Chương 153: Cuộc chiến đỉnh cao của thế giới tu tiên
Xoạt!
Bên trong đại điện, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng mở to hai mắt lên mà nhìn, tim đập rộn lên, hơi thở cũng dồn dập, ánh mắt biến hóa nhanh chóng, vẻ tham lam hiển lộ rõ trên mặt.
"Nam tử thần bí? Bảo vật của Tiên gia?"
Gia chủ Lưu gia hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói: "Tin tức này xác định là thật?"
Đệ tử kia mở miệng nói: "Đệ tử cố ý nghe ngóng từ nhiều phía từ rất nhiều tông phái ngày đó ở Càn Long tiên triều, bảo đảm tin tức này chuẩn xác không sai, hơn nữa, Lạc Hoàng có chút cung kính đối với nam tử thần bí đó, rất có thể là có lai lịch lớn!"
Có người mở miệng nói: "Có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy , tư chất chỉ là linh căn hạ phẩm mà tu luyện tới Trúc Cơ đã là cực kỳ khó được, hơn nữa còn có thể phản sát một tên tu sĩ nữa bước Kim Đan, không cần biết tin tức này là thật hay giả, trên người đứa bé gái này tuyệt đối đều ẩn chứa tạo hóa lớn!"
Lão giả áo bào đen khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Kim Liên môn, một cái tông phái nhỏ yếu mà thôi, ngày mai phái một tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ đi tới diệt, bắt đứa bé giá kia về đây!"
"Gia chủ, nếu như làm như vậy thì có thể chọc giận nam tử thần bí đằng sau đứa bé gái đó không?" Đệ tử kia do dự một chút lo lắng nói ra.
Lão giả áo bào đen khinh thường cười một tiếng: "Ha ha, người kia coi như thật có lai lịch lớn, chẳng lẽ còn có thể so với tiên tổ của chúng ta sao? Đừng quyên, sau lưng của chúng ta có tiên nhân! Bắt đứa bé gái kia tới, nếu như nàng ta thức thời thì gả làm thiếp cho một tên con cháu ngoài họ Lưu ta, nếu như không nghe lời vậy thì trực tiếp đoạt cơ duyên tới, có cái gì mà phải sợ?"
Mọi người cùng hô to lên, "Gia chủ anh minh!"
Lão giả áo bào đen vung ống tay áo lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, Kim Liên môn chẳng qua là việc nhỏ, hiện tại ta chỉ muốn biết Như Sinh đến tột cùng ra sao?"
Bên ngoài Liễu gia.
Đám người tu tiên ẩn núp trong bóng tối đột nhiên cảm nhận được một sự kiềm chế, giống như có một loại tồn tại khủng bố nào đó đang phi tốc tới.
Bọn họ thi nhau quay đầu nhìn lại, con ngươi đều đột nhiên co rụt lại.
Đã thấy, có sáu thân ảnh đang nhanh chóng mà tới, mỗi một thân ảnh trên thân đều tỉa ra khí thế ngập trời, uy áp lồng lộn, khiến cho không trung xung quanh giống như cũng đang run rẩy.
Có người nhận ra thân phận người cầm đầu, không thể không hiện ra vẻ mặt khó có thể tin, hoảng sợ nói: "Đó đó là ... Thanh Trường Thanh?!"
"Không chỉ là Cố Trường Thanh, bốn tên trưởng lão của Thanh Vân cốc thế mà có ba vị cùng tới!"
"Hai người còn lại hình như là Chu Đại Thành nhị trưởng lão của Lâm Tiên đạo cung, còn có Lạc Hoàng của Càn Long tiên triều?!"
"Đây là muốn làm gì? Điên rồi, ta chắc chắn là hoa mắt rồi!"
"Tê —— "
...
Sáu người Cố Trường Thanh căn bản không có che giấu thân hình của mình, thậm chí cố ý ngựng tụ ra khí thế của mình, cuồng phong cổ động, uy thế như Long, làm cho tất cả mọi người đều biến sắc!
Độn quang hò hét mà tới, lao thẳng tới Liễu gia!
Bên trong đại điện của Liễu gia, bao hồm gia chủ Liễu gia ở bên trong, sắc mặt tất cả mọi người đột nhiên thay đổi, hiện ra vẻ kinh hãi.
Tuy nhiên, trước khi bọn họ kịp phản ứng, một giọng nói vang lớn từ trên trời cuồn cuộn rơi xuống.
"Qua đêm nay, thế giới tu tiên sẽ không còn Liễu gia, người không phận sự, không muốn chết, không muốn đi chầu ông vải thì xin mời nhanh chóng lui lại!"
Dưới màn đêm tĩnh mịch, âm thanh này không kém gì một cơn giông bão, nó văng vẳng bên tai mọi người, gần như sấm sét khiến họ mất kinh ngạc, thậm chí không thể tin được những gì mình đã nghe thấy.
Thế giới tu tiên sẽ không còn Liễu gia?
Đây là... Đến diệt Liễu gia? !
Cái này, cái này, cái này. . .
Quá kinh khủng, quả thực nghe rợn cả người.
Tất cả mọi người đều là tê cả da đầu, huyết dịch toàn thân gần như đều ngừng việc lưu thông.
Hưu ——
Mấy đạo thân ảnh từ đại điện Liễu gia bay ra, trôi nổi ở giữa không trung, ánh mắt kinh ngạc hoài nghi nhìn vào sáu người Cố Trường Thanh.
Sắc mặt gia chủ Liễu gia xanh xám lại, trầm giọng nói: "Cố cốc chủ, ngươi đây là có ý gì?"
Sắc mặt Cố Trường Thanh bình tĩnh, trong đôi mắt lóe ra tia lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào gia chủ Liễu gia, "Liễu Tinh Hà, tối nay chúng ta phụng mệnh lệnh của cao nhân tới đây diệt Liễu gia ngươi, ngươi có di ngôn gì?"
Giọng nói tuy nhẹ nhàng, lại là như thả một quả bom vào trong biển sâu, làm cho đầu óc của tất cả mọi người đều vang lên ong ong, lộ ra vẻ mặt cực kỳ vô cùng rung động.
Thế mà thật tới diệt Liễu gia!
Đây chính là Liễu gia a! Thế gia đệ nhất Bắc cảnh!
Đến cùng là vì cái gì?
Người gọi là cao nhân kia đến cùng là ai, thế mà có thể để Cố Trường Thanh chờ đợi phân công, để hắn tự mình tới đây diệt Liễu gia, cái này cần tồn tại đáng sợ tới cỡ nào a?!
"Cố Trường Thanh! Ngươi điên rồi! Ngươi biết chính mình đang làm cái gì không?"
Ánh mắt Liễu Tinh Hà ngưng trọng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con ta mất tích ở Thanh Vân cốc của ngươi, ta đang chuẩn bị đi tìm ngươi đòi một lời giải thích, ngươi thế mà tự mình tới, thật cho là Liễu gia ta dễ bắt nạt hay sao?!"
"Con của ngươi? Liễu Như Sinh sao?" Chu Đại Thành mỉm cười, lạnh lùng nói: "Chính là hắn không biết sống chết, mạo phạm cao nhân! Người đã chết! Đi được rất an tường, ta tự mình đưa tiễn hắn đi chầu tổ tiên ngươi."
Ánh mắt Liễu Tinh Hà đột nhiên đỏ ngầu lên, sát cơ toàn thân không cách nào ức chế lại tuôn trào ra ngoài, quát ầm lên: "Chu Đại Thành, ngươi phải chết!"
"Người thực sự phải chết chính là ngươi!" Cố Trường Thanh quát lạnh một tiếng, "Ếch ngồi đáy giếng, ngươi căn bản không biết Liễu gia các ngươi trêu chọc vào một tồn tại như thế nào, thật đáng thương, thật đáng buồn! Không nói nữa, nên tiễn các ngươi lên đường!"
Vừa dứt lời, hắn vung tay áo bào lên, vòng tròn màu vàng kim hiển hiện ở trước mặt của hắn, hỏa diễm (ngọn lửa) trên đó cháy hừng hực, ở dưới bóng đêm như là một mặt trời nhỏ, sau đó đột nhiên tản ra mà ra.
Quay xung quanh Liễu gia này dạo qua một vòng, lập tức ... một biển lửa thật dài đã bao quanh Liễu gia.
Không khí nóng rực ngập trời mà tới, làm cho tất cả mọi người cũng vì đó mà biến sắc.
Liễu Tinh Hà nhìn vào xung quanh, giận quá mà cười, âm lệ nói: "Được được được! Xem ra ta cũng phải để cho các ngươi mở mang kiến thúc một chút đối với thực lực của Liễu gia ta!"
Mặc dù hắn chỉ là Hợp Thể kỳ, nhưng thân ở Liễu gia, đối mặt với Cố Trường Thanh là Đại Thừa kỳ lại không có một chút hoảng sợ nào.
Lạnh lùng nói: "Bày trận!"
Đám người Liễu gia kia sớm đã chuẩn bị xong, theo tiếng ra lệnh của Liễu Tinh Hà rơi xuống, một đạo ánh sáng màu xanh đột nhiên từ Liễu gia bay lên, chiếu sáng bầu trời đêm trong suốt.
Cuồng phong gào thét!
Có vô số đao gió tràn ra từ bốn phía, sắc bén như đao, hướng về phía bốn phương tám hướng cắt chém mà đi!
Hỏa diễm xung quanh Liễu gia trong nháy mắt bị cỗ cuồng phong này thổi tới lúc la lúc lắc, có loại cảm giác ánh nến trong gió.
Liễu Tinh Hà mỉm cười, ngạo nghễ nói: "Cố Trường Thnah, ngươi dường như đã quên, Liễu gia ta đạt được sự che chở của tiên nhân, cao nhân mà ngươi gọi lại tính là cái gì?"
"Không biết gì! Tiên nhân ở trước mặt cao nhân mới thật đúng là không tính là gì!" Chu Đại Thành khinh thường cười một tiếng, hai tay vừa nhấc, một cây cổ cầm xuất hiện ở trước mặt của hắn, hai tay bỗng nhiên khẽ lướt!
"Khanh!"
Tiếng đàn như suối, lấy không trung làm sông, lay động theo từng cơn sóng!
Ba vị trưởng lão của Thanh Vân cốc cũng theo gió mà động, thân hình trong rung động, phân biệt đứng ở ba cái phương hướng khác nhau, hai tay bấm pháp quyết, lập tức có Hỏa Long từ trên không trung ngưng tụ mà ra, gầm thét đánh về phía Liễu gia.
"Ừng ực."
Đông đảo người tu tiên vây xem nhìn vào dị tượng trong thiên địa này, đều nhịn không được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miệng, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ.
Đây chính là cuộc chiến của chiến lực đỉnh cao nhất của thế giới tu tiên sao?
Hơn ngàn năm qua tới bây giờ đều chưa từng xuất hiện đi?
Đến cùng là ai, thế mà một lời có thể dẫn phát ra rung chuyển thế giới tu tiên như vậy?
Quả thực là nghe mà rợn cả người.