Chương 192: Gia gia đây đều là vì tốt cho ngươi a!
Mọi người thấp thỏm ngồi ở trong sân.
Xem như Cố Uyên đến từ Tiên giới, cũng bị bảo vật đầy sân này làm cho sợ ngây người, nhất là những bảo vật này bởi vì đi theo cao nhân đã dính lây khí tức của cao nhân, trước đó khả năng còn chưa phải Tiên khí, nhưng giá trị bây giờ chỉ sợ đã vượt qua Tiên khí.
Đi theo bên cạnh Thánh Nhân, xem như không thể thành thánh thì chắc chắn sẽ nhiễm thánh khí!
Về phần con Hỏa Tước kia, đã được Tiểu Bạch rửa sạch, đã đặt ở bên cạnh thớt gỗ, chờ giết mổ bất cứ lúc nào.
Nó run lẩy bẩy, trong mắt còn mang theo nước mắt tủi hổ, khi thấy bên cạnh thớt gỗ đặt vào một con dao làm bếp sáng choang thì càng là rụt cổ một cái, hoảng sợ tới nước mắt chảy xuống ào ào.
Thật là đáng sợ, bản chim chẳng lẽ sẽ phải chết ở dưới con dao làm bếp này sao?
Không được!
Ta phải tự giải thoát!
Ta phải sống sót!
Nó vắt hết óc, đại não vận chuyển với tốc độ cao, nhưng bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra phương pháp chạy trốn.
Mà ngay cả Kim Diễm Phong dị chủng thượng cổ cũng thần phục ở dưới dâm uy của vị đại lão kia, ta một con Hỏa Tước nhỏ này thì tính là gì? Đoán chừng sinh ra chính vận mệnh là biến thành nguyên liệu nấu ăn.
Nếu như bị ăn, vậy không cần bao lâu, ta chẳng phải sẽ hóa thành một đống phân và nước tiểu sao?
Không được, tuyệt đối không được!
Nó run rẩy càng lợi hại hơn, đôi cánh vỗ vù vù nhưng lại không thể bay cao.
Đúng lúc này, theo một tiếng "Kẹt kẹt", cửa hậu viện mở ra.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, trong tay còn cầm một bình mật ong.
"Ha ha ha, lần này thu hoạch không nhỏ, mật ong bên trong cái tổ ong kia có rất nhiều, ta lại đi nuôi, hoàn toàn đủ tới uống mãi không hết."
Lý Niệm Phàm ngạc nhiên cười nói: "Hôm nay các ngươi có lộc ăn, mật ong và gà đều đủ, vừa vặn có thể làm cho các ngươi một con gà nướng mật ong."
Ba người Cố Trường Thanh được ưu ái mà kinh sợ nói: "Đa tạ Lý công tử."
Mật ong là mật ong của Kim Diễm phong, gà nướng là Hỏa Tước huyết mạch Thiên Hoàng, bữa cơm này ... không dám nghĩ, xa xỉ tới làm cho người hoa mắt chóng mặt.
Đa tạ cái rắm!
Không có người nào đứng ra nói chuyện cho bản chim sao? Bản chim chẳng lẽ chỉ dùng để ăn sao?
Ta phải tự giải thoát!
Ta phải tự giải thoát!
Quả tim của Hỏa Tước đập rộn lên, Lý Niệm Phàm nở ra nụ cười ở trong mắt nó chính là nụ cười của ác ma.
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Tiểu Bạch, đi xử lý con gà kia đi, nhớ kỹ, phải đơn giản và gọn gàng."
"Tuân mệnh, chủ nhân của ta."
"Cộc cộc cộc."
Giọng nói đã đi tới gần, dao phay cũng đã giơ lên cao.
Toàn bộ lông của Hỏa Tước cũng dựng cả lên.
Tiền lực của nó bộc phát, đại não vận chuyển với tốc độ cao xưa nay chưa từng có.
Kim Diễm phong có thể tạo ra mật, ta có thể làm được cái gì? Ta có giá trị gì có thể sống sót?
"Chít chít —— "
Đột nhiên, trong bóng tối nhìn thấy điểm sáng cuối con đường, phát ra một tiếng kêu to cao vút, cái mông giơ cao lên, chỉ nghe "Ba một tiếng, một quả trứng tròn vo từ dưới mông của nó xông ra."
Cố Uyên ở bên trong dây chuyền sợ tới ngây người, "Hỏa Tước ... đẻ trứng?"
Tình huống như thế nào?
Tiên điểu như vậy đẻ trứng, vậy xem như là tiên trứng a!
Tông chủ Thanh Vân tông nuôi nó nhiều năm như vậy, xem nó như bà ngoại mà hầu hạ, khóc cầu cũng không thấy nó để một quả trứng, hiện tại đẻ?
Không phải vạn năm khó gặp sao?
Không phải cần thiên địa đổi màu, nhật nguyệt cùng phát sáng, tỏa ra ánh hào quang vạn trượng, tiên phàm cùng ăn mừng sao?
Thiên địa dị tượng đâu?
Vạn tiên tới chứng kiến đâu?
Ngươi để quả trứng này không phải là quá qua loa rồi chứ?
Cố Trường Thanh ngây ngẩn cả người.
Diêu Mộng Cơ ngây ngẩn cả người.
Tần Mạn Vân cũng ngây ngẩn cả người.
Đây chính là Tiên điểu a, cứ thế mà đẻ trứng?
Trứng này ... ăn một miếng là có thể để phàm nhân rút đi phàm thể trở thành thiên tài tu tiên!
Mức độ trân quý không cách nào đánh giá!
"Tiểu Bạch, dao hạ lưu gà!"
Lý Niệm Phàm vội vàng đi tới, nhặt trứng để vào trong tay của mình, hơi sững sờ, "Biết để trứng? Hẳn là một con gà mái?"
Trên vỏ trứng còn có một chút ấm áp, màu đỏ nhạt, căng tròn, trông rất hấp dẫn.
"Gà biết để trứng ..."
Lông mày hắn hơi nhíu lại, rơi vào do dự.
Gà biết đẻ trứng giá trị thế nhưng là khác rồi, ít ra sau này ăn trứng gà sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa con gà này chính là gà tây (hỏa kê), khó gặp trong tay phàm nhân, loại gà này có thể nuôi dùng để để trứng, Lý Niệm Phàm đột nhiên thật đúng là không nỡ giết ăn.
Chỉ là vừa rồi mới đáp ứng mời bọn họ ăn gà nướng mật ong, hiện tại đổi ý có phải là không tốt lắm hay không.
Hỏa Tước để ý tới vẻ do dự của Lý Niệm Phàm, trong lòng cuồng hỉ, vẻ mặt phấn chấn.
Với sự khác biệt trong suy nghĩ, tính mệnh của chim ta đây cuối cùng đã được cứu!
Cái mông nhỏ của nó vểnh lên, ở ngay trước mặt Lý Niệm Phàm, "Phốc phốc phốc" lại tiên tục để ra ba quả trứng.
"Cái này. . ."
Bốn người Cố Trường Thanh thấy vậy mà tê cả da đầu, khóe miệng giật giật điên cuồng, thiếu chút nữa cho là mình sinh ra ảo giác.
Đường đường là Hỏa Tước, thế mà một hơi đẻ ra bốn quả trứng?!
Trên thế giới thế mà còn có loại thao tác thần tiên này? Căn bản chính là chưa bao giờ nghe thấy a? Nói ra cũng chẳng ai tin!
Không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin, làm người nghe kinh sợ!
"Cái này ..." Lý Niệm Phàm càng không nỡ giết mổ nó.
Gà biết đẻ trứng như vậy, cho ai cũng không nỡ giết a.
Hắn trầm ngâm thật lâu, khẽ thở dài nói: "Ai, dù sao cũng là một cái sinh mệnh, đột nhiên có chút không đành lòng."
Diêu Mộng Cơ chẳng cần nghĩ đã lĩnh ngộ được ám chỉ trong lời nói của cao nhân, vội vàng nói: "Lý công tử, gà này có thể đẻ trứng, đúng là khó được, giết thì quá đáng tiếc, hơn nữa chúng ta đột nhiên có việc gấp, phải trở về, bữa cơm này chỉ sợ ăn không kịp."
Cố Trường Thanh cũng vội vàng nói: "Đúng vậy a, Lý công tử, ta cũng phải chạy trở về, còn xin Lý công tử thứ lỗi."
Lý Niệm Phàm không để lại dấu vết thu dao làm bếp vào, ngoài miệng nói ra: "Vậy không có ý tứ lắm a, còn nói mời các ngươi ăn cơm."
Ba người Diêu Mộng Cơ cùng lúc chắp tay nói: "Lý công tử khách khí, cáo từ."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lần này ta sẽ nhớ kỹ, lần sau chắc chắn bổ sung cho các ngươi."
Hắn ngừng một chút, đột nhiên san ra hai bình mật ong, lại cầm hai quả trứng gà đưa cho Diêu Mộng Cơ và Cố Trường Thanh.
"Bữa cơm này là ăn không kịp, ta thấy gặp hoa hiến phật, không chê, trứng gà và mật ong các ngươi cầm lấy đi."
Diêu Mộng Cơ và Cố Trường Thanh trong nháy mắt bị chuyện vô cùng vui sướng này nện cho choáng, sửng sốt một lát, vội vàng đưa tay tiếp nhận, "Không chê, đương nhiên không chê, đa tạ Lý công tử."
Lý Niệm Phàm cười nói: "Một chút đồ vật mà thôi, có cái gì mà phải khách khí."
...
Đi ra khỏi cửa của Tứ Hợp viện.
Đầu của Diêu Mộng Cơ và Cố Trường Thanh vẫn có chút chóng mặt, trong tay cầm chặt lấy một bình mật ong và trứng gà, như là trân bảo quý giá nhất thế gian.
Trên thực tế đúng là trân bảo thế gian.
Bọn họ kích động không thôi, đồng thời trong lòng cuồng hô, "Đã kiếm được, chính mình lần này kiếm lật trời a!"
Bọn họ chỉ là tam biệt lẫn nhau một cách đơn giản, vội vàng rời đi, một giây cũng không dám dừng lại.
Dù sao có mang theo bảo bối cỡ này, vẫn là nhanh về nhà mới là an toàn nhất.
"Cháu ngoan a."
Trên đường trở về, dây chuyền phát ra ánh sáng mờ mịt, Cố Uyên sâu kín mở miệng nói: "Lần này nhưng may mắn mà có gà ta đưa tới, chiếm được niềm vui của cao nhân, bằng không sao có thể có quả trứng gà và mật ong này, ngươi nói có đúng hay không?"
Cố Trường Thanh nhẹ gật đầu, "Ừm, gia gia nói đúng."
"Ừm cái rắm!"
Cố Uyên nhịn không được bạo phát, "Ngươi cái đứa nhỏ này còn giả ngu ở trước mặt ta có đúng hay không? Ám hiệu của ta còn chưa đủ rõ ràng sao? Trứng gà và mật ong chia cho ta một phần!"
Cố Trường Thanh yếu ớt mà nói: "Thế nhưng mà gia gia, ngươi còn cầm bức họa của ta..."
Cố Uyên nổ tại chỗ, "Nói bậy bạ cái gì! Ta gọi là cầm sao? Đây là giữ giúp ngươi! Ta còn không thu phí giữ giúp ngươi đây này."
"Thật ra thì... Ta cũng không cần ngươi giữ giúp ta a."
"Đánh rắm! Ngươi hồ đồ a, thứ quan trọng như vậy, chỉ có để ở chỗ của ta mới an toàn, thế đạo hiểm ác, thế đạo hiểm ác, ngươi còn trẻ, không hiểu." Cố Uyên nói ra lời nói sâu xa: "Gia gia đây đều là vì tốt cho ngươi a!"