Chương 177: Chèo thuyền dạo chơi hồ
Ba chữ Tịnh Nguyệt hồ này, Lý Niệm Phàm đã nghe qua không chỉ một lần, nhất là ở lúc mua cá, vị Ngư lão bản kia thích nói nhất chính là Tịnh Nguyệt hồ này, xem như là một địa điểm du lịch tương đối nổi danh ở Lạc Tiên thành.
Chính mình cũng đã từng đi qua, lúc ấy cũng kinh ngạc với vẻ đẹp của Tịnh Nguyệt hồ, tuy nhiên khi đó chính mình chỉ là đi một mình, tuy rằng rất muốn, nhưng cảm thấy không cần thiết phải chèo thuyền du ngoạn, bây giờ tâm huyết dâng trào, chuẩn bị mang theo Đát Kỷ đi chơi hồ.
Hai người đầu tiên là đi tới Lạc Tiên thành, sau đó ngồi lên một chiếc xe ngựa, trong vòng một canh giờ, một mặt hồ trong suốt như gương xuất hiện ở trong tầm mắt, ánh mặt trời chiếu xuống mặt hồ, phát ra ánh sáng rực rỡ, từ xa trông giống như một màn trình diễn ánh sáng vô cùng tráng lệ.
Lại đi một lát.
Lại nghe xa phu mở miệng nói: "Lý công tử, cũng đã sắp tới rồi, nếu các ngươi có hứng thú, không ngại đi ra nhìn xem, gió hồ thổi vào người rất thoải mái."
Người phu xe chính là người dân trong Lạc Tiên thành, là một đại hán râu quai nón, giọng nói thô to.
"Ha ha, được rồi!"
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, mang theo Đát Kỷ đi ra xe ngựa, ngồi ở trên kệ xa phu trước xe ngựa.
Lập tức, một cơn gió ẩm ướt thổi từ Tịnh Nguyệt hồ thổi tới, như là bàn tay của thiên nhiên vỗ vào mặt, thoải mái không nói nên lời.
"Quả nhiên dễ chịu." Lý Niệm Phàm cảm nhận một phen, không thể không phát ra lời tán thưởng.
Hắn nhìn xung quanh, tuy rằng trước kia từng tới rồi, nhưng vẫn nhịn không được nội tâm nổi lên sự sợ hãi thán phục.
Khó có thể tưởng tượng, thiên nhiên thế mà cùng dựng dục ra phong cảnh xảo đoạt thiên công như vậy.
Hai bên Tịnh Nguyệt hồ là những đỉnh núi cao sừng sững, xung quanh là rừng rậm, trong đó không thiếu những ngọn núi đá kỳ lạ, nhưng là, ở mặt nước Tịnh Nguyệt hồ, nhưng không có bất kỳ tảng đá nào nhô ra, giống như thể không muốn đánh vỡ mặt hồ phẳng lặng vậy.
Mặt hồ phẳng lặng đối lập hẳn với những đỉnh núi dựng đứng hai bên hồ, ngược lại, người ta càng cảm nhận được vẻ đẹp tĩnh lặng của Tịnh Nguyệt hồ nhiều hơn.
"Sở dĩ Lạc Tiên thành phồn hoa là có quan hệ rất lớn tới Tịnh Nguyệt hồ này, thậm chí không ít người rảnh tới không có việc gì để làm mà cố ý chạy tới đây xem."
Xa phu hiển nhiên là người thường xuyên chở khách tới, cho nên hiểu rất rõ đối với Tịnh Nguyệt hồ, chỉ vào một chỗ nói: "Lý công tử, mau nhìn, kia là cửa hồ."
Ngẩng đầu nhìn lên, hai bờ nơi đó hội tụ tạo thành địa hình rất hẹp, bởi vì Tịnh Nguyệt hồ bắt nguồn từ khu vực biển phía đông, dòng chảy rất lớn, lại đột nhiên thu hẹp lại, tự nhiên hình thành dòng chảy cực kỳ hỗn loạn, quả thực giống như sóng dữ, sóng gió nhào lộn quay cuồng mà ra.
Tuy nhiên, một màn thần kỳ nhất xuất hiện khi sóng dữ vượt qua cửa hồ, thì đột nhiên trở nên vô cùng yên bình, và ngay lập tức hòa vào trong sự bình lặng của Tịnh Nguyệt hồ, không nhấc lên một chút gợn sóng nào.
Lý Niệm Phàm nhịn không được mở miệng nói: "Xem ra hồ nước này hẳn là rất sâu đi."
"Cũng không phải, quả thực sâu không lường được!" (Sâu không thấy đáy!)
Xa phu đáp lại một tiếng, nhắc nhở: "Lý công tử, đi dạo trong hồ vẫn là cẩn thận mới tốt, các ngươi thế nhưng là là không bằng những người đánh cá kia, nếu như vô ý rơi vào trong nước vậy thì sẽ rất nguy hiểm."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Ta sẽ để ý, đa tạ nhắc nhở."
"Xuy —— "
Xa phu kéo dây cương ngựa một phát, xe ngựa yên ổn mà ngừng lại, "Lý công tử, Tịnh Nguyệt hồ cách nơi này không hơn trăm mắt, con đường đằng trước xe ngựa không dễ đi, chỉ có thể đưa các ngươi tới đây"
"Được, cáo từ." Lý Niệm Phàm trả tiền, rồi dẫn Đát Kỷ đi xuống xe ngựa, đi về phía Tịnh Nguyệt hồ.
Bên hồ đã tập trung lượng lớn người, câu cá và đánh cá thì chiếm phần lớn, còn có rất nhiều người chèo thuyền cho thuyền dựa vào cạnh bờ để chờ có người lên người.
Nhìn về mặt hồ phía xa xa, càng là trăm thuyền tranh đi, vàng óng ánh trên mặt hồ, từng chiếc từng chiếc thuyền đánh cá nổi lơ lửng chậm rãi tiến lên, tạo thành một bộ ngàn buồm đồ.
Lý Niệm Phàm đi tới trước mặt lão giả đội mũ rộng vành, cười nói: "Lão nhân gia, thuyền ngươi thuê như thế nào?"
"Thuê? Tiểu hỏa tử, nếu như ngươi muốn dạo trong hồ, hai người thì thu hai lượng bạc vụn, nếu như muốn tới bờ bên kia vậy lại thêm hai lượng." Ông lão mở miệng nói.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lão nhân gia, chúng ta đúng là tới dạo trong hồ, có điều chúng ta là muốn thuê thuyền, chính chúng ta chèo thuyền."
Lão giả hơi sững sờ, không thể không nói: "Chính các ngươi chèo thuyền? Các ngươi biết không?"
Lý Niệm Phàm khiêm tốn nói: "Học qua một chút, vấn đề không lớn."
"Cái việc này ta tự nhiên đồng ý, tuy nhiên chèo thuyền trông thì đơn giản nhưng thật ra thì độ khó lớn, tuyệt đối không nên khó tài." Lão giả vẫn không quyên nhắc nhở một câu.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lão nhân gia yên tâm, cần bao nhiêu tiền thế chấp?"
Lão giả lại ngẩn người, "Tiền thế chấp? Tiền thế chấp là cái gì?"
Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, "Không có gì."
Hắn nhìn sắc trời một chút, đã không còn sớm, nếu như chơi tới thoải mái, buổi tối có thể phải qua đêm trên thuyền, trực tiếp giao cho lão giả phí thuê thuyền hai ngày.
"Lão nhân gia, đi." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, sau đó lắc nhẹ mái chèo, chiếc thuyền vững vững vàng vàng trôi về phía trung tâm của hồ mà di.
Lão giả yên tâm, lập tức nói lời khen ngợi: "Nha, tiểu hỏa tử lợi hại a, cha ngươi cũng là người chèo thuyền đi."
"Ha ha, không phải."
Dần dần, di chuyển dần rời xa bờ hồ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường dần, người ở trên bờ cũng đổi thành từng cái chấm đen nhỏ, ngược lại là có thuyền đánh cá, thi thoảng Lý Niệm Phàm đi qua bên cạnh, người trên đó gần như đều tò mò hai mắt nhìn vào Lý Niệm Phàm.
Khó được a, lại có công tử ca tự mình chèo thuyền, hơn nữa trông rất thành thạo a.
Về phần Đát Kỷ, bọn họ không dám nhìn, bình thường chỉ là vội vàng đưa mắt một vòng rồi dời đi, quá đẹp, là thật không dám xem.
Đợi tới khi thuyền đến giữa hồ, Lý Niệm Phàm mới thu hồi mái chèo, để thuyền tự mình trôi theo dòng nước.
"Tiểu Ðát Kỷ, thế nào?"
"Nghĩ không ra công tử thế mà ngay cả chèo thuyền cũng lợi hại như vậy, hơn nữa động tác như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp ý vui, thông dong nhàn nhã, quá lợi hại." Đát Kỷ gần như nói mà không nghĩ ngợi chút nào.
Khóe miệng Lý Niệm Phàm giật giật một cái, "Ta là hỏi ngươi cảnh sắc thế nào a?"
Ðát Kỷ thản nhiên nói: "Cảnh sắc rất đẹp."
Lý Niệm Phàm không thể không trì trệ lại, vốn hắn đang kìm nén chuẩn bị ngâm đi ra một bài thơ đi khoe khoang một chút, lập tức nuốt trở vào.
Ai, Tiểu Đát Kỷ có chút không hiểu về chuyện tình cảm, nữ thẳng a.
Lý Niệm Phàm đi vào mui thuyền có mái, mở miệng nói: "Trước tiên vào thu dọn đồ đạc một chút đi."
Hắn cố ý chọn cái thuyền có mui này, thân thuyền không tệ, hơn nữa không gian đủ lớn, ở trong mui thuyền có mái còn bày một cái bàn vuông vức, hai bên có không gian thoáng, đủ cho một người, giống như một căn phòng nhỏ.
Đát Kỷ mở miệng hỏi: "Công tử, tối hôm nay chúng ta thật không trở về sao?"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Có thể sẽ không trở về, sắc trời bây giờ đã không còn sớm, hơn nữa chẳng mấy khi đi ra dạo hồ, thưởng thức cảnh đẹp về đêm trong hồ thật ra thì cũng không tệ, ngươi xem, ta ngay cả đèn lồng cũng mang theo ra ngoài."
"Nha."
Trong lòng Đát Kỷ có chút mừng thầm, lập tức tới giúp Lý Niệm Phàm thu dọn đồ đạc, bởi vì có không gian của hệ thống, bởi vậy rất thuận tiện cho việc mang theo đồ vật, những thứ cơ bản như thức ăn ... thì có đủ mọi thứ.