Chương 195: Anh em, vào trong nhà vệ sinh tâm sự!
"Ba ba ba."
Mọi người vỗ tay.
Mạnh Quân Lương thì lại ngoảnh mặt làm ngơ, hắn đi vào trong đám người, ngước mắt nhìn bức tượng kia.
"Tuy rằng đạo của ta hoang mang, nhưng ta lại biết, đạo mà ngươi truyền bá ... là sai!"
Giọng nói thản nhiên truyền ra từ trong miệng của hắn, lại như là tiếng sấm, vang vọng trong tai của mỗi người.
"Ừm?"
Lông mày Ma Nhân kia bỗng nhiên nhíu một cái, trong mắt sát ý đã bùng lên, tức giận quát: "Hóa ra là người điên, kéo hắn ra ngoài!"
Ầm!
Một cỗ khí tức bàng bạc đột nhiên từ trong thể nội Mạnh Quân Lương bùng phát mà ra, khiến cho người xung quanh không thể tới gần, mọi người giương mắt nhìn lại, cảm nhận được một cỗ khí tức mạnh mẽ và thanh tao bao xung quanh thân thể thư sinh kia.
Khiến cho cả người hắn nhìn cũng cảm thấy không chân thực, ẽo ràng đứng sừng sững ở trên thiên địa này, nhưng lại có cảm giác siêu thoát.
"Đây, đây là ..." Con ngươi lão giả tu tiên kia đột nhiên trợn lớn một tiếng, "Đạo vận hộ thể, vạn tà bất xâm? Người của thiên mệnh?"
"Muốn chết!" Ánh mắt Ma Nhân ngưng tụ, đưa tay vung lên, khói đen vô tân bao phủ về phía Mạnh Quân Lương.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn ngây ngẩn cả người, những khói đen này tràn tới ở cách Mạnh Quân Lương khoảng hơn nửa mét thì không thể nào tràn tới thêm nữa, ngược lại, theo Mạnh Quân Lương nhấc chân đi về phía trước, khói đen lại chủ động tránh lui ra.
Trước mắt bao nhiêu người, Mạn Quân LƯơng từ từ giơ tay lên, bỗng nhiên chỉ về phía bức tượng kia!
"Đạo phàm trần, không phải là các ngươi nên nhúng chàm! Ta ... thay mặt xóa đi!"
Ầm!
Như là lời của thẩm phán, một cỗ uy áp ngập trời bỗng nhiên ép về phía bức tượng kia.
Vào lúc này, tiếng sấm vang rền, có điện quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp từ trên bầu trời nơi mây đen bao phủ từ đó mà bổ xuống, ánh sáng chói mắt bắn ra mà ra, chiếu rọi vào trên người Mạnh Quân Lương.
"Xoạt xoạt!"
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, bức tượng kia thế mà đã nứt ra một cái khe hở!
Ngay sau đó khe hở đó lấy một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng được mà lan tràn ra xung quanh, cuối cùng vết nứt xuất hiện trên toàn bộ bức tượng!
"Ầm!"
Vỡ vụn giống như thủy tinh!
Bức tượng theo tiếng sấm lập tức biến thành bột mịn, đổ sụy mà xuống.
Ma Nhân choáng váng.
Người tu tiên choáng váng.
Đám thôn dân ngu ngơ kia cũng choáng con nhà bà váng.
Ngây ngốc nhìn vào nơi đã trở nên trống rỗng, trong lúc nhất thời đều không thể quay đầu lại.
Mây đen trên bầu trời lặng lẽ tản đi, ánh sáng đột nhiên xuyên qua khiến người ta xuất thần.
Bức tượng của Ma Thần cứ như vậy không còn?
Quá đột ngột, người ta không có một chút chuẩn bị nào cả, quả thực giống như đang nằm mơ vậy.
"Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi..."
Trong không trung, Ma Nhân kia run rẩy mà chỉ vào Mạnh Quân Lương, lửa giận ngập trời gần như muốn để hắn mất đi lý trí, "Dám mạo phạm Ma Thần đại nhân, ta giết ngươi!"
Vừa dứt lời, hắn đã biến thành độn quang nhanh chóng lao vọt về phía Mạnh Quân Lương.
Đúng vào lúc này, từng đợt khói đen từ trên người hắn bay lên, sau đó biến thành đám khói xanh tiêu tán.
Vừa mới vọt tới trên bầu trời của Mạnh Quân Lương, linh lực toàn thân hắn lập tức tiêu tán không còn, biến thành người bình thường, như là máy bay rơi, rơi thẳng xuống dưới mặt đất, bịch một cái rơi thành thịt nát.
Ngay sau đó những Ma Nhân còn lại cũng đều run lên cầm cập, theo một cỗ khói đen rời khỏi thân thể, lập tức không còn chút sức lực nào mà gục trên mặt đất.
Toàn trường đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Đám thôn dân kia như mất hồn nhìn vào đống thi thể đầy đất kia, ánh mắt từ chấn kinh chuyển biến thành kinh hoảng, sau đó là mờ mịt, thẳng tới sau cùng là sự tuyệt vọng và phẫn nộ.
"Ngươi đã làm cái gì? Mạng của chúng ta sắp hết rồi"
"Tại sao? Tại sao phải hủy hy vọng sống cuối cùng của chúng ta!"
"Khốn kiếp, trả lại bức tượng cho chúng ta!"
"Ma Thần đại nhân, không nên vứt bỏ chúng ta a!"
Rất nhiều người bắt đầu tức giận mắng, càng nhiều thì ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ôn dịch phát tác.
Một người trong đó đột nhiên quỳ xuống trước người Mạnh Quân Lương, "Tiên nhân, van cầu ngươi cứu lấy chúng ta, van cầu ngươi cứu lấy chúng ta a!"
Những người khác đều sững sờ, sau đó càng ngày càng nhiều người bắt đầu quỳ xuống.
Mạnh Quân Lương nắm thật chặt thẻ tre trong tay của mình, lại rơi vào hoang mang một lần nữa, mở miệng nói: "Thật xin lỗi, ta ... cứu không được!"
Đám người kia lại tuyệt vọng một lần nữa, rất nhiều người đã chuẩn bị xông lên liều mạng với Mạnh Quân Lương.
Cũng may, hơn mười người tu tiên kia đã chạy tới kịp và đẩy đám người kia ra.
Lão giả kia thở dài nói: "Tiền bối, toàn bộ những người trong thôn này đều đã bị lây nhiễm bệnh ôn dịch, không có cách nào có thể cứu được, đi theo chúng ta đi."
Mạnh Quân Lương không thể không hỏi một câu: "Thật không còn cách nào có thể cứu được sao?"
"Quá nhiều người, linh dược vốn không đủ, hơn nữa, lấy thân thể phàm nhân, chỉ sợ cũng rất khó ngăn cản dược tính của linh dược." Lão giả hiện ra vẻ mặt khó xử, trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Hơn nữa ôn dịch thường xuyên xảy ra, đây là thiên tai, người tu tiên chúng ta ... coi như muốn quản thì lại có lòng nhưng lực không đủ a!"
Làm gì có người tu tiên nào lại rảnh rỗi đến vậy, mỗi ngày đều luyện chế linh dược tới chữa bệnh cho phàm nhân?
Lại dùng linh lực của bản thân mình tới cứu chữa? Vậy thì càng không thể nào.
Tên đệ tử sau lưng lão giả kia nói: "Tiền bối, sinh ra trong thời buổi loạn lạc, chúng ta có thể làm chính là trừ ma vệ đạo, đề phòng Ma Nhân thừa cơ làm loạn."
"Chắc chắn có biện pháp!"
Mạnh Quân Lương ngước mắt nhìn về phía chân trời phía đông, "Chỉ là, ngộ tính của ta còn chưa đủ, nghĩ không ra mà thôi."
Hắn muốn quay trở về, để thỉnh giáo cao nhân!
Lại một lần nữa nhìn thoáng qua phàm nhân nào đầy đất, bất lực và tuyệt vong đan xen nhau để sắc mặt của hắn phức tạp, cảm xúc chập trùng.
Vào lúc này, hắn cảm thấy chính mình và những người phàm nhân này đều có vẻ bất lực và hoang mang như nhau.
Lão giả kia lắc đầu nói: "Tiền bối, phàm nhân rất ngu muội, không cần thiết phải chấp nhặt với bọn họ."
"Ngu muội sao? Bản năng cầu sống mà thôi." Mạnh Quân Lương giơ chân lên, rời khỏi nơi này, một đường hướng về phía đông mà đi.
"Sư tôn, ta nhớ ra rồi!" Một tên đệ tử sau lưng lão giả kia đột nhiên nói: "Thư sinh này chính là người truyền bá Tây Du ký kia!"
Lão giả hơi sững sờ, "Hóa ra là hắn? Trách không được a!"
Hắn đuổi theo, cung kính nói: "Ngài là tiền bối Ngô Thừa n sao?"
Bước chân của Mạnh Quân Lương không ngừng, giọng nói thản nhiên, "Ta chẳng qua chỉ là một thư đồng bên người mà thôi."
Lão giả kia vừa đuổi theo vừa cất cao giọng nói: "Tiền bối, có nguyện ý đi tông phái ta một lần không, ta nguyện ý phụng tiền bối làm Thái Thượng trưởng lão của tông phái ta!"
Đáp lại hắn là một mảnh trầm mặc.
Rõ ràng Mạnh Quân Lương đi không nhanh, nhưng lại lúc ẩn lúc hiện, mặc cho hắn đuổi theo như thế nào cũng khó có thể đuổi kịp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một bước bước ra một bước biến mất.
...
Càn Long tiên triêu.
Hai vệt độn quang lặng lẽ từ không trung bay xẹt qua, rơi vào trên một chỗ đất trống.
Lại là hai tên Ma Nhân mặc lên áo bào đen.
Bọn họ bí mật quan sát xung quanh, sau khi xác định không có ai ở đây, rồi họ mới đặt một cái kiệu cầm trong tay thả xuống, cái kiệu này rất lớn, thật ra thì trông có vẻ giống một chiếc lồng rất lớn hơn là kiệu, trong đó, có hơn mười người phàm nhân chết nằm im.
Những người chết này có những vết đỏ rất lớn từ cổ, người nghiêm trọng hơn thậm chí còn lan tràn tới khuôn mặt, nhìn thôi mà đã cảm thấy giật cả mình rồi, đây chính là dấu hiệu của việc chết do ôn dịch.
Hai tên Ma Nhân nhìn nhau rồi cười một tiếng, thuận tay phá hủy cái kiệu kia, sau khi quăng đám người phàm nhân này đi, thân hình nhẹ nhàng nhảy lên, lập tức chui vào trong khu rừng.
"Kiệt kiệt kiệt, để ôn dịch lan ra ở phàm trần, để sự thống khổ và tuyệt vọng bao phủ khắp mảnh đất này, tới lúc đó có thể truyền thần uy của Ma Thần đại nhân tới khắp toàn bộ thế giới tu tiên, đám người tu tiên kia làm sao có thể ngăn cản chúng ta?"
"Con đường tiên pháp đã bắt đầu được kết nối lại, tình thế thiên địa sắp thay đổi rồi, trận ôn dịch này tới đúng lúc, đúng là trời trợ giúp Ma Thần đại nhân!"
"Chờ tới lúc người phàm nhân bắt đầu thờ phụng Ma Thần đại nhân, Ma Thần ở Ma giới cũng có thể buông xuống đây, tới lúc đó xem như tiên nhân hạ phàm thì lại có chi mà phải sợ?"
Hai người tự quyết định, thi thoảng còn phát ra tiếng cười đắc ý, thương thảo tới như thể tiền đồ rộng mở trong sáng vậy.
Đúng vào lúc này, một người trong đó hơi sững sờ lại, quết về phía trong rừng cây, nghi ngờ không thôi nói: "A? Ngươi xem người kia đeo ở sau lưng kia có phải chính là Trụy Ma kiếm hay không?"
"Không thể nào? Ngươi chắc chắn là hoa mắt rồi đi."
Người còn lại ánh mắt hững hờ không thèm để ý chút nào chỉ khẽ quét qua, nhưng cái quét qua này lại khiến hắn sững sờ ngay lập tức, "Thật đúng là Trụy Ma kiếm a! Trụy Ma kiếm làm sao lại có thể ở trong tay một tên phàm nhân?"
Không nói hai lời, bọn hắn cùng nhau hướng về phía bên trong tới gần mà đi.
"Phát đạt, lần này chắc chắn phát đạt! Quả thực chính là một cái bánh to từ trên trời rớt xuống a! Nếu như chúng ta tìm được Trụy Ma kiếm, nói không chừng có thể được Ma Thần đại nhân quán đỉnh, trực tiếp một bước lên trời a!"
"Không được khinh thường, nếu là phàm nhân bình thường thì sớm đã bị ma khí trong Trụy Ma kiếm ảnh hưởng tới, hắn thế mà không bị làm sao cả, ngươi không cảm thấy có chỗ kỳ lạ sao?"
"Lợi hại a! Không nghĩ tới sức quan sát của ngươi thế mà cẩn thận tới tỉ mỉ như vậy, người này chẳng lẽ là đang giả làm heo vồ chết hổ sao?"
"Chỉ sợ là như vậy, không bằng chúng ta núp trong tối, cẩn thận tiếp cận, cho một kích trí mạng là được."
"Mưu kế này hay!"
Hai người trốn ở trong rừng cây, vô cùng cẩn thận mà đi tới gần về phía Lý Niệm Phàm, thậm chí khống chế lại hơi thở của mình, hết sức cẩn thận không dám dời mắt.
Đúng vào lúc này, bọn hắn cảm thấy bờ vai của mình bị người nào đó vỗ vỗ.
Bởi vì quá mức cẩn thận mà không dám dời mắt, lúc đầu bọn hắn còn không có để ý, tuy nhiên sau đó lại đập tới mấy chục lần, lúc này bọn hắn cuối cùng không thể kiên nhân được nữa.
Không nhịn được quay đầu nhìn nhau.
"Ngươi vỗ cái gì mà vỗ?" Tên Ma Nhân kia hỏi.
"Ngươi vỗ cái gì mà vỗ?" Tên Ma Nhân còn lại này cũng hỏi.
"Ta có vỗ ngươi đâu, ngươi vỗ ta chứ?" Tên ma nhân kia phản bác.
"Ta có vỗ ngươi đâu, ngươi vỗ ta thì có?" Tên Ma Nhân còn lại này cũng phản bác.
"Không phải ngươi thì là ai?" Cả hai nhìn nhau mà hỏi nhau.
Đúng lúc này cả hai lại bị vỗ một cái, lúc này nhịn không được mà quay đầu sang một bên.
Con ngươi không thể không co rụt lại, đã thấy một con Heo và một con Gấu rất lớn đang đứng ngay sau lưng của bọn hắn, đang nhếch miệng nở ra nụ cười thân thiên với bọn hắn.
Bọn hắn tê cả da đầu, lông tơ dựng đứng lên, bỗng nhiên há hốc miệng ra.
Chỉ là còn chưa đợi bọn hắn kêu to lên tiếng, một Gấu một Heo đã trực tiếp che miệng của bọn hắn lại, lôi vào sâu trong rừng, "Anh em, vào trong nhà vệ sinh tâm sự ..."