Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 196: Điện lực này ... vô địch rồi!

Chương 196: Điện lực này ... vô địch rồi!
Hai tên Ma Nhân kia tưởng rằng mình có được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống trước mặt, ai dè cái bánh này vừa to vừa nặng lại vừa đúng rơi trúng vào người bọn hắn.
----
Cuộc sống cứ từng ngày trôi qua.
Đảo mắt cái, lại là ba ngày trôi qua.
Đám người tu tiên kia cũng không biết là đang bận việc gì, thế mà lại không thấy tới chơi nữa, để Tứ Hợp viện lại một lần nữa trở về với vẻ yên bình vốn có của trước trước đây.
Cuộc sống của Lý Niệm Phàm lại trở về như lúc xưa, vô tư vô lo, không có gì quá đặc sắc, trông vô cùng an nhàn.
Bên trong Tứ Hợp viện, từ cái bóng đèn đến cái tủ lạnh lại tới cái ti vi vân ... vân, hỏa quả và linh thạch thì cũng là một đống lớn, còn có một con gà rất biết đẻ trứng, nếu như Lý Niệm Phàm biết hóa ra con gà đẻ trứng này cũng có thể điều khiển bằng âm thành vậy thì ôi thôi rồi con gà ơi.
Cuộc sống bây giờ đã có thể nói là không chỉ tự cung tự cấp được mà đã trở nên dư thừa.
Chỉ có điều, đã quen với cuộc sống thường xuyên có khách tới chơi, bây giờ đột nhiên lại trở nên vắng vẻ khiến hắn có chút không thích ứng.
"Chính mình thật sự là được voi đòi tiên a, mình chỉ là một kẻ phàm nhân, thế mà còn ảo tưởng muốn có người tu tiên thường xuyên tới bái phỏng, tâm tính này quả nhiên là không ổn rồi! Người ta có ai để ý tới chúng ta a!" Lý Niệm Phàm tự giễu cười một mình, sắp tự kỷ đến nơi.
"Tiểu Đát Kỷ, buổi sáng ngày hôm nay không bằng chúng ta đi Lạc Tiên thành ăn điểm tâm đi, cũng nên có lúc ra ngoài đi dạo cho thoải mái."
"Được đó, công tử nói cái gì thì chính là như vậy." Đát Kỷ nở ra nụ cười linh lợi, thu thập qua loa một phen rồi cùng Lý Niệm Phàm cùng nhau đứng ở cổng.
"Kẹt kẹt."
Mở cửa ra, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa.
"Đại Hắc, trông nhà cho cẩn thận nha."
Giọng nói của Lý Niệm Phàm truyền từ xa mà tới, hắn thì đã cùng đát kỷ đi vào trong rừng cây nhỏ.
Vào đầu mùa thu, ánh nắng ban mai mang theo những cơn gió thu nhè nhẹ thổi vào trên người nhưng lại kèm theo một chút mát mẻ.
Hai người bước trên mặt đất đã phủ kín lá rụng, từ từ đi xuống dưới núi, trực tiếp hướng thẳng về phía Lạc Tiên thành mà đi.
Chẳng mấy chốc, đã đi tới trước một quầy hàng quen thuộc.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lão bản, như cũ, một lồng bánh bao hâp với hai bát đậu hoa."
"Nha, Lý công tử, khách quý hiếm gặp a, hoan nghênh hoan nghênh!" Chủ quán vội vàng dòn dẹp xong một cái bàn, sau khi lau sạch ghế thì mời Lý Niệm Phàm ngồi xuống, "Công chờ một lát, lập tức bưng lên cho công tử."
Không bao lâu sau, lồng bánh bao nóng hôi hổi đã được đặt lên trên bàn.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, lặng lẽ sờ xoạng lấy ra một bình dấm nhỏ và đĩa rồi đặt lên bàn.
Đôi mắt Đát Kỷ lập tức sáng lên, vui mừng nói: "Công tử, công tử thế mà còn mang cả cái này theo."
"Đúng vậy, Tiểu Đát Kỷ thích ăn nhất là dấm nha, tự nhiên phải mang theo tới." Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng.
Đát Kỷ đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, trong đôi mắt của nàng giống như có sóng nước lưu chuyển, "Công tử, ngươi đối với ta thật tốt."
Điện lực này ... vô địch rồi!
Lý Niệm Phàm có chút không chịu đựng nổi, vội vàng nói: "Được rồi, đừng có xúc động tâm tình nữa, công tử nhà ngươi cũng không thích một bộ này, bánh bao chấm dấm quả thực sẽ ăn ngon hơn một chút, hơn nữa bánh bột chấm dấm cũng có hỗ trợ cho việc tiêu hóa."
Hai người đang nhàn nhã hưởng thụ lấy bữa ăn sáng.
Cũng vào lúc đó, ở trên một đường phố của Lạc Tiên thành.
Một tên công tử ca mặc quần áo sang trọng, một tên đạ hán cao to đi theo đằng sau, đang từ từ mà đi tới.
Đi trong đám người, phàm là người có chút tinh mắt thì đều có thể nhìn ra được, hai người này có xuất thân không tầm thường, hơn nữa đại hán cao to kia hiển nhiên là hộ vệ của tên công tử ca kia.
Lông mày tên công tử ca kia hơi nhíu lại, ở giữa ẩn chứa từng chút từng chút vẻ tức giận.
Giọng nói của đại hán cao to kia thì như chuông, lo lắng nói: "Vương tử, chúng ta ở chỗ này chờ đợi đã năm ngày rồi, nếu như không trở về thì vương thượng sợ rằng sẽ trách mắng."
"Trở về thì có ích lợi gì?" Công tử ca khoát tay áo, tỏ ra không sao cả nói: "Chờ, nếu như không chờ được vị kỳ nhân kia thì ta sẽ không trở về!"
"Vương tử, ngươi thật sự cảm thấy trên thế gian này còn tồn tại loại kỳ nhân này sao?" Đại hán vạm vỡ nhướng mày, "Không phải người tu tiên thế mà có thể mổ bụng ra để cứu người, còn có thể khâu vết thương lại, làm sao nghe đều giống như là chuyện lạ trong dân gian vậy, chắc chắn là được nghe đồn phóng đại lên."
"Đây là một chút hy vọng cuối cùng."
Công tử ca khe khẽ thở dài, nói tới đây, vẻ tức giận ở trên mặt hiện ra càng đậm, "Nếu không phải nuôi đám khách khanh quá mức vô dụng kia thì ta cần gì phải như thế này?"
Hắn tức giận khó bình tĩnh lại được, trong mắt lóe lên một chút vẻ nghiêm khắc, "Cha ta coi bọn họ như những vị khách, lấy lễ cao nhất của quốc (quốc gia) ta mà đối đãi, ngoài ra còn cho bọn hắn ưu đãi to lớn, thế mà không giúp được gì cả, vậy thì bọn họ có ích lợi gì!"
Tên hộ vệ kia lập tức bị dọa đến toàn thân lắc một cái, sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói: "Công tử, tuyệt đối không thể nói như vậy a! Đây chính là người tu tiên, thần thông quảng đại, nếu như bị nghe thấy, tội này thế nhưng là lớn lắm!"
"Chính bọn hắn cũng đã nói, không thể tùy ý ra tay đối với phàm nhân, càng không thể tham dự vào chiến sự ở thế gian! Ta tốt xấu gì cũng là một tên Vương tử, bọn họ dám làm gì được ta?" Công tử ca khinh thường cười một tiếng, "Bảo bọn hắn diệt thổ phỉ giúp chúng ta cũng không dám, bảo bọn hắn ra tay nghĩ biện pháp trị ôn dịch cũng không có! Thật sự là phế vật!"
"Vương tử, người tu tiên siêu thoát thế tục, một lòng muốn đắc đạo thành tiên, tự nhiên không muốn nhiễm nghiệp của thế tục ảnh hưởng tới việc tu hành của chính mình."
Hộ vệ kia cười khổ lắc đầu nói, nói tiếp: "Nhưng trên người bọn hắn dù sao cũng mang theo pháp lực, mưa thuận gió hòa còn phải dựa vào bọn họ, hơn nữa ... thuộc hạ cho rằng, tin tức ôn dịch vừa mới truyền tới, cách chỗ chúng ta còn xa, không cần phải lo lắng."
Công tử ca nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Phòng ngừa chu đáo là căn cơ sinh tồn của một quốc gia, ngươi có thể không cần cân nhắc nhưng ta thì lại không thể không cân nhắc!"
Hộ vệ tiếp tục nói: "Vương tử, đám người tu tiên kia cũng đã nói, nếu như thật có chuyện này xảy ra, ngài và vương thượng bọn họ vẫn có thể cứu."
"Thật tới lúc đó, ta không cần bọn họ cứu, để cho ta và con dân của ta cùng chết sẽ tốt hơn!"
Công tử ca phất phất tay, đã là không muốn trò chuyện thêm nữa, cất bước dọc theo đường lớn mà đi.
Tới vị trí chố quầy hàng bán điểm tâm.
Lý Niệm Phàm và Đát Kỷ lau miệng.
Lý Niệm Phàm móc ra một chút bạc vụn, cười nói: "Lão bản, tính tiền."
"Đủ rồi, đa tạ Lý công tử." Chủ quán vui vẻ nhận lấy bạc, tiếp theo đột nhiên nói: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, trong khoảng thời gian này, có một vị công tử ca cứ một mực đang nghe ngóng tin tức về công tử, đã hỏi rất nhiều gia đình ở Lạc Tiên thành."
Lý Niệm Phàm hiện ra vẻ nghi hoặc, "Nghe ngóng tin tức của ta?"
Chủ quán tiếp tục nói: "Đúng vậy a, tuy nhiên ta cố ý lưu ý một chút, hẳn không phải là chuyện xấu gì, công tử ca kia trông không tầm nhưng, nhưng vẫn là rất có lễ."
Đúng lúc này, chủ quán hơi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía một chỗ, vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Công tử, chính là bọn họ."
Lý Niệm Phàm khẽ ngẩng đầu thì thấy một tên nam tử mặc trường bào màu trắng, đầu đội quan đang đi về phía nơi này, ở đằng sau lưng của hắn thì có một tên tráng hán đi theo đằng sau nửa bước, đi theo sát người.
Công tử ca kia cũng nhìn thấy Lý Niệm Phàm, sắc mặt hơi nghiêm, vội vàng nhỏ giọng nói với tên hộ vệ kia: "Vì phòng ngừa ngươi nói ra cái lời gì thiếu suy nghĩ, từ giờ trở đi, không được phép mở miệng ra nói lời nào!"
Sau đó mặt hiện ra vẻ mỉm cười đi tới, các xa nhau nửa mét thì chắp tay thi lễ đối với Lý Niệm Phàm, lúc này mới nói: "Chu Vân Vũ, bái kiến vị công tử này."
Lý Niệm Phàm đứng dậy chắp tay, tự giới thiệu mình: "Lý Niệm Phàm."
Chu Vân Vũ mở miệng nói: "Quấy rầy Lý công tử, xin hỏi, Chu mỗ có thể ngồi chung một bàn với Lý công tử không?"
"Mời ngồi đi."
Lý Niệm Phàm làm ra một cái tư thế mời ngồi, cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, công tử này xem ra không có ác ý, Lý Niệm Phàm cũng không có khả năng tránh xa người ngàn dặm.
Đát Kỷ thì đứng dậy, đứng ở bên cạnh Lý Niệm Phàm.
"Đa tạ!" Chu Vân Vũ lập tức lộ ra vẻ vui mừng, ngồi đối diện với Lý Niệm Phàm.
Hộ vệ bên cạnh hắn cũng không có ngồi xuống mà là đứng ở đằng sau lưng của hắn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất