Chương 191: Hắn thật là chỉ xuống phàm trần chơi thôi sao?
Mọi người ngồi ngay ngắn tại chỗ, ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào cái thùng kia, lông tơ toàn thân không thể không dựng thẳng lên.
Khoái Nhạc thủy trong tay lập tức không còn sung sướng.
Chỗ không tốt khi ở cùng một chỗ với cao nhân chính là điểm này, thích chơi nhịp tim, quan trọng ngươi còn phải nhịn.
Ai, ta quá khó khăn, chẳng biết lúc nào sẽ nhồi máu cơ tim đây.
Bọn họ trơ mắt nhìn Lý Niệm Phàm giống như không không có việc gì đưa tay vươn vào trong cái thùng, bên trái mân mê mân mê, bên phải mân mê mân mê, Kim Diễm phong ở trong tay của hắn giống như không có chút lực đánh trả nào, hoàn toàn thành đồ chơi.
Lại thêm Kim Diễm phong nhiều tới lít nha lít nhít ở trong thùng kia đang bay múa.
Loại ảnh hưởng thị giác này không thể tưởng tượng nổi, chỉ là nhìn thôi cũng muốn mạng già người.
Nhiều Kim Diễm phong như vậy xem như tiên nhân ở đây cũng sẽ bị mất mạng chỉ trong nháy mắt đi.
Lý Niệm Phàm dường như không có việc gì, còn vừa thuận miệng hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, sắc mặt của Diêu lão đã khá nhiều rồi sao? Vấn đề giải quyết?"
Diêu Mộng Cơ cố gắng để cho giọng nói của mình nói ra được bình tĩnh, hoảng sợ liếm môi một cái rồi nói: "Đa tạ Lý công tử quan tâm, nguy cơ xem như vượt qua."
Lý Niệm Phàm từ đáy lòng nói lên: "Vậy thì thật là đáng mừng."
Trong khi nói chuyện, Lý Niệm Phàm ở cái nhìn hoảng sợ tới cực hạn của bọn họ, xách tổ ong lên, đồng thời đang quan sát cẩn thận.
Tổ ong này còn lớn hơn so với đầu người, vô số Kim Diễm phong thò đầu ra, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mọi người, thiếu chút nữa thì khiến hồn phách bọn họ tách khỏi thân thể, an tường mà qua đời.
Lúc này, có một số Kim Diễm phong từ từ bay ra, nhẹ nhàng rơi vào trên người bọn họ.
Mọi người đột nhiên siết chặt tim gan lại và biến thành những bức tượng bất động.
Một con Kim Diễm phong chậm rãi ung dung bò tới trên mặt Cố Trường Thanh, để hắn thiếu chút nữa thì trực tiếp tè ra quần.
Bên trong dây chuyền, Cố Uyên nhịn không được mà cười ha ha lên, nhìn có chút hả hê mà nói: "Cháu ngoan, ngươi dám động không?"
Cố Trường Thanh đương nhiên không dám động, ngay cả nói cũng không dám nói, đã bị sợ tới choáng váng rồi.
Diêu Mộng Cơ hít sâu một hơi, lấy dũng khí rất lớn, run giọng nói: "Lý ... Lý công tử, ong mật này ..."
Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, không thể nín được cười, vội vàng nói: "Không có ý tứ, những ong mật này bay loạn quá."
Hắn tùy ý vươn tay ra, bắt lại ong mật bám vào trên người của mọi người trở về, sau đó lại đóng cái nắp thùng kia lại một lần nữa, "Rất lỗ mãng, chờ ta thuần hóa một chút sẽ nghe lời."
Thuần hóa?
Từ xưa tới nay hình như chưa nghe nói từng có người nào có thể thuần hóa được Kim Diễm phong.
Mật ong của Kim Diễm phong ở Tiên giới đều là bảo vật hiếm có, tự nhiên có người muốn nuôi Kim Diễm phong, nhưng trong vạn vạn năm qua, đều chứng minh đây là chuyện không thể nào.
Hiện tại, sự thật này dường như sắp bị tát vào mặt.
Đại lão, đại lão trước nay chưa từng có!
Bốn người Diêu Mộng Cơ kinh hãi không thôi, ở một bên cười theo.
Cố Trường Thanh mở miệng hỏi: "Không biết ong mật này Lý công tử lấy được từ chỗ nào?"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Nhắc tới cũng là may mắn, ta ở bên ngoài vừa đúng gặp Lâm lão, đi theo hắn trà trộn vào bên trong một cái di tích tiên nhân, đồ vật ở trong đó tuy rằng không có tác dụng gì đối với ta, nhưng lại phát hiện những con ong mật này, cũng xem như là có thu hoạch ngoài ý muốn."
Lời này rơi vào trong tai của mọi người thì lập tức để cảm xúc của bọn họ lên xuống chập trùng.
Trên thế giới này cũng chỉ có Lý công tử mới dám nói đồ vật bên trong di tích tiên nhân là vô dụng đi.
Kim Diễm phong này ở trong miệng hắn giống như cũng chỉ có thể xem như là một loại thu hoạch nhỏ, trên đời thứ có thể lọt vào pháp nhãn của cao nhân, thật không nhiều a!
Diêu Mộng Cơ thì nhíu mày lại, Lâm lão này tám thành chính là Lâm Mộ Phong đi.
Là hắn đi theo cao nhân trà trộn vào di tích tiên nhân mới đúng chứ!
Tên kia đoán chừng thu hoạch không nhỏ, thật sự là gặp vận may a.
Lý Niệm Phàm bê cái thùng lên, nói xin lỗi: "Được rồi, các ngươi cứ ngồi ở chỗ này đi, ta đi ra hậu viện bố trí cái tổ ong và đám ong mật này một chút, để xem có thể rút một chút mật ong được hay không, xin lỗi không tiếp được."
"Không có việc gì, không có việc gì, Lý công tử, ngài cứ việc đi."
"Đúng, không cần phải để ý đến chúng ta, thật."
Ba người Diêu Mộng Cơ vội vàng nói, hận Lý Niệm Phàm không thể lập tức mang cái thùng này dời đi.
Con mẹ nó quá dọa người.
Lý Niệm Phàm cười gật đầu, thật sự là một đám người tu tiên khéo hiểu lòng người a.
Đát Kỷ đứng dậy theo sau, mở miệng nói: "Công tử, ta đi cùng với công tử."
"Đúng rồi, con gà này là các ngươi mang tới, kích thước này vẫn được, hay là ở lại cùng ăn đi."
Lý Niệm Phàm nhìn thoáng qua con gà trong sân, thuận miệng nói: "Tiểu Bạch, trước tiên đi rửa sạch sẽ con gà này, tùy thời chuẩn bị mổ làm thịt!"
"Được rồi, chủ nhân." Tiểu Bạch gật đầu một cái, cất bước đi về phía con gà kia mà đi.
Mổ làm thịt?
Muốn ăn ta?
Ta thật không phải là gà!
Hỏa Tước vẫy cánh, hoảng sợ kêu to, "Chiếp chiếp chiếp chiếp!"
Nó muốn chạy trốn, nhưng là Tiểu Bạch đưa tay hơi vung lên đã giống như nhấc lên một con gà con, tùy ý nắm vào trong tay, sau đó đặt Hỏa Tước ở bên cạnh dòng suối nhỏ, bắt đầu dùng nước tới cọ rửa.
Lập tức, dòng nước ào ào kèm theo tiếng kêu thê thảm của Hỏa Tước văng vẳng trong sân.
Bốn người Tần Mạn Vân nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức trầm mặc.
Tần Mạn Vân đột nhiên nói: "Nước rửa cho con Hỏa Tước kia là Linh thủy."
Diêu Mộng Cơ gật đầu nói: "Dùng Linh thủy rửa, trước khi chết có thể được một lần xa xỉ như vậy, cũng không uổng công thân phận Tiên thú của nó."
Cố Trường Thanh mở miệng nói: "Có thể được cao nhân ăn, cũng xem như là một trận tạo hóa rồi."
Bên trong dây chuyền, Cố Uyên cũng nói: "Cao nhân tám thành là chướng mắt con Hỏa Tước này, tuy nhiên có thể ăn chúng ta cũng xem như là kết một cái thiện duyên với cao nhân, mục đích đã đạt được."
Bốn người không còn quan tâm tới Hỏa Tước kia, ngược lại đưa ánh mắt rơi vào trong viện, tò mò đánh giá xung quanh.
Cố Trường Thanh cười nói: "Gia gia, ngươi nhìn bên kia, đó là Tỉnh Thần châu lần trước tặng cho cao nhân, Khoái Nhạc thủy của cao nhân chính là phải dựa vào nó tới tạo ra."
Cố Uyên khen ngợi nói: "Làm tốt lắm, biết hiếu kính cao nhân mới có thể đi được lâu dài, sau này hai ông cháu chúng ta cùng nhau cố gắng, có đồ tốt tuyệt đối không nên che giấu, phàm là cao nhân cảm thấy hứng thú thì lấy ra tất cả, cao nhân có thể nhận thì chính là chuyện tốt!"
Cố Trường Thanh mỉm cười, "Cái này còn cần ngươi nói? Chân lý trong đó ta sớm đã lĩnh ngộ."
Ánh mắt Diêu Mộng Cơ hơi ngưng tụ lại, nhìn thấy thấy cột thu lôi ở nóc nhà kia, mở miệng nói: "Các ngươi nhìn vào cây châm ở trên nóc nhà kia, cây châm này tên là chống lôi, là cao nhân thuận tay mà chế ra, chính cây châm này có thể hấp dẫn thiên kiếp của ta, đồng thời không bị thương chút nào!"
Ba người Cố Trường Thanh thầm giật mình, lập tức đưa ánh mắt rơi vào trên cột thu lôi, càng nhìn lại càng kinh hãi.
Không phải là bởi vì cột thu lôi có dị tượng gì, mà là bởi vì cột thu lôi thật sự là quá bình thường, không có một chút linh lực ba động nào, càng không có bảo quang mà pháp bảo nên có, cũng chri là vật liệu khả năng đặc thù một chút, nhưng, chỉ có như vậy thế mà có thể chống lại thiên kiếp?
Nếu không phải biết Diêu Mộng Cơ không phải đang nói đùa, bọn họ tuyệt đối không thể tin được.
Cố Trường Thanh không thể không cảm khái nói: "Rất nhiều thứ xem chính là xuất ra từ trong tay ai! Như cao nhân nhân vật siêu phàm nhập thánh này, xem như vật bình thường chỉ cần qua tay của cao nhân vậy đều có thể ẩn chứa nền tảng của đại đạo, thuận tay chỉ điểm, vạn vật đều có thể hóa linh!"
Hắn nhớ tới con hạc giấy kia, không phải chính là cao nhân dùng một tờ giấy gấp mà ra sao?
Tâm trạng của Cố Uyên rung động, Lý Niệm Phàm đã lật đổ nhận biết trước kia của hắn đối với sự cường đại, phóng tầm mắt toàn bộ Tiên giới, chỉ sợ đều không tìm ra được một người có thể đánh đồng đi.
Kính ủy lẩm bẩm nói: "Siêu phàm thoát tục, đại đạo đơn giản nhất! Khó có thể tưởng tượng phương thiên địa này thế mà lại xuất hiện đại nhân vật cỡ này, hắn thật là chỉ xuống phàm trần chơi thôi sao? "