Chương 154: Có thể phô trương sự giàu có của mình, xin đừng công kích cá nhân
Một trận đại chiến lâu quá rồi mới có cứ đột ngột như vậy mà bắt đầu!
Giống như loại đại chiến này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bình thường sẽ không xảy ra, cường giả đều rất quý giá, hơn nữa ở bên trong chiến đấu lại hung hiểm vạn phần, không đến cuối cùng, ai cũng không biết kết quả ra sao, vì bảo đảm truyền thừa, mỗi một cái thế lực sẽ không để cho chiến lực đỉnh cao của mình đánh nhau tới sống chết.
Nhưng là lần này, lại ngay cả thương lượng cũng không có, trước khi chiến đấu tổng cộng chỉ nói ngắn ngủi mấy câu mà thôi.
Cái này đặt ở trước kia thì khó có thể tưởng tượng được.
Mà mọi chuyện đang diễn ra này thế mà chỉ bởi vì một câu nói của một vị cao nhân nào đó!
Hô hô hô!
Hỏa Long bay vút lên trời cao, xoay quanh trên bầu trời Liễu gia, thế mà phát ra tiếng nổ vang, giống như đang gầm thét, lại như hỏa diễm cháy hừng hực mà sinh ra.
Khanh khanh khanh!
Đồng thời, một tiếng đàn bao vây toàn bộ Liễu gia lại.
Vô số oanh kích rơi vào trên màn ánh sáng màu xanh của Liễu gia tạo ra cơn chấn động liên hồi.
Sắc mặt Liễu Tinh Hà tía đi, bên trong Liễu gia, đệ tử có tu vi thấp nhất càng là trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, vẻn vẹn một chút ảnh hưởng, uy lực đều to đến kinh người.
Liễu gia tuy mạnh, nhưng đối mặt với nhiều tên cao thủ phối hợp với nhau, chung quy là có chút khó mà ngăn cản.
Liễu Tinh Hà cắn răng, trong ánh mắt hiện ra vẻ điên cuồng, hắn cười như điên lên một tiếng, tóc rất dài, khí thế toàn thân vào lúc này tăng vọt lên.
"Đã như vậy, vậy thì đánh tới chết sống!"
Tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên, lồng ánh sáng màu xanh bao quanh Liễu gia lại đột nhiên ngưng thực, sau đó, ở sâu trong Liễu gia, nơi này giống như là một tòa từ đường, phát ra ánh sáng mờ mịt, cả đại địa xung quanh đều giống như có xu thế rung động.
Đông đảo cao thủ của Liễu gia tất cả đều trôi nổi quanh người Liễu Tinh Hà, hai tay nhanh chóng kết động, sắc mặt ngưng trọng, khí thế giống như được thần trợ giúp mà tăng lên rất cao rất nhanh.
Xuy xuy xuy ——
Bên trong không trung, đột nhiên truyền tới một tiếng than nhẹ, tiếng than này càng lúc càng lớn, trong nháy mắt vượt trên tất cả, văng vẳng bên tai mỗi người, vang vọng trong thiên địa.
Giống như có thứ gì đang thức tỉnh.
Gió nổi lên, mây cuộn trào!
Màn sáng xanh của Liễu gia phóng lớn lên, giống như ngưng thành thực chất, gần như rọi vào mắt người mở không ra.
Khanh!
Cuốic ùng, một âm thanh như là tiếng sấm đột ngột xuất hiện.
Sau đó một tia sáng phóng lên tận trời, xẹt qua chân trời, như là cầu vồng, trên không trung quét ra một vết tích dài hẹp, cuối cùng đứng ở trước mặt Liễu Tinh Hà, trôi nổi giữa không trung.
Ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả một khoảng trời, càng là có một cỗ uy nghiêm mênh mông vô biên truyền ra, trấn áp một phương thế giới này.
Nhịp tim của tất cả mọi người đều đột nhiên gia tốc, chỉ là thoáng nhìn qua cái bóng mờ của trường kiếm kia một chút cũng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm sinh tử, hận không thể xoay người mà chạy.
Nguy hiểm!
Trường kiếm kia cực kỳ nguy hiểm!
Có người nuốt ngụm nước miếng, chật vật mở miệng nói: "Tiên ... Tiên khí?"
Hai chữu thật đơn giản, gần như hao hết khí lực toàn thân hắn, mồ hôi lạnh ... từ trên trán trượt xuống.
Liễu gia vậy mà có Tiên khí!
Ào ào ào!
Kiếm khí ngập trời, đao gió như biển!
Kiếm khí và đao gió kết hợp lại, uy lực gần như ngập trời, từng lưỡi kiếm gió dường như không có khe hở với nhau, tạo thành một luồng gió bão quái dị, lao thẳng về phía xung quanh!
Những nơi đi qua, tất cả đều bị soắn thành bột mịn, hoa cỏ cây cối xung quanh biến mất toàn bộ, tạo thành một mảnh khu vực chân không.
Về phần người tu tiên núp trong bóng tối, cách gần đó cũng hoàn toàn biến thành bụi đất, xem như cách khá xa, tu vi không đủ cũng sẽ bị đao gió xuyên thấu mà phóng qua!
Trong khu rừng, tiếng rên rỉ liên tục vang lên, như là trời mưa, một cái bóng tiếp lấy một cái bóng từ trên cây rơi xuống.
Một đứa bé gái trốn ở trên một thân cây, vụng trộm nhìn qua chiến đấu trong không trung.
Đúng lúc này, một đạo đao gió vụt qua, trong nháy mắt bay tới trước mặt nàng, một đạo ánh sáng trắng chói mắt từ trong ngực của đứa bé gái này lóe lên, biến đao gió trở nên vô hình giống như một cơn gió nhẹ.
Đứa bé giá này sợ hãi lè lưỡi ra, vội vàng vỗ vào bộ ngực nhỏ đang chập trùng lên xuống của mình.
"Niệm Phàm ca ca lại cứu ta một mạng." Đứa bé gái này thầm nói một tiếng, đồng thời ánh mắt lộ ra vẻ đau lòng, "Đạo vận trong bộ tự thiếp này lại mất đi một chút, ta vẫn không cảm ngộ được bao nhiêu a, sau này cũng không thể lãng phí như vậy nữa."
Sau đó, nàng ta nhìn về phía thi thể đầy đất ở xung quanh, hai mắt bắt đầu tỏa ánh sáng, vội vàng từ trên cây nhảy xuống, bước nhanh đi tới bên cạnh một cái thi thể, chắp tay trước ngực thầm nói: "Rất nhiều người muốn đánh chủ ý với Kim Liên môn ta, nhớ kỹ các ngươi còn từng truy sát ta, ta đây cũng là vì tự vệh, các ngươi đã chết rồi, một thân tu vi lãng phí cũng là quá đáng tiếc, nhân lúc còn nóng hổi, ta liền không khách khí, tạ ơn nha."
Hai tay của nàng lóe ra ánh sáng quỷ dị, sau đó tay nhỏ duỗi ra, chụp vào trên đỉnh đầu của thi thể này, lập tức, một cỗ linh lực giống như nước thủy triều từ bên trong thi thể kia được hút vào trong cơ thể nhỏ bé của đứa bé gái.
Đứa bé gái ngửa đầu nhìn lên mặt trăng trên trời, lông mày co lại, "Công pháp này tuy rằng còn chưa hoàn thiện, thế nhưng là Niệm Phàm ca ca dạy ta, nhất định phải có cái tên vang dội mới được, nên gọi là thôn cái gì mới tốt đây? Niệm Phàm ca ca nói bên trong Tây Du ký, lợi hại nhất hình như là Thiên cung, tuy nhiên Thiên cung chắc chắn không lợi hại bằng Niệm Phàm ca ca của ta, Niệm Phàm ca ca của ta còn muốn lớn hơn so với Thiên! Hay là gọi Thôn ... Thiên?"
"..."
Liễu Tinh Hà cười lạnh, hai đầu lông mày hiển thị rõ vẻ ngạo nghễ, "Ha ha, hạng giá áo túi cơm mà cũng dám tới Liễu gia ta làm càn, dám can đảm có chỗ ngấp nghé đối với Liễu gia ta, phải chết!"
Sau đó, hắn vươn tay nắm chặt trường kiếm, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, quét về phía đám người Cố Trường Thanh!
Chỉ một kiếm, Hỏa Long giữa bầu trời kia lập tức tán loạn, Cố Trường Thanh và ba tên trưởng lão của Thanh Vân cốc đều phải lùi lại đằng sau mấy bước, tiếng đàn của Chu Đại Thành cũng là im bặt mà dừng, dây đàn 'Bang' một tiếng đều bị đứt!
Liễu Tinh Hà cầm trường kiếm trong tay, quanh thân lóe ra ánh sáng để cho người ta khó mà nhìn gần.
Nhìn vào Cố Trường Thanh, lạnh lùng mở miệng nói: "Cố Cốc chủ, kiếm này là kiếm tùy thân của tiên tổ ta trước khi phi thăng, cùng đi theo hắn dính lấy tiên khí, mặc dù bản thân không phải Tiên khí, nhưng uy lực lại không thua gì so với Tiên khí, ngươi bây giờ lui lại ta có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua! Chu Đại Thành giết con ta, ta chỉ giết một mình hắn!"
Cố Trường Thanh chỉ là hiện ra vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh nói: "Tiên khí, không chỉ riêng Liễu gia nhà ngươi mới có."
Hắn từ trong ngực móc ra một lá cờ nhỏ màu đỏ, hai tay bấm pháp quyết, sau đó tùy ý ném lên trời.
Ánh lửa đầy trời tái hiện, lần này thế lửa càng lớn, gần như là trùng thiên, thậm chí tạo thành một cái cột sáng hỏa diễm, đã vượt qua độ cao của Liễu gia, như thể va chạm với bầu trời, giống như cột sáng khóa kín Liễu gia vào trong!
Sắc mặt Liễu Tinh Hà thay đổi lớn, lộ ra thần sắc khó có thể tin, giọng nói cũng trở nên sắc bén, "Thiên Viêm kỳ? Ngươi quả thực chính là điên rồi, thế mà mang Thiên Viêm kỳ ra ngoài, chẳng lẽ không cần dựa vào nó để phong ấn lối vào của Ma giới sao?"
"Trước kia cần, bây giờ tạm thời không cần!" Cố Trường Thanh vung tay lên đối với Thiên Viêm kỳ, hỏa diễm vô tận như có sinh mệnh, bắt đầu lao qua lao lại trên bầu trời, hình thành từng dãy từng dãy hỏa diễm như thể đường lửa vậy.
"Muốn giết ta?"
Chu Đại Thành cười ha ha, "Loại tông môn giống chúng ta, có Tiên khí thì rất kiêu ngạo sao? Ai mà không có chút nội tình?"
Hai tay của hắn vừa nhấc, một cổ cầm lóe ra ánh sáng dày đặc hiện ở trước mặt hắn, theo sự xuất hiện của nó, trong thiên địa giống như có tiếng đàn đang bay bổng mà ra.
Chính là Thiên Tâm đàn của Lâm Tiên đạo cung!
Lạc Hoàng xấu hổ đứng ở một bên, há to miệng, muốn nói lại thôi.
Có thể phô trương sự giàu có của mình, nhưng xin đừng công kích cá nhân có được hay không?
Này này, ta không có a!