Chương 171: Cái diều này có độc
Hai mắt Diêu Mộng Cơ tỏa sáng, linh lực đã khô kiệt lại dâng lên lần nữa, tiềm năng của hắn ta bùng cháy, liều mạng bay về phía cái diều kia.
Cao nhân... Ta tới rồi!
Một cái diều được buộc chặt vào trên người Dã Trư tinh, Dã Trư tinh trở thành kẻ thả diều trong lúc lôi điện ầm vang khắp trời, thịt heo toàn thân đều đang run rẩy, nó híp mắt lại, trong đó tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và tuyệt vọng.
Nó thật ra thì cũng có tiểu tâm tư của chính mình, hơi hướng về sau nhìn một chút, phát hiện Đại Hắc và Đát Kỷ đều không đi tới thì lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ta sẽ không đi tới vị trí trung tâm của lôi điện, ta cứ đứng đây quan sát xung quanh là được rồi, dù sao oan có đầu nợ có chủ, thiên kiếp hẳn là sẽ không bắn lung tung, tuy rằng ta đang thả cái diều, thiên kiếp hẳn cũng không đến mức rơi vào trên người của ta đi."
Dã Trư tinh đang an ủi chính mình.
Tuy nhiên, khi nó ngẩng đầu nhìn lên trời một lần nữa thì lập tức bị dọa đến vài cái lông heo dựng ngược lên, phát ra tiếng heo kêu.
Da heo vốn màu đen thì bây giờ đều bị dọa tới hơi trắng bệch ra.
Đã thấy, lão giả độ kiếp kia đang phát điên phát rồ lao về phía mình, trên đầu còn mang theo một cái vòng xoáy mây đen to lớn, bên trong, ánh điện giống như Long, có thể gọi là hủy thiên diệt địa.
Đánh vào thị giác như vậy thật sự là quá mạnh, chưa nói tới việc trơ mắt nhìn đối phương đang liều mạng lao về phía chính mình, Dã Trư tinh trong nháy mắt cảm thấy ác ý của thế giới này thật sâu, thiếu chút nữa thì dọa tới trực tiếp són đái ra.
Gần như không nghĩ ngợi chút nào, Dã Trư tinh lập tức quay đầu, tiềm lực bộc phát, chạy thục mạng về sâu vào trong rừng.
Diêu Mộng Cơ thấy đối phương thế mà lại chạy cũng lập tức cuống lên, vội vàng nói: "Đạo hữu, xin dừng bước! Chờ ta!"
"Ta chờ ngươi ta chính là heo!"
Dã Trư tinh vung bàn chân lên tới sát người, lập tức chạy với tốc độ nhanh hơn.
"Dừng bước, dừng bước a!"
Đối mặt nguy cơ tử vong, Diêu Mộng Cơ cũng bộc phát tiềm lực, vừa la lên vừa điên cuồng tăng tốc.
Tu vi của hắn vốn cao hơn Dã Trư tinh, ở dưới trạng thái bay thục mạng, tốc độ lại được đề cao thêm một bậc, chẳng mấy chốc khoảng cách cái diều chỉ còn ngàn mét!
Dã Trư tinh bị dọa tới sợ vỡ mật, sợ hãi nói: "Ta chỉ là một bé heo đáng yêu bình thường nhưng đáng thương, ngươi không được qua đây a! Ngươi với ta không oán không cừu, vì sao phải hại ta a?"
Lý Niệm Phàm đứng ở bên trong Tứ Hợp viện, nhìn về khung cảnh kỳ lạ ở đằng xa, không thể không lộ ra nụ cười tươi.
"Xem ra cột thu lôi do ta chế tạo ít nhất cũng rất hiệu quả về mặt hấp thụ lôi, ngay cả mây đen và lôi điện cũng bị kéo đi theo, có nó kéo hận thù, lội điện chắc chắn sẽ không có khả năng trực tiếp bổ vào trên người ta."
"Soạt!"
Bầu trời bỗng nhiên lóe sáng lên, kèm theo đó là một tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, một đạo thiểm điện có hơi đỏ xẹt qua chân trời, gần như phá vỡ mây đen đầy trời, lao thẳng về phía Diêu Mộng Cơ mà bổ tới!
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ trắng bệch như tờ giấy, toàn thân trong nháy mắt cứng ngắc lại, một cỗ lạnh lẽo ngập trời bao phủ toàn thân, "Xong, ta sắp xong rồi!"
Tuy nhiên, ngay tại cái thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, thiểm điện vốn đang rơi xuống kia giống như nhận lấy dẫn dắt nào đó, đột nhiên đổi góc thẳng tắp bắn về phía cái diều kia!
Sau đó, chui vào cái ngân châm thật dài trên đỉnh cao nhất của chiếc diều lớn kia, "Xì xì xì" theo dây dẫn vọt xuống dưới!
Dã Trư tinh chỉ cảm thấy toàn thân run lên, sau đó toàn thân đều đang run rẩy, cảm giác tê dại khiến nó lập tức tiến vào trạng thái vô lực.
Diêu Mộng Cơ sống sót sau tai nạn thì hoàn toàn ngây dại, miệng cũng đã ngoác thành chữ "O", cảnh tượng kỳ lạ như vậy, đặt ở trước kia hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hắn sờ lên mạch đập của mình, chính mình thế mà thật còn sống?
Cái này, cái này, cái này. . .
Thiên kiếp thế mà đánh trượt rồi?
Không thể tưởng tượng nổi, thật khó có thể tưởng tượng nổi!
Hắn nhìn chằm chằm vào ngân châm ở trên cái diều kia, lập tức có loại cảm giác khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra.
Cột thu lôi! Đây chắc chắn chính là cột thu thôi!
Hóa ra cao nhân chế tạo cột thu lôi chính là vì ta a!
Lúc đó ta thế mà thật đúng cho rằng cột thu lôi chỉ là món đồ chơi nhỏ mà cao nhân tiện tay chế tạo ra, ta thật ngốc, thứ mà cao nhân xem như chỉ là thuận tay làm ra vậy cũng tuyệt đối là chí bảo a!
Lập tức, hắn càng liều mạng bay về phía cái diều kia.
Thân thể con Dã Trư tinh kia run run một chút, cũng hoàn toàn bị sợ ngây người.
"Má ơi, hóa ra thiên kiếp thật sẽ bổ ta? Cái diều này có độc!"
Nó phát ra một tiếng heo kêu vô cùng thê thảm, kinh hãi tới cực điểm, hận không thể mọc thêm bốn cái chân nữa để mà chạy thật xa rời khỏi cái tai họa này.
"Đạo hữu, xin dừng bước!"
"Đạo hữu ---- van ngươi đừng tới gần ta a!"
Cứ như vậy, một con heo chạy trước, một lão giả dồn theo, tiếng gọi mời tiếng van xin vang lên liên tục...
...
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc mà chín đạo thiên lôi đã bổ xuống, mây đen từ từ tán đi, ánh nắng mặt trời trên bầu trời chiếu nghiêng mà xuống, thế giới lại khôi phục bình tĩnh lần nữa.
Diêu Mộng Cơ lòng vẫn còn sợ hãi nhìn lên bầu trời một chút, sửa sang quần áo đã rách rưới của chính mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Trọn vẹn chín đạo thiên lôi a, hơn nữa một đạo lợi hại hơn so với một đạo, chính mình ngay cả đạo thứ nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà chống lại, quả thực để cho người ta tuyệt vọng.
Cũng may có cao nhân ra tay cứu mạng, bằng không chỉ sợ ta đã hóa thành tro bụi rồi.
Cao nhân có thể xuất thủ cứu ta đã là mở ra thiên ân, chính mình cũng không thể ảnh hướng tới việc thanh tu của cao nhân, vẫn là yên lặng rời đi mới tốt.
Nghĩ tới đây, hắn chắp tay đối với Dã Trư tinh đã nằm im trên mặt đất, cung kính nói: "Hôm nay đa tạ heo huynh đã xuất thủ tương trợ, còn nhiều thời gian, mọi người đều là làm việc cho cao nhân, sau này sẽ là huynh đệ, cáo từ!"
"Hừ!"
Dã Trư tinh yên lặng nhìn vào bóng lưng rời đi của hắn, đã là không có sức để nói chuyện.
Ta đây có muốn cứu ngươi sao? là chính ngươi cứ đuổi theo ta có được không? Ngươi rõ ràng muốn mưu hại lão Trư ta, phi, cái đồ không biết xấu hổ!
Một lúc lâu sau, trong rừng cây truyền tới tiếng bước chân.
Chẳng mấy chốc, Đại Hắc đã dẫn theo Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ đi tới hiện trường.
Lý Niệm Phàm nhìn thấy Dã Trư tinh đang thoi thóp, đôi mắt lập tức sáng lên, "Lợi hại, như vậy thế mà vẫn còn có thể sống."
Bởi vậy chứng minh, cột thu lôi của chính mình có hiệu quả vượt qua kiểm tra, chẳng những hấp dẫn lôi điện cường đại mà còn có thể gần như hoàn mỹ dẫn lôi điện xuống dưới đất.
An toàn, ít ra ở phương diện lôi điện, sau này mình là có thể yên tâm.
Lý Niệm Phàm sờ lên lợn rừng, nhịn không được mà đồng tình nói: "Con heo nhỏ, thật là vất vả cho ngươi, đáng thương có nhiều chỗ đều bị điện giật cháy xém mất rồi, tuy nhiên ngươi là anh hùng! Khá lắm!"
Đát Kỷ mở miệng hỏi: "Công tử, cần mang con heo này về làm thành đồ ăn không?"
Dã Trư tinh vốn nằm thoi thóp lập tức giật mình một cái, mắt nhỏ khó có thể tin nhìn vào Đát Kỷ, trong đó đã chớp động ra nước mắt.
"Không được!"
Lý Niệm Phàm lập tức lắc đầu, "Ta đã nói sẽ không ăn nó vậy thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời, con heo này cũng không dễ dàng, đoán chừng bị lôi điện dọa đến mơ hồ rồi, ngươi nhìn xem, trông nó như sắp khóc vậy."
Hắn vỗ vào đầu lợn rừng để trấn an, lấy ra một cây cải củ đã chuẩn bị sẵn đặt trước mặt nó, "Nuôi nó ở bên cạnh thì không thích hợp, thả nó ra thì tốt hơn, cải củ này tuy rằng không phải thứ tốt gì, nhưng tục ngữ có câu, "Heo vàng gặm củ cải chính là một niềm hạnh phúc, tặng cho ngươi làm ban thưởng là được rồi, hy vọng ngươi có thể sống một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai."
Dã Trư tinh cúi đầu, thở mạnh cũng không dám.
Chính mình đây là nhặt lại được cái mạng a!
Nhất định phải bình tĩnh, ra vẻ đáng thương là được rồi.
Không chừng nhỡ đâu khi nào đó đại lão thay đổi chủ ý, chính mình lại thật thành một bàn thức ăn trên bàn thì gay.
Lý Niệm Phàm cất cái diều và cột thu lôi đi, mỉm cười với Dã Trư tinh, lúc này mới quay người mang theo Đại Hắc và Đát Kỷ trở về.