này mới nói chuyện của bọn họ quan trọng, đây là không kịp chờ đợi muốn Liễu gia chết a!
Lý Niệm Phàm lắc đầu, không nhịn được mà thầm nói: "Đáng tiếc, sớm biết liền mang nhiều thạch tới một chút."
Trong khi nói chuyện, hắn móc ra một cái bình trong suốt hình dáng có chút kỳ lạ, "Lạch cạch" một tiếng gỡ cái nắp nhỏ ở phía trên ra, sau đó từ bên trong đổ ra một viên thạch.
Buổi sáng ăn thạch giải thèm một chút, đây là thói quen đã thành của hắn.
Theo cái thạch này xuất hiện, đám người Tần Mạn Vân rõ ràng cảm nhận được, nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, giống như có hàn khí thổi vào trên da thịt của mình.
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đều nhìn tới ngây người, bọn họ mặt ngoài thì không đổi sắc thật ra nội tâm đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Nếu như ta không có đoán sai, đây là Huyền Băng dịch ngàn năm chứ?
Đây không phải là chỗ đặc thù của Lâm Tiên đạo cung sao?
Nhớ rõ khoảng trăm năm trước chính mình đi đòi hỏi, mất mất một ngày một đêm, bọn họ mới móc ra cho mình ba giọt.
Còn không đợi bọn họ lấy lại tinh thần, đã thấy miệng Lý Niệm Phàm há ra, thuận tay đưa Huyền Băng ngàn năm vào trong miệng, hơi nhai nhai nhấm nuốt một lát rồi nuốt xuống.
Lý Niệm Phàm không thể không nhìn về phía mọi người, mở miệng hỏi: "Thạch này có hương vị rất được, lành lạnh buốt mát, cảm giác vừa đủ, các ngươi muốn ăn không?"
Mọi người đầu tiên là sững sờ sau đó đều không tự chủ được mà lui lại một bước, khoát tay lắc đầu, vội vàng nói: "Lý công tử, không cần, chúng ta vừa ăn điểm tâm xong cho nên ăn không vô những thứ khác."
Bọn họ điên cuồng rung động.
Đây chính là Huyền Băng dịch ngàn năm a, chúng ta đương nhiên muốn!
Nhưng là ... chúng ta nào dám giống như công tử trực tiếp một ngụm nuốt a, cái này còn không phải là sẽ đóng thành băng sao?
Đồ vật là đồ tốt, chính là mất mạng đi tiêu hóa a!
Cố Tử Dao vụng trộm đưa mắt nhìn vào Tần Mạn Vân, Lâm Tiên đạo cung vì lấy lòng cao nhân mà bỏ ra hết cả tiền vốn a.
Nàng ta đột nhiên lóe lên linh quang, Lý công tử nói bóng gió không phải là nói, thạch lấy ra có chút không đủ sao?
Thanh Vân cốc chúng ta mặc dù không có thạch, nhưng có thứ khác!
Cảm xúc của nàng ta lập tức nhộn nhạo lên, vội vàng đề xuống kích động trong lòng mình, cung kính mời nói: "Lý công tử, khó được tới đây một chuyến, không bằng đi Thanh Vân cốc ta chơi một chút có được không?"
"Đi Thanh Vân cốc?"
Lý Niệm Phàm lộ ra thần sắc cảm thấy hứng thú, chính mình đi tới thế giới tu tiên lâu như vậy rồi dường như còn chưa đi tới tông phái tu tiên, cũng không biết bên trong là như thế nào, hơn nữa, mưa to mới dứt, rất thích hợp đi dạo a.
Hắn có chút suy nghĩ, nhịn không được mở miệng nói: "Đi Thanh Vân cốc có quấy rầy tới các ngươi hay không?"
Hai tỷ đệ Cố Tử Dao đang vô cùng thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, nghe vậy lập tức mừng rỡ trong lòng, vội vàng nói: "Không quấy rầy, tuyệt không quấy rầy."
Thật đúng là hai tỷ đệ nhiệt tình hiếu khách.
Lý Niệm Phàm cười, mở miệng nói: "Đã như vậy, ta mạo muội thăm một chút, làm phiền rồi."
Cố Tử Dao kích động cười nói: "Lý công tử khách sáo, không cần biết là những gì công tử hiểu về Tây Du ký hay là làm ra món ngon, đều để chúng ta rất bội phục, có thể tới chỗ chúng ta, chúng ta tự nhiên phải tận tình địa chủ."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, kết giao bằng hữu với loại người này đúng là thoải mái a, coi trọng!
Mọi người rời khỏi Tiên Khách cư, bước vào đài cao.
Sơn cơn mưa không khí nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt, để Lý Niệm Phàm kìm lòng không được mà hít sâu một hơi, tâm tình cũng trở nên rộng rãi hơn.
Phóng tầm mắt nhìn tới, cây cối xanh biêng biếc theo làn gió nhẹ nhàng mà đong đưa, trên lá cây còn dính lấy chút nước mưa động lại, như là tiểu tinh linh, nhảy xuống, vạch một đường vòng cung sáng trong không trung.
Sau khi núi cao vừa tạnh mưa, hơi thu đượm khắp trời.
Đặt ở kiếp trước, nơi này tuyệt đối là một khu du lịch cấp năm sao độc nhất vô nhị.
Ở hai bên đài cao, vốn bởi vì trời mưa mà quầy hàng thu quán đã được bày ra một lần nữa, tưng người một đối mặt với bầu không khí mới này đều không kìm lòng được mà nở ra nụ cười vui mừng.
Theo đài cao mà đi, Lý Niệm Phàm lúc này mới để ý tới, ở sơn cốc cách đó không xa, nhưng ngọn lửa theo đường lối kia thế mà tất cả đều đã biến mất, vốn có bốn lão giả trông coi giờ cũng không thấy đâu, giống như bởi vì trải qua một cơn mưa to cọ rửa, ngay cả bùn đất vốn đanh nhánh cũng không còn đen giống như trước nữa.
Lý Niệm Phàm không thể không hiếu kỳ nói: "A? Phong ấn kết thúc rồi?"
Cố Tử Vũ lúng túng nói: "y ... đúng vậy a."
Lý Niệm Phàm thuận miệng thầm nói: "Động tĩnh ngược lại là nhỏ hơn chút so với trong tưởng tượng của ta, nghĩ không ra đơn giản như vậy."
Không nghĩ tới ngoại trừ mới bắt đầu thấy được chút động tĩnh ra thế mà cứ kết thúc vụng trộm như vậy.
Vốn Lý Niệm Phàm còn trông cậy vào có một đợt cao trào cuối cùng a, không nghĩ tới sấm to mưa lớn cái vậy mà trực tiếp làm xong việc.
Còn không hiệu ứng đặc biệt như ở kiếp trước xem.
Tuy nhiên, lời này rơi vào trong tai Tần Mạn Vân lại như là tiếng sấm, để bọn họ tê cả da đầu, liên tục cười khổ.
Cao nhân đúng là cao nhân, ngay cả ma vật của Ma giới cũng đi ra còn ngại động tĩnh nhỏ, nếu như động tĩnh lớn hơn chút thì chúng ta tám thành đã đi chầu ông vải rồi!
Đúng, cao nhân tiện tay gấp ra hạc giấy lập tức làm cuộc động loạn này lắng lại, đương nhiên sẽ cảm thấy không đáng giá nhắc tới, chỉ sợ cũng chỉ có trời sập thì mới có thể thoáng để hắn có chút cảm giác đi.
Thế giới của đại lão, quả nhiên đáng sợ.
Bọn họ thở mạnh cũng không dám, nói chuyện phiếm ở không cùng một cái cấp bậc như vậy thì căn bản không có cách nào tiếp được.
Cố Tử Dao len lén đưa mắt về phía Cố Tử Vũ ra ý một cái, Cố Tử Vũ vội vàng hiểu ý, dẫn hướng về Thanh Vân cốc mà đi.
Cao nhân tới thăm, tự nhiên phải làm tốt mọi chuyện cần thiết, không thể để cho cao nhân sinh ra chút không hài lòng nào, mặc kệ là hoàn cảnh hay là bố cục đều phải làm ra điều chỉnh, đặc biệt là nhân sự, nhất định phải căn dặn cẩn thận, nếu như có một hai tên ngu ngốc mắt không mở nào đó, vậy toàn bộ Thanh Vân cốc xem như xong!
Đây là cơ duyên to lớn nhưng cũng tiềm ẩn theo đó là nguy cơ, tuyệt đối không thể qua loa!
Lý Niệm Phàm đi theo đám người bọn họ, một đường đi tới tận mép bình đài.
Cố Tử Dao khẽ phất phất tay, trong không trung, con hạc trắng như tuyết tung cánh bay mà tới.
Con hạc trắng này rất lớn, nhìn từ xa trông giống như một đám mây trắng khổng lồ lơ lửng trên không, cánh hơi vỗ cái đã có thể lướt về phía trước, trông vô cùng vững vàng, ngay cả một chút gió cũng không mang theo, đã đứng ở dưới chân mọi người, chỉ thấp hơn so với đài cao một cái bậc thang.
"Lý công tử, mời." Cố Tử Dao làm một cái thủ thế xin mời.
Lý Niệm Phàm hít sâu một hơi, kéo theo Đát Kỷ chậm rãi đi tới.
Thật ra thì nội tâm của hắn có chút trống rỗng, tuy nhiên đã tới lúc này rồi, mặt ngoài chỉ có thể cố giả bộ bình tĩnh.
Giống như ngồi lên xe cáp treo, đã không còn đường lui lại, chỉ có thể kiên trì mà đi lên!