Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 146: Từng nói cùng nhau ngự kiếm đi chu du thiên hạ

Chương 146: Từng nói cùng nhau ngự kiếm đi chu du thiên hạ
Người làm công tác văn hóa như vậy, nghĩ tới có thể trở thành bằng hữu của chính mình.
Nói không chừng lại có thể ôm lấy một cái đùi.
Lý Niệm Phàm nhịn không được nổi lên ý muốn kết giao, mở miệng nói: "Xin hỏi những thứ này thế nhưng là ra từ một người nào trong Thanh Vân cốc các ngươi? "
Cố Tử Dao có chút xấu hổ lắc đầu nói: "Không phải, ba bức họa này theo thứ tự là đám tiền bối Thanh Vân cốc từ bên trong ba khu bí cảnh khác biệt may mắn mà có được, gia phụ có chút thích cho nên treo ở nơi này, thi thoảng tới quan sát."
Thật ra thì ba bức họa này đều không phải bức họa đơn giản, bằng không sẽ không đặt ở Thiên điện, xem như hai chị em bọn họ cũng không phải là có thể tới quan sát một cách tùy ý, hôm nay hoàn toàn chính là vì Lý Niệm Phàm mà mở ra.
Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân cũng xem tới có chút mê mẩn, tiên nhân tiên khí, ma vật ma khí và yêu quái yêu khí, đều để các nàng sinh ra cảm ngộ khác biệt.
Người có thể vẽ ra bức họa này chắc chắn là một nhân vật Tiên gia, những thứ trong bức họa đoán chừng cũng đều không phải là vật bình thường!
Lông mày Lý Niệm Phàm nhíu lại, than nhẹ một tiếng, "Hóa ra là từ ba nơi khác nhau mà có được."
Lập tức, đánh giá của hắn đối với ba bức họa này giảm xuống một cái cấp độ.
Nếu như chúng được vẽ ra bởi ba người khác nhau, thì trình độ của người vẽ tranh chỉ có thể nói là trung bình, vẽ ra ý cảnh khác biệt và chỉ có thể vẽ ra một loại ý cảnh, sự khác biệt thậm chí không phải là một chút.
Dùng cái này tới xem ra Cốc chủ Thanh Vân cốc cũng là một người có văn hóa, hơn nữa trình độ vẽ họa tám thành không cao.
Đám người Cố Tử Dao thì hơi sững sờ.
Nếu như ta không có nghe nhầm, giọng điệu mới vừa rồi của Lý công tử dường như là ... khinh thường sao?
Cảnh giới của Lý công tử quả nhiên không phải chúng ta có khả năng tưởng tượng.
"A?"
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, lúc này mới phát hiện, ngoài bức tượng đại biểu cho ma kia bên dưới còn trưng bày một cái bức tượng đen gớm ghiếc.
Hắn đưa tay cầm lấy bức tượng, sau khi đánh giá một phen, hiếu kỳ nói: "Nơi này thế mà còn có người thích điêu khắc? Bức tượng này kỹ thuật xem như không tệ, lấy được từ chỗ nào?"
"Đây, đây là..."
Sắc mặt Cố Tử Dao trong nháy mắt tái nhợt, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, gần như đứng có chút không vững.
Trong nháy mắt, nàng ta có chút luống cuống!
Không chỉ là nàng ta, sắc mặt của những người khác cũng đột biến, tim đập rộn lên, thiếu chút nữa thì ngạt thở.
Chỉ vì bọn họ không để ý tới một việc.
Ma vật tối hôm qua thế nhưng là Lý Niệm Phàm đuổi đi, nói cách khác bức tượng này lẽ ra là đồ vật của hắn, bọn họ thế mà quên đưa qua, mà là tự mình nuốt xuống!
Hiện tại cao nhân hỏi, chẳng phải tương đương với đang vấn tội sao?
Tay chân Cố Tử Dao lạnh buốt, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Đây là gần đây ngẫu nhiên nhặt được, Lý công tử nếu như cảm thấy hứng thú thì cứ lấy đi."
"Ha ha ha, ta cầm máy nén khí rồi, cũng không thể lấy thêm." Lý Niệm Phàm lắc đầu cười, thả bức tượng này trở về chỗ cũ.
Mọi người thấy hắn không tức giận thì không thể không thở phào nhẹ nhõm.
Da đầu Cố Tử Dao vẫn có trận trận hàn khí, nội tâm thật lâu khó mà bình tĩnh trở lại.
Nàng ta phát lạnh khắp cả người, không thể không may mắn không thôi.
Chắc chắn là thành ý mà chính mình tặng Tỉnh Thần châu ra đã đả động cao nhân, lúc này cao nhân mới không truy cứu, bằng không, chúng ta tuyệt đối xong.
May mắn, may mắn a!
Căn bản không cần Cố Tử Dao nhắc nhở, Cố Tử Vũ đã vội vàng thu bức tượng kia, thậm chí tính cả ba bức họa kia cũng đóng gói, làm chuẩn bị đưa cho cao nhân.
Mọi người đi bộ trên đường đi
Bất tri bất giác đã đi tới hậu viện.
Để Lý Niệm Phàm không nghĩ tới là, hậu viện của Thanh Vân cốc ngoại trừ trống một số hoa thảo ra còn nuôi nhiều nhất là động vật.
Trong đó không thiếu dị thú quý hiếm để Lý Niệm Phàm được mở rộng tầm mắt.
Hậu viện cực lớn giống như một cái thế giới động vật hoang dã, các loại động vật đều đang chạy chơi đùa..
Tần Mạn Vân và Lạc Thi Vũ đưa mắt nhìn nhau, Lý công tử thật đúng là thích ăn thịt rừng, nhìn thấy động vậy thì ánh mắt cũng thay đổi.
"Ôi, con gấu kia thật là béo a!"
Lý Niệm Phàm đột nhiên sững sờ, ánh mắt rơi vào một góc ở hậu viện, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây là một con Hắc Hùng lớn, hình thể ở bên trong loài gấu đều coi là to lớn, bụng phồng lên như là một cái sườn núi nhỏ, đang nằm ngửa trên đất, nằm ngáy o o.
Hình thể như thế, nghĩ tới nó hoạt động một chút cũng tương đối gian nan.
Lập tức, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào trên tay gấu, không thể không nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng.
Từ xưa tới nay tay gấu tuyệt đối là mỹ thực hiếm có, đã gọi là cá và tay gấu không thể có cả hai, người bỏ cá mà lấy chân gấu.
Nhớ kỹ kiếp trước xem trong phim truyền hình, tay gấu cũng là thứ thượng đẳng, chính mình vẫn luôn muốn nếm thử, tuy nhiên điều đó là không có khả năng.
Xem như tới thế giới tu tiên, chính mình cũng không thể ăn được tay gấu.
Vào lúc này Cố Tử Dao để ý Lý Niệm Phàm, nhạy cảm phát giác được động tác nuốt nước miếng kia của Lý Niệm Phàm lại thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ hiểu rõ.
Nàng ta gần như là không nghĩ ngợi chút nào mở miệng nói: "Lý công tử, con gấu này nuôi tới béo mập chính là chuẩn bị cơm trưa hôm nay cho công tử, đang chuẩn bị để cho người ta kéo đi giết đây này."
"A, cơm trưa ăn gấu?" Lý Niệm Phàm lộ ra vẻ xúc động nói.
Sắc mặt Cố Tử Vũ khẽ biến, khó có thể tin nhìn vào Cố Tử Dao, ấp a ấp úng nói: "Ăn ... Ăn gấu?"
Cố Tử Dao quay đầu nhìn chằm chằm vào Cố Tử Vũ, lấy giọng nói không thể hoài nghi: "Không sai, ăn gấu! Ngươi nhanh đi chuẩn bị đi!"
Cố Tử Vũ lập tức nhún vai, "ah"
Nội tâm hắn đang rỉ máu, con gấu này là hắn cố ý từ bên ngoài mang về nuôi.
Nguyên nhân bởi vì nghe Tây Du ký, hắn đối với Hắc Hùng tinh ở bên trong rất có hảo cảm, hơn nữa ngay cả Quan m Bồ Tát cũng dùng Hắc Hùng tinh canh cổng, không thể không nghĩ tới mà muốn chính mình cũng có một con.
Lúc này mới hấp tấp ôm lấy môtn con Hắc Hùng lớn trở về, mỗi ngày cho ăn ngon uống sướng, thi thoảng còn cắn răng chia cho nó một phần thiên tài địa bảo của mình.
Nghĩ tới sau này chính mình đi ra ngoài có một con Hắc Hùng tinh oai phong lẫm liệt đi theo, cảnh tượng này chắc chắn rất bá khí.
Thật vất vả mới nuôi Hắc Hùng thành dáng vẻ này, hiện tại phải giết ăn?
Quả tim của Cố Tử Vũ hơi run rẩy, tội nghiệm nhìn vào tỷ tỷ của mình.
"Còn, không, đi, nhanh!" Cố Tử Dao tức sầm mặt lại, nghiến răng nói ra từng chữ.
Cố Tử Vũ rụt đầu lại, cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng nhấc chân lên đi về phía con Hắc Hùng đang ngáy o o kia.
Hắn nhìn vào con Hắc Hùng to lớn này, trong mắt lấp lóe nước mắt, thấp giọng nói: "Gấu nhỏ, xin lỗi, đã từng nói với ngươi chúng ta sẽ cùng nhau ngự kiếm đi chu du thiên hạ, nhưng ngươi có thể phải đi trước một bước."
Hắn đưa mắt nhìn vào Cố Tử Dao, vì để cho cảnh tượng không máu tươi, bởi vậy hắn kéo theo Hắc Hùng từ từ đi vào trong khu rừng cây xa xa để giải quyết.
Vừa kéo lấy, trong miệng của hắn còn đang ngắc nhở không ngừng, "Gấu nhỏ, ngươi chớ có trách ta, ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ a!"
"Ta nhớ được trước đây ta ôm ngươi trở về, đi rất vội, quên ngươi còn nuôi hai con gấu nhỏ, ta sau đó sẽ đi tìm tới bọn nó, nuôi thật tốt, giúp chúng nó thành tinh!"
"Ngươi yên tâm, làm huynh đệ tốt, ta chắc chắn sẽ không ăn ngươi! Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, có thể được cao nhân coi trọng thì cũng xem như là một trận tạo hóa của ngươi, kiếp sau đầu thai chắc chắn sẽ không kém, yên tâm mà đi đi..."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất