Chương 147: Đại lão, ai hâm mộ ai vậy?
Ngay lập tức, Cố Tử Vũ đã kéo con Hắc Hùng trở lại một lần nữa.
Cảnh tượng cùng lúc đi dường như không có gì thay đổi, Hắc Hùng vẫn an tường nhắm mắt lại như cũ.
Cố Tử Dao nhìn vào dáng vẻ Cố Tử Vũ, nhịn không được âm thầm lắc đầu, đệ đệ này của chính mình thật đúng là công tử bột, mê muội mất cả ý chí, làm sao mà cứ có loại cảm giác chưa trưởng thành a?
Tùy tiện từ bên ngoài ôm một con Hắc Hùng có huyết mạch bình thường trở về, còn muốn nuôi nó thành yêu quái, nào có đơn giản như vậy?
Thật có dạng yêu quái này thì chẳng phải là nát đường cái rồi? hắn cho rằng mình là tiên nhân có thể thuận tay điểm hóa yêu quái sao?
Động vật bình thường muốn thành tinh không chỉ phải hoa phí tài nguyên tu luyện, hơn nữa thời gian cần cũng không ngắn, bình thường mặc cho hắn nghịch ngợm còn chưa tính, hiện tại cao nhân muốn ăn gấu, cơ hội trời cho như vậy mà hắn thế mà còn có thể do dự, quả thực chính là đầu óc có hố to a!
Cố Tử Dao không thể không nghĩ tới Liễu gia, cái cổ trắng nõn hơi rụt lại, Liễu gia không phải là bởi vì một thiếu gia ăn chơi mà dẫn tới họa diệt tộc sao?
Xem ra phải quản giáo đệ đệ này của chính mình cho thật tốt mới được!
Con gấu này chết tốt lắm a, cắt đứng tưởng niệm của hắn!
Lý Niệm Phàm không biết chỉ trong chớp mắt Cố Tử Dao đã nghĩ được rất nhiều rất nhiều chuyện, hắn tự mình từ bên trong không gian của hệ thống lấy ra một đống lớn nồi bát, đinh đinh đương đương ném đầy đất.
Các loại đồ làm bếp để mọi người hoa cả mắt, thi nhau rơi vào chấn kinh.
Cao nhân chính là cao nhân a, đi ra ngoài thế mà còn mang theo một đống đồ làm bếp như vậy, tác phong làm việc không phải người thường là có khả năng tưởng tượng được, thật có thể nói là cao thâm khó dò!
"Lý công tử, cần chúng ta làm cái gì không?" Cố Tử Dao mở miệng hỏi.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, mở miệng nói: "Ta chuẩn bị làm cho các ngươi một món tên là Chưởng Thượng Minh Châu, cái gọi là chưởng đó chính là tay gấu, về phần minh châu, vốn là cần cá viên, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có trực tiếp dùng cá để thay thế a? Không bằng gọi là ... Hùng Ngư Kiêm Đắc đi!"
Cố Tử Dao trong nháy mắt lĩnh ngộ ý tứ của cao nhân, nói với Cố Tử Vũ: "Tử Vũ, ta nhớ được ngươi còn nuôi một con cá chép đỏ, rất mập mạp, nhanh đi chộp tới!"
Cố tử Vũ tê cả da đầu, nhịn không được nói: "Tỷ, cá của chúng ta đều rất béo, tùy tiện bắt một con tới là được, làm sao phải là con cá chép đó của ta?"
"Bảo ngươi đi thì ngươi đi, từ lúc nào biết nói nhảm nhiều như vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng nuôi con cá chép kia là có thể vượt Long môn hóa Long sao? Ngày nào cũng mơ mộng hão huyền!" Cố Tử Dao sầm mặt lại, quát chói tai.
"Nha." Vẻ mặt Cố Tử Vũ hiện vẻ đau khổ, thiếu chút nữa thì khóc lên thành tiếng.
"Đúng rồi, ta nhớ được ngươi còn nuôi một con vẹt." Cố Tử Dao nhớ, lập tức ân cần nhìn về phía Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Lý công tử, món ăn này có cần dùng tới vẹt không?"
Khóe miệng Lý Niệm Phàm có chút giật giật, "Ta nghĩ ... đại khái không cần đi."
Hắn xem như đã nhìn ra, Cố Tử Dao đây là muốn mượn cơ hội này tới gõ đệ đệ của mình.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, công tử bột khẳng định là không nên, cuộc sống tóm lại nên tới lúc trưởng thành.
"Vậy chính là cũng có khả năng dùng tới!" Đôi mắt Cố Tử Dao sáng sực lên, nói với Cố Tử Vũ: "Có nghe hay không, thuận tiện giải quyết nốt con vẹt kia đi."
Cố Tử Vũ như một cái xác không hồn mà rời đi, bi thương nói: "Các huynh đệ, là đại ca không bảo vệ tốt cho các ngươi, có lỗi với các ngươi a!"
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, thuận tay cầm lấy một con dao làm bếp, sau khi quay dao vài cái thì bình tĩnh đi tới bên cạnh con gấu đen béo mập.
Ánh mắt của hắn không có nhìn vào nơi khác mà là trực tiếp rơi vào trên tay gấu.
Một con gấu, nơi có thể được xưng tụng là bảo bối thì chỉ có hai nơi, một cái là tay gấu của nó, không chỉ ngon mà còn bổ dưỡng vô cùng, có thể làm thuốc, một chỗ khác thì chính là cái kia của nó, ngon chưa nói tới, nhưng là thứ đại bổ!
Ánh mắt Lý Niệm Phàm lạnh nhạt, tay cầm dao làm bếp.
Dao làm bếp trông bình thường không có gì lạ, giống như chỉ được chế tạo bằng sắt thường, không có ánh sáng rực rỡ cũng không có teiếng long ngâm hổ khiếu, thậm chí ngay cả hoa văn lòe loẹt cũng không có, nhưng không hiểu vì sao, trong chớp mắt khi nhìn vào dao phay thì tất cả mọi người đều có một loại cảm giác hãi hùng khiếp vía.
Giống như, ở trước con dao làm bếp này, bất kỳ thứ gì đều chỉ là một bàn đồ ăn!
Phốc phốc...
Một đao nhẹ nhàng chém xuống.
Giống như không có bất kỳ trở ngại gì, tay gấu giống như đậu phụ vậy, ứng thanh mà đứt, chị chặt ra.
Con gấu này chỉ có thể coi là dã gấu, lực phòng ngự tự nhiên không bằng yêu quái, cùng với kỹ năng nấu nướng của Lý Niệm Phàm, róc thịt trâu, thân thể cao lớn cũng chẳng qua chỉ như là một trang giấy mà thôi.
Lý Niệm Phàm chặt chính là tay phải trước của gấu, gấu này rất béo tốt, thêm một con cá chép lớn nữa, không sai biệt lắm đủ ăn.
Thanh Vân cốc đã coi chính mình làm khách quý thì vậy mình tự nhiên cũng phải hồi báo thật tốt, phương pháp tốt nhất chính là nấu cho bọn họ một bữa ăn.
Vì xúc tiến tình hữu nghị giữa hai bên, vừa chuẩn bị, Lý Niệm Phàm còn vừa giải thích: "Gấu yêu thích liếm tay, bởi vậy trong lòng bàn tay gấu thường xuyên dính nước bọt nhựa cây vào trong lòng bàn tay, cái này khiến cho tay gấu có rất nhiều dinh dưỡng, cảm giác cũng sẽ ngon hơn, với cả bởi vì tay trước bên phải chịu khó liếm nhất, cho nên mới mập mạp hơn, như vậy mới có cách gọi 'Trái á phải ngọc'".
Ngay sau đó, Lý Niệm Phàm để tay gấu vào bên trong nồi đất, sau đó bắt đầu đổ Linh thủy vào, "Ùng ục ùng ục" Linh thủy từ trong bình tuôn ra, để ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào.
Chưa kể những thứ khác, chỉ là nhiều Linh thủy như vậy, bữa tiệc này cũng đáng giá!
Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Lý Niệm Phàm lại để bọn họ xấu hổ muốn chết, chấn kinh tới tột đỉnh.
"Đây là khâu đầu tiên, đầu tiên đun sôi với nước này, ngâm một lúc, sau đó đổ ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại ba lần mới được."
"Lặp ... lặp đi lặp lại ba lần?" Giọng nói của Cố Tử Dao cũng run rẩy lên, cái này cần phí mất bao nhiêu linh thủy a?
Phản ứng của Lạc Thi Vũ và Tần Mạn Vân hơi tốt hơn một chút, dù sao các nàng lần trước đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tiểu Bạch dùng Linh thủy cọ rửa Bào Ngư tinh, cũng xem như là thấy qua mùi đời.
Lúc này, Cố Tử Vũ mang theo cá chép và vẹt đã ra đi thanh thản đi tới.
Thấy cảnh này, nhịn không được mà hốc mắt ẩm ướt, thầm nghĩ: "Gấu nhỏ, ngươi đã nghe thấy ngươi? Cái tay của ngươi thế nhưng là được dùng linh thủy ngâm tắm ba lần, toàn bộ thế giới tu tiên còn có ai có thể có được vinh hạnh đặc biệt như thế? Đại ca ta chung quy là không có bạc đãi ngươi a!"
"Tay gấu tuy là phần tốt nhất, nhưng cũng không đại biểu sinh ra đã ngon, nếu như phương pháp nấu không thích đáng thì cũng sẽ để cho người ta khó mà nuốt xuống, nếu như muốn mùi vị thơm ngon bộc phát ra hoàn toàn thì phải mất nhiều công sức mới vỡ ra được độ ngon."
Lý Niệm Phàm cười nói đối với Cố Tử Dao, tiếp tục nói: "Trải qua ba lần luộc và ba lần hầm canh, không chỉ có thể khử đi mùi tanh mà còn có thể để tay gấu mềm ra và tăng thêm hương vị."
Sau đó, hắn nhìn những vật dụng làm bếp xung quanh, khẽ cau mày nói: "Có lửa không?"
"Soạt "
Tiếng nói của hắn vừa dứt, Lạc Thi Vũ, Tần Mạn Vân và Cố Tử Dao cùng lúc vung hai tay lên, trên bàn tay đã có hỏa diễm màu đỏ thiêu đốt lên.
"Ai, vẫn là người tu tiên các ngươi thuận tiện, không chỉ có thể bay, còn có cả lửa, quả thực để cho người ta hâm mộ." Lý Niệm Phàm nhịn không được mở miệng nói.
Khóe miệng ba nữ tử đều cùng giật giật.
Đại lão, ai hâm mộ ai vậy?
Công tử còn nói như vậy nữa, công tử sẽ không thể nói chuyện trong ngày hôm nay.
Ngọn lửa chập chờn ánh lửa, thiêu đốt lên dưới đáy nồi đất.
Trong thời gian này, Lý Niệm Phàm cũng không có nhàn rỗi, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn khác.
Hô.
Thật sự là rất lâu rồi không có tự mình làm đồ ăn rườm rà như vậy, Tiểu Bạch, ta thật nhớ ngươi a.