Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 144: Hóa ra đây là đang giải thích về văn hóa thế giới tu tiên

Chương 144: Hóa ra đây là đang giải thích về văn hóa thế giới tu tiên
Lý Niệm Phàm mang theo tâm tình phức tạp hai chân giẫm vào lưng của Hạc trắng.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn lại hơi sững sờ.
Khác với trong tưởng tượng của mình, lưng Hạc trắng này lại vô cùng chắc chắn, tuy rằng hơi mềm mại ra nhưng lại không có một chút đung đưa nào cả, giống như cả vùng đất được phủ chăn lên vậy, không chỉ khiến người ta cảm thấy thoải mái, mà trên chân cũng cảm thấy dễ chịu..
Xem như mình và Đất Kỷ hai người đứng lên trên, Hạc trắng cũng không có một chút vẻ khụy xuống nào ả, vững như thái sơn.
Cố Tử Dao mở miệng nói: "Lý công tử, chúng ta xuất phát."
Các nàng cũng không có cưỡi hạc trắng mà là khống chế lấy độn quang mà đi, điều này làm cho Lý Niệm Phàm hơi có chút không có ý tứ, chuyện này đã được tổ chức từ trước, còn cố ý sắp xếp cho ta một cái chuyến xe đặc biệt.
Tuy nhiên chuyến xe đặc biệt này thật sự là dễ chịu, xem như đang ở trên đường phi hành, cũng cảm nhận không có một chút xóc nảy nào.
Lúc Hạc trắng vỗ cánh, khối xương cốt sau lưng này của nó cũng sẽ không hoạt động, hơn nữa đầu của nó hơi ngóc lên, lông tóc chỗ cổ mở ra, đằng trước tạo thành một bức tường chắn gió, để Lý Niệm Phàm sẽ không bị gió lớn ở trên không trung quấy nhiễu.
Lý Niệm Phàm nhịn không được hiếu kỳ nói: "Cố cô nương, Hạc trắng này chính là các ngươi nuôi sao?"
Cố Tử Dao cười nói: "Xem như thế đi, thật ra thì nuôi yêu quái giống với nuôi động vật, nuôi ở trong nhà và hoang dại bên ngoài chính là khác biệt, Hạc trắng này tuy rằng thành tinh, nhưng tính cách ôn hòa, không thích tranh đấu, ở tại Thanh Vân cốc chúng ta."
"Có yêu quái phi hành thật là không tệ." Lý Niệm Phàm hâm mộ nói.
Những món mình nuôi kia cũng không biết có thể hóa thành yêu hay không, đoán chừng khó, không có mấy trăm năm thì không được, ngược lại là lão quy có thể để cho mình cưỡi ra, đáng tiếc không biết bay.
Lập tức hắn cười khổ lắc đầu, chính mình chỉ là một phàm nhân, nuôi cái rắm yêu quái a, khéo lại bị yêu quái ăn.
Giảng đạo lý, chính mình cũng quen biết một con tiểu hồ ly tinh mọc ra sáu cái đuôi, còn là muội muội của Đát Kỷ a.
Tần Mạn Vân, Lạc Thi Vũ và Cố Tử Dao thì đều ngầm hiểu, đối với cao nhân các nàng thế nhưng là luôn luôn duy trì trạng thái chạy cảm nhất, cần phải cam đoan có thể lĩnh ngộ ngay được ý ở trong lời nói của cao nhân.
Đến rồi!
Ám chỉ của cao nhân đến rồi!
Cao nhân đây rõ ràng là muôn có một con yêu quái phi hành a, yêu quái bình thường chắc chắn không được, xem ra nhất định phải đi tìm một con cấp cao hơn!
Càng nàng đều đang la hét trong nội tâm, âm thầm ghi tạc việc này vào trong lòng.
Trong khi nói chuyện mọi người đã đi tới chân núi.
Lý Niệm Phàm lúc này mới phát hiện ra rằng chân núi này không phải thật là chân núi, thực sự còn có một cái vách đá bên dưới nó!
Vách đá này sâu không thấy đáy, cũng không biết nó đi sâu bao nhiêu vào lòng đất, nhất định phải vượt qua vách đá này để vào trong một sơn cốc ở đối diện, đưa mắt nhìn lại, có thể thấy được sơn cốc xanh ngắt một màu cỏ xanh như một tấm đệm, có hoa tươi nở rộ, cây cối sắp xếp có thứ tự, rõ ràng là thường xuyên có người tới chăm sóc.
Khi tới gần, còn có bướm đang bay múa, ong mật chơi đùa, trong không khi cũng có mùi thơm thoang thoảng.
Cố Tử Dao cười nói với Lý Niệm Phàm: "Lý công tử, tới rồi."
Hạc trắng giang cánh ra, đặt lên trên bờ bên kia, hình thành một cáic ầu nói màu trắng, để Lý Niệm Phàm vững vàng bước qua.
Lý Niệm Phàm không thể không cảm thán nói: "Cảnh sắc nơi này của các ngươi thật là đẹp."
"Nếu Lý công tử thích thì có thể thường xuyên tới làm khách." Cố Tử Dao cười nói.
Lý Niệm Phàm cười trả lời nói: "Ha ha ha, vậy thì cũng không cần, thi thoảng tới du lịch là đủ rồi."
Cố Tử Dao vội vàng nói: "Lý công tử nếu như muốn tới thì chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh."
Mọi người dọc theo những miếng đá xanh xếp thành đường mà đi, dần dần, Lý Niệm Phàm cũng cảm nhận được có từng làn hơi ẩm rơi vào trên mặt của mình, xuất hiện cảm giác mát mẻ.
Nghiêng tai lắng nghe còn có tiếng nước ào ào truyền tới.
Tiếp tục đi mấy trăm bước, đằng trước rộng mở trong sáng, lại là một khoảng trống.
Một cái thác nước thẳng như treo trên đám mây, giống như từ không trung rơi xuống, Khi rơi xuống nện vào trên tảng đá phát ra tiếng ầm ầm, dòng nước lớn và ào ạt, nước bắn tung tóe, rạng rỡ trong ánh nắng mặt trời.
Bên dưới thác nước, do hơi nước tụ lại nên hình thành một cầu vồng dài, đồng thời, nhiều cá lớn xếp hàng nhảy qua, giống như cá chép nhảy vượt Long môn vậy, đúng lúc nhảy qua cầu vồng, đẹp không sao tả xiết, quả thực như thân ở trong bức họa vậy.
Không thể không nói, nơi này thật sự rất đẹp!
Hoàn toàn có thể dùng từ thế ngoại đào nguyên để hình dung.
Lý Niệm Phàm nhìn vào thác nước một lúc thì đi theo Cố Tử Dao tiếp tục tiến lên, đằng trước, từng tòa ban công cung điện như ẩn như hiện ở trong rừng cây.
Nhưng lại không biết, ngay ở cách bọn họ không xa, một vài thân ảnh đang nhìn quanh hướng về nơi này, loay hoay sứt đầu mẻ trán.
Một tiểu cô nương mặc váy màu xanh lục trong đó nhịn không được mở miệng nói: "Sao rồi? Có thể đình chỉ thi pháp được rồi hay chưa?"
"Chờ một chút, ngươi tranh thủ thời gian xua đuổi càng nhiều bướm bay tới."
"Còn có bên kia, xem một chút ong mật a, không được khống chế nhiều quá mức, nhỡ đốt phải khách quý vậy thì chết chắc!"
"Cá, khách quý hình như rất thích xem cá, để cá nhảy thêm hai lần nữa."
"Ai điều khiển gió? Để gió hơi nhỏ lại chút, không thấy tóc của khách bị thổi lên sao? Có biết gió thổi mặt phật là gì không?"
"Nhanh, khách quý đang đi về phía đại điện, mở cửa đại điện ra, nhớ rõ biểu hiện cho tốt một chút, tuyệt đối đừng làm phiền khách quý!"
...
Tiếp tục hướng về phía trước, có khe nước chảy tràn.
Các cái đình nghỉ chân được xây dựng rất có quy luật thuận theo ven suối, nước chảy róc rách, trên suối có đặt các bậc hình trụ để người ta bước lên mà đi qua.
Ở trong đình, còn có một số các đệ tử Thanh Vân cốc ở bên trong đình.
Có đánh đàn, tiếng đàn uyển chuyển, có múa kiếm, kiếm ảnh thướt tha, còn có một số người đang múa, tự do và thoải mái, phần nhiều thì đang tu luyện, kết động lấy pháp quyết, hoặc là bắn ra lửa (hỏa diễm), hoặc là điều khiển nước suối hình thành quả cầu nước đẹp đẽ, để cho người ta phải ngạc nhiên.
Mỗi một cái đình giống như một bức tranh, yên tĩnh mà an lành.
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt, trong lòng khẽ nhúc nhích.
Hóa ra người tu tiên có cuộc sống vậy mà nhiều màu sắc như vậy, chẳng trách không có gì lạ khi thỉnh thoảng sẽ gặp được những người tu tiên làm công tác văn hóa, hóa ra đây là một thế giới tu tiên nơi mà văn hóa và tu tiên cùng tồn tại, thu được kiến thức.
Đi qua những cái đình này, đằng trước xuất hiện một cái đại điện có chút hoành tráng, đại khí bàng bạc, khí thế uy nghiêm để Lý Niệm Phàm không thể không nhớ tới Kim Loan bảo điện.
Có không ít đệ tử đi lại ở gần đó, còn có một vài người đang khống chế lấy độn quang chậm rãi trôi nổi ở trên không trung, nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì dừng bộ pháp lại, thân thiện gật đầu.
Mọi thứ trông đều rất bình thường, giống như ngày thường bọn họ đều như vậy vậy.
Cố Tử Vũ đứng ở cửa đại điện, chờ đợi, cười nói với Lý Niệm Phàm: "Lý công tử, mau mời vào."
Lý Niệm Phàm gật đầu cười.
Bên trong đại điện được sắp xếp thật ra thì không khác với bên ngoài, chỉ có điều càng rộng rãi càng khí thế hơn.
Cố Tử Dao bảo mọi người ngồi xuống, âm thầm vẫy vẫy tay, lập tức, có mấy nữ tử có dáng người thon thả xinh đẹp bưng nước tới.
Đổ đầy nước vào cái chén đặt ở trước mặt mọi người.
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ cầm lấy chén, đồng thời lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Quả nhiên là Tỉnh Thần thủy!
Được nhờ, được nhờ!
Ta biết lần này tới cùng Lý công tử, Thanh Vân cốc chắc chắn sẽ lấy ra đồ tốt nhất tới chiêu đãi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất