Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 193: Đạo của ta ... sai rồi?

Chương 193: Đạo của ta ... sai rồi?
Bên trong Tứ Hợp viện.
Lý Niệm Phàm cầm hai quả trứng gà, không thể nín được cười cười.
Hôm nay có lộc ăn, có thể nếm thử trứng gà từ gà của người tu tiên.
"Tiểu Đát Kỷ, thịt gà là ăn không được, tuy nhiên có hai quả trứng gà này, có thể làm thành cà chua xào trứng, lại nấu cách thủy một con cá, cơm tối cũng đã đủ."
Cũng may vừa mới ra ngoài câu được không ít cá, đủ ăn một trận.
Đúng, còn có còn có tổ ong mật kia, cũng là đồ tốt.
Chẳng mấy chốc, nhà đầu bếp Tiểu Bạch làm ra bữa cơm tối không tệ, mùi thơm trôi nổi để cho người ta sinh cảm giác muốn ăn.
Lực chú ý của Lý Niệm Phàm cố ý đặt vào trên trứng gà kia.
Đã thấy lòng trắng trứng óng ánh sáng long lanh, như là ngọc trắng, lóe ra vầng sáng, lòng đỏ trứng cũng không phải là màu vàng, mà là màu đỏ, đỏ như lửa, trông ngược lại là vô cùng lóa mắt.
Trứng tốt!
Lý Niệm Phàm cho ra đánh giá, càng cảm thấy mình giữ lại con gà này là đúng.
"Tiểu Đát Kỷ, tranh thủ thời gian nếm thử." Lý Niệm Phàm cầm đũa lên, kẹp một miếng để vào trong miệng của mình.
Trứng gà vào miệng, xốp và mịn, vừa bùi, hơn nữa, vị chua chua của cà chua và mùi thơm của trứng bổ trợ cho nhau, mang đến cảm giác thích thú cho vị giác, có thể kể đến vị chua chua ngọt ngọt, tuy rằng đơn giản nhưng ăn thì lại rất ngon.
Lý Niệm Phàm lập tức bình luận: "Trứng này không tệ, càng ngon hơn so với trứng gà bình thượng, thật có thể nói là vào miệng tan đi, gà mà người tu tiên mang tới quả thực có khác"
Hỏa Tước hít mũi một cái, nhịn không được nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, ánh mắt không ngừng nhìn về phía bên này.
Mặc dù có chút muốn ăn, nhưng nội tâm vẫn kêu ngạo: "Ha ha, bản gà, phi phi, trứng của bản điểu thì làm sao trứng của những con gà rừng kia đẻ ra có thể đánh đồng? Ngươi đây là vũ nhục ngươi hiểu không? Nếu như không phải bởi vì dâm uy của ngươi cản trở, nói thế nào bản điểu cũng sẽ liều mạng với ngươi!"
"Còn nữa, xem ra cơm nước của vị đại lão này cũng chả có gì đặc biệt, một con cá bình thường, một bát cháo gạo trắng, trân quý nhất cũng chỉ có trứng của bản điểu a, chậc chậc chậc."
Tuy nhiên, khi thấy Lý Niệm Phàm đưa ánh mắt rơi vào trên người mình thì nó lập tức giật này mình, cánh cũng vỗ tới mấy cái, nội tâm la hét: "Đại lão ta sai rồi, đừng giết ta."
"Suýt nữa thì quên mất, có thêm một cái miệng." Lý Niệm Phàm bưng một bát cháo gạo trắng để tới trước mặt gà tây, "Ăn đi, ăn no rồi mới có nhiều khí lực để đẻ trứng."
Gà tây sợ sệt rụt rụt đầu, chờ tới lúc Lý Niệm Phàm quay người đi, lúc này mới đánh giá cháo gạo trắng trước mặt.
"Bản điểu ở Tiên giới ăn vào đều là ngọc lộ quỳnh tương, ngươi cho ta ăn cháo gạo trắng? Làm sao có thể đẻ ra được?"
Nó tiếp tục kêu ngạo thổi gió, sau đó hít mũi một cái, há mồm hít một hơi.
Hả? Sao có thể ăn ngon như vậy?
Đây quả thật là cháo gạo trắng?!
Còn được, ít ra là về mặt cơm nước, lần này không lỗ!
...
Trong một thị trấn hàng ngàn dặm về phía tây của Càn Long tiên triều.
Một tên thư sinh đang ngồi ở trong một quán trà, trong tay cầm một quyển thẻ tre, nhìn vào quán trà trống rỗng, sững sờ xuất thần.
Trên quyển thẻ tre kia, đột nhiên viết ba chữ Tây Du ký.
Tuy nhiên, lúc này lại không có một người nào nghe.
Bên ngoài quán trà, hỗn loạn tưng bừng, có tiếng kêu rên, tiếng khóc, cũng có tiếng gầm rú điên cuồng, càng nhiều thì là tiếng bước chân lộn xộn.
Một lão giả tóc hoa râm nhìn vào thư sinh, nhịn không được đi tới, mở miệng nói: "Người trẻ tuổi, đi thôi, nơi này không thể ở nữa."
Thư sinh kia nhịn không được mở miệng hỏi: "Cố sự của ta còn chưa kể xong a, tại sao người nghe càng ngày càng ít?"
Hắn đang hỏi lão giả lại giống như đang tự hỏi mình.
Lão giả lắc đầu, thở dài nói: "Đều náo loạn lên vì ôn dịch, cơm cũng không kịp ăn, đói chết đói, bệnh chết bệnh, ai còn thời gian đi nghe cố sự a, đi nhanh lên đi!"
Thư sinh thất thần mà hỏi: "Cố sự của ta, ẩn chứa chí lý thì sợ gì ôn dịch?"
Lão giả trợn tròn mắt, buồn cười nói: "Người cũng sắp chết rồi, còn cần chí lý làm cái gì a? Chí lý có thể làm cơm ăn không? Chí lý có thể chữa bệnh không?"
Con ngươi thư sinh bỗng nhiên co rụt lại, giống như thất thần, nói không ra lời.
Một chữ "Chết", trực tiếp chạm tới sâu trong nội tâm của hắn.
Lúc này, một người thanh niên bước nhanh tới, đỡ lão lão giả dậy, "Cha, nhanh trốn đi, thư sinh này đầu óc có vấn đề, không cần để ý tới hắn."
Chẳng mấy chốc, quán trà lại trở nên yên tinh lại.
Mạnh Quân Lương ngồi ở chỗ đó một lúc lâu, đầu óc ầm ầm kêu to, lặp đi lặp lại những lời của ông lão mới nói.
Trên đoạn đường hắn đi tới hắn, hắn đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng , có thể nói là nhìn thấy muôn màu trên thế gian.
Có thành thị phồn hoa, cũng có nơi lụi bại, gặp được người cực thiện, cũng gặp được những người cực kỳ tốt, cũng như gặp phải những con quái vật tội nghiệp và hung ác, mỗi lần, đều sẽ có cảm ngộ mới, mỗi lần chính mình cho rằng thiên địa chí lý đều sẽ có tác dụng.
Hắn tự cho rằng mình hoàn toàn hiểu biết đạo trong thiên địa, đã có thể truyền đạo khắp toàn bộ thế giới tu tiên, để chúng sinh thoát khỏi bể khổ, đạt được siêu thoát phương diện tinh thần.
Nhưng là bây giờ, hắn phát hiện chính mình đã sai.
Hắn nhắm mắt lại, lời nói của Lý Niệm Phàm bắt đầu lượn vòng trong đầu hắn.
"Thiên đạo có luân hồi, con đường trường sinh không thể làm được."
"Mặt trời lên mặt trăng lặn, sinh lão bệnh tử, đây là quy luật trong thiên địa, ngươi ngay cả thế giới thực còn không hiểu thì làm sao có thể truy cầu đạo của chính mình?"
Xem như bên trong Tây Du ký, Bồ Đề lão tổ mở đầu cũng đã nói, trên đời này căn bản không có con đường trường sinh.
Chẳng lẽ ... thật không tồn tại con đường trường sinh sao?
Đạo mà chính mình theo đuổi ... Sai rồi?
Hắn nhìn vào đám đông đang chạy tán loạn bên ngoài, mắt càng ngày càng mơ mơ màng màng.
Truyền đạo, truyền đạo!
Lão giả kia nói không sai, chính mình truyền những đạo này thì có ích lợi gì?
Thời gian như nước.
Đảo mắt thời gian ba ngày đã trôi qua.
Thư sinh này không nhúc nhích, như là bức tượng, nhìn chằm chằm vào mặt trời lên mặt trăng lặn ở bên ngoài.
Ánh mắt của hắn đột nhiên nháy một cái.
Hắn nhớ tới, ở bên trong Tây Du ký, sư đồ Đường Tăng một đường đi về phía tây, gặp được khó khăn không giải quyết được, đều sẽ đi tìm viện binh, vậy con đường truyền đạo của mình bị ngăn trở, khẳng định cũng phải đi tìm viện binh a!
Ta phải trở về thỉnh giáo cao nhân!
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi quán trà, nhìn vào đám đông bên ngoài vẫn chạy tán loạn cả lên, lông mày nhăn tít lại.
Đám người này đều là từ phương tây chạy tới, một đướng chạy về phía đông.
Mạnh Quân Lương giương mắt nhìn vào bầu trời phía tây một chút, chỗ đó, có một lớp mây đen nghịt bao phủ.
Ở trước khi trở về tìm viện binh, trước tiên phải giải quyết sạch chút phiền phức nhỏ này đi.
Hắn giơ chân lên, cất bước đi về phía tây.
Dọc đường, vô số người hướng phía đông mà chạy đi, chỉ có một mình hắn, đi ngược lại với đám người, bước chân không nhanh không chậm, nhưng không có người nào có thời gian đi để ý tới hắn.
Dần dần, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện thi thể, ngay sau đó, một tòa thôn trang xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn.
Không trung trên thôn trang, mây đen ngập đầu, tử thi la liệt khắp nơi trên đất, còn có rất nhiều người còn thở nhưng vô lực nằm trên mặt đất mà chờ chết.
Mấy người tu tiên trôi nổi ở trên không trung của thôn trang, càng là có từng đạo độn quang đan xen nhau mà qua, gió lớn gào thét, trời đất u ám, rõ ràng là đang giữa trưa thế nhưng lại như là đêm khuya!
Giữa thôn trang, một bức tượng đá đứng vững vàng.
Người nào còn sống sót, phàm là còn chút sức lực thì đều quỳ sát ở xung quanh bức tượng này, thành kính cầu khẩn: "Cầu Ma thần đại nhân ban phúc, xua tan ốm đau, phù hộ ta được sống!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất