Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 170: Heo hiến thân vì sự nghiệp khoa học.

Chương 170: Heo hiến thân vì sự nghiệp khoa học.
Ông!
Khoảng không giữa trời và đất dường như gợn lên từng lớp gợn sóng.
Đầu ngón tay của Đát Kỷ, một luồng khí trắng rất nhỏ giống như một con giun đất đang lúc la lúc lắng từ trái sang phải, mặc dù có rất ít khí trắng nhưng nó giống như một nguồn sáng, chiếu sáng xung quanh và nhuộm tất cả xung quanh thành một thế giới màu trắng.
Một cỗ khí tức thần thánh theo đó mà truyền ra, không thể không làm chấn động tinh thần mọi người, trong lòng run lên bần bật.
Tiểu hồ ly ngơ ngác nhìn vào tơ trắng kia, "Tỷ tỷ, đây chính là tiên khí sao?"
"Được rồi, không cần nói nhiều!" Sắc mặt Đát Kỷ ngưng trọng, cong ngón búng ra, tơ trắng kia trực tiếp cắm thẳng vào trong cơ thể của tiểu hồ ly.
"Xùy!"
Tơ trắng chui vào trong cơ thể tiểu hồ ly, trong nháy mắt biến thành vô số, tràn vào khắp toàn thân nó.
Tiểu hồ ly chỉ cảm thấy toàn thân chợt nhẹ nhàng, có một loại cảm giác sung sướng đê mê.
Nó nghi ngờ ôm lấy cái đầu nhỏ của mình, "Ừm? Tỷ tỷ, như vậy là xong rồi?"
Đát Kỷ cũng hơi sững sờ, "Ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên nghĩ tới đây không phải một lần là xong, Tiên khí sẽ từ từ thức tỉnh huyết mạch của ngươi."
"Nha." Tiểu hồ ly khẽ gật đầu.
Đát Kỷ mở miệng nói: "Đúng rồi, mấy ngày nay ngươi chọn vài con yêu quái ngụy trang thành động vật bình thường, trà trộn ở xung quanh, tùy thời chờ lệnh, nói không chừng chủ nhân sẽ dùng tới."
"Được rồi, tỷ tỷ."
"Chọn mấy tên trợ thủ đắc lực, nhất định phải ngụy trang cho tốt, tuyệt đối không được để lộ." Đát Kỷ nhắc nhở, "Vật thí nghiệm mà chủ nhân nói, hẳn là chỉ những này đi ..."
Hôm sau.
Lý Niệm Phàm đi ra cửa phòng, trên mặt lập tức hiện ra vẻ chấn kinh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, cau mày.
Một buổi tối mà thôi, trời sao lại biến thành như vậy rồi?
Bầu trời hôm nay cũng không thấy mặt trời xuất hiện, bởi vì hoàn toàn bị một mảng lớn mây đen bao phủ.
Mây đen nồng nặc dày đặc, quay cuồng không ngừng, trong đó thi thoảng lóe ra ánh điện, càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình, sợ mất mật.
"Hai ngày trước còn nói gần đây lôi điện hơi nhiều, hôm nay liền tới? Cái này tới cũng quá nhanh đi!" Lý Niệm Phàm mau thu quần áo bên ngoài vào bên trong nhà, "Đây quả nhiên là một cái thế giới tu tiên thích lôi đánh, không có cột thu lôi ở đây thật đúng là không ổn."
"Tiểu Đát Kỷ, Đại Hắc, theo ta đi, chúng ta đi ra xem một chút."
Lý Niệm Phàm cầm diều trong tay, đi ra cửa Tứ Hợp viện, Đát Kỷ và Đại Hắc thì theo sát đằng sau.
Cuồng phong lạnh thấu xương!
"Ào ào ào!"
Mặc dù là sáng sớm, nhưng lại như là đêm tối, rất nhiều lá theo cuồng phong thổi tới tung bay đầy trời, trong rừng, cây cối đều bị thổi uốn éo, cành cây đung đưa lung tung.
"Lôi này lớn cỡ nào a! Ai mà chịu nổi a."
Lý Niệm Phàm đối mặt với cơn gió dữ dội, nhìn đám mây đen gần như ngưng tụ thành vòng xoáy, trong lòng không khỏi có chút yếu ớt.
Khủng bố như thế thì xem như cột thu lôi cũng không gánh được a?
"Hơn nữa lôi này tới nhanh như vậy, chính mình ngay cả vật thí nghiệm cũng còn chưa tìm được a!" Lý Niệm Phàm quan sát xung quanh, không thể không có chút nghĩ linh tinh, "Nếu như có thể tìm được một con động vật thì tốt."
"Gâu gâu gâu!"
Đúng lúc này, Đại Hắc hướng về phía một cái phương hướng mà kêu lên vài tiếng, sau đó bỗng nhiên chui vào trong rừng cây.
"Đại Hắc, loại thời tiết này cũng không cần phải chạy loạn." Lý Niệm Phàm lập tức lo lắng mà nói, tuy nhiên ngay sau đó thì hắn ngây ngẩn cả người, đã thấy Đại Hắc đang xua đuổi một con heo vừa đen vừa cường tráng chạy về phía bên này.
"Ừm? Nơi này lại có một con heo?" Lý Niệm Phàm lập tức mừng rỡ, "Được a, Đại Hắc, con heo này nói không chừng là lẻn trốn khỏi nhà người nào đó ở dưới núi đi! Tranh thủ thời gian bắt lấy nó!"
Lý Niệm Phàm cũng lấy ra các công cụ bắt, chẳng mấy chốc đã chế ngự được con heo này.
"Con heo nhỏ, chờ lát nữa ngươi thế nhưng nhất định phải chạy về phía lôi điện, biểu hiện cho tốt ta sẽ không ăn ngươi, nếu như ngươi chạy nhầm hướng hoặc ngang bướng chạy nhầm hướng thì xem như ngươi sẽ biến thành một con heo nướng." Lý Niệm Phàm vỗ vỗ vào lưng của heo và bắt đầu buộc dây diều vào người nó.
"Đừng sợ, ở trên thân thể ngươi được ta ngăn cách bằng một tấm ván gỗ làm vật cách điện, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có chuyện gì, đừng có run lên, tỉnh táo một chút! Tàn nhẫn thì có tàn nhẫn một chút, nhưng ngươi hãy cứ xem như hiến thân heo vì sự nghiệp khoa học, sau này tuyệt đối có thể được thiên cổ truyền tụng, trở thành tấm gương mẫu mực trong loài heo."
Con heo kia giống như bị dọa đến nằm im trên đất, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ tuyệt vọng, chạy cũng chết mà không chạy cũng có thể chết.
Nhìn vào Đại Hắc bên cạnh một chút rồi lại nhìn Đát Kỷ bên cạnh một chút, vẻ tuyệt vọng trong mắt nó càng đậm.
Ta không chỉ phải ngụy trang thành một con heo bình thường mà còn phải mang theo một cái diều lao tới dưới thiên kiếp của người khác?
Tìm cách giết ta, đây tuyệt đối là đang tìm cách giết ta a!
Xong, ta phải chết, ta quá khổ a!
Trong rừng cây, Hắc Hùng tinh và con Mãng Xà tinh kia đều rưng rưng nhìn vào con Dã Trư tinh đã bị trói vào diều, người anh em, cám ơn ngươi cản súng cho chúng ta.
Ngay sau đó, bọn chúng xoay người lại, đối với chúng yêu còn sót lại nói: "Dã Trư vương có thể xác định là sẽ bay về nơi suối vàng, tiếp theo chúng ta sẽ bầu ra một Yêu Vương mới tới thay thế vị trí của nó, mọi người cố lên."
"Được rồi, mọi chuyện đã chuẩn bị sẵn sàng! Liền xem hiệu quả của cột thu lôi." Lý Niệm Phàm vỗ vào cái mông heo của Dã Tru tinh, "Con heo nhỏ, ngươi đi đi!"
Toàn thân Dã Trư tinh run lên bần bật, tội nghiệp quay đầu lại, mang theo một chút khát vọng cuối cùng cho cuộc sống.
"Gâu gâu gâu!" Đại Hắc nhe răng.
Lông mày Đát Kỷ nhíu lại, một cỗ khí lạnh lập tức đâm vào trên mông của Dã Trư tinh.
Dã Trư tinh phát ra một tiếng kêu lên thảm thiết, ngay lập tức rơi lệ và bắt đầu chạy về phía trung tâm của đám mây đen với mái tóc mấy sợi vừa mọc lại của mình.
Theo nó chạy, cái diều treo trên người nó cũng là theo gió mà lên, trong nháy mắt bay tới không trung, trên đó, cột thu lôi cũng dựng thẳng cao lên.
Dây giữ diều chính là dây dẫn, nối tới trên thân của Dã Tru tinh, vòng qua tấm ván gỗ trên người Dã Trư tinh kia, sau đó còn kéo dài ra một cái đầu khác, đầu này chính là một cây châm, cắm vào trên mặt đất dùng để tiếp đất.
Ầm ầm!
Một tia chớp xẹt qua đám mây đen, phản chiếu cây cối trong rừng đều sáng lên.
Diêu Mộng Cơ đứng ở bên một vách núi, nhìn chăm chú vào bầu trời, ngực lên lên xuống xuống không ngừng.
Bản thân hắn ở vị trí trung tâm của mây đen, đỉnh đầu chính là vòng xóng mây đen che phủ, càng là có một luồng áp lực ngập trời ùn ùn kéo tới rơi xuống, gần như khiến hắn không thở nổi, khắp cả người phát lạnh.
Thiên kiếp như vậy, không biết đã lật qua bao nhiêu lần, đáng sợ đến cực điểm, khiến cho người ta căn bản không thể nào sinh ra phản kháng.
Cuối cùng, bên trong chỗ vòng xoáy kia những đám mây đen đen dần trở nên mờ ảo, vô số ánh sáng lôi điện bắt đầu hội tụ ở đó với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, từ phía dưới vòng xoáy nhìn lên dường như lôi điện bắt đầu ngưng tụ thành to cỡ miệng cái bát.
Lôi điện, sắp giáng xuống!
Bởi vì bị dòng điện đầy trời này ảnh hưởng, tóc của Diêu Mộng Cơ từng chiếc đã đều dựng thẳng lên, dưới tử vong, hắn đột nhiên lên tiếng cười cuồng tiếu, "Ha ha ha, lão tặc thiên, vì sao phải đối với ta như vậy? Không phải chỉ là thiên kiếp thôi sao? Mệnh ta do ta không do trời, xem ta nghịch thiên cải mệnh!"
Mái tóc dài của hắn bay múa trong gió thổi phần phật, phóng túng nói thành lời, không lùi mà tiến tới, lao về trên bầu trời mà đi!
"Ầm ầm!"
Ánh sáng lôi điện thuận thế đánh xuống, còn lớn hơn so với cả người Diêu Mộng Cơ, hắn bị đánh mạnh xuống không chút hồi hộp nào!
"Ầm!"
Khi cất cánh thì rất tiêu sái, nhưng lúc rơi xuống đất thì chật vật cỡ nào, Diêu Mộng Cơ "Oa" một ra một ngụm máu, quần áo trên người đều rách rưới.
"Không ổn, cái này cũng quá mãnh liệt."
Diêu Mộng Cơ vô lực nằm trên mặt đất, đã tuyệt vọng.
Chỉ là đạo lôi điện đầu tiên đã tiêu hao tất cả của hắn, "Lão thiên gia, ta sai rồi, xin thương xót bỏ qua cho ta đi, ta thật là một người tốt a."
Rầm rầm rầm!
Tuy nhiên, lôi điện vang lên trên bầu trời càng lớn hơn.
Ánh mắt Diêu Mộng Cơ mơ mơ màng màng nhìn vào đạo lôi điện thứ hai trên bầu trời đã bắt đầu hội tụ lại, yên lặng đã làm xong chuẩn bị chờ chết.
Đúng lúc này, hắn thoáng nhìn qua lại cảm nhận được trên trời hình như có thứ gì đang bay múa.
Hả?
Đó là ... thả diều?
Lại quan sát kỹ lại.
Thả diều lại mà một con lợn rừng lớn đang chạy như điên!
Tình huống như thế nào?
Con lợn rừng này thần kinh rồi sao, nóng lòng đi tìm chết sao?
Hắn cảm thấy đầu óc của mình có chút quá tải, lại nhìn lại cái diều ở trên bầu trời kia, ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ.
Ở trên đó hình như có chữ viết!
"Ngươi qua đây a!"
Đây là ... chữ viết của cao nhân?!
Không sai, chính là chữ viết của cao nhân!
Cao nhân đây là tới cứu ta, hóa ra cao nhân không hề từ bỏ ta a!
Lập tức, Diêu Mộng Cơ kích động tới hốc mắt đỏ bừng, như là một đứa bé trong cơn tuyệt vọng nhìn thấy cha mẹ của mình, cố giả bộ kiên cường trong nháy mắt sụp đổ, nước mắt vỡ đê tuôn ra.
Cao nhân đây là giúp ta qua?
Vậy ta phải nắm chặt!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất