Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 197: Vương triều phàm trần

Chương 197: Vương triều phàm trần
Lý Niệm Phàm thế nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Bình thường có loại tập quán kiểu này, phần lớn là người bên trong vương triều.
Chu Vân Vũ đưa tay thu ống tay áo của mình lại, ngược lại là không tỏ ra có giá đỡ một chút nào, mở miệng nói: "Lão bản, mang tới một lồng bánh bao."
Lý Niệm Phàm hiếu kỳ mà hỏi: "Chu công tử, ngươi biết ta?"
Chu Vân Vũ lắc đầu nói, "Không biết, tuy nhiên lại nghe được không ít chuyện liên quan tới Lý công tử, nhất là chuyện mỏ bụng cứu cả mẹ lẫn con, để cho người ta khâm phục không thôi."
"May mắn mà thôi." Lý Niệm Phàm khiêm tốn một chút, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi là làm sao mà lại nhận ra được ta?"
Chu Vân Vũ cười ha ha một tiếng, nói: "Tất cả mọi người nói bên cạnh Lý công tử có một vị thê tử còn muốn đẹp hơn so với tiên tử, tự nhiên rất dễ để nhận ra."
"Thì ra là như thế." Lý Niệm Phàm không thể không cười khổ mà lắc đầu.
Chính mình đây xem như đã nổi tiếng bên ngoài rồi?
"Khách quan, bánh bao của ngài."
Lúc này, chủ quán đã bưng lồng bánh bao kia lên đặt lên trên bàn.
Chu Vân Vũ nhìn về phía Lý Niệm Phàm, làm một cái động tác mời.
Lý Niệm Phàm khoát tay áo nói: "Chu công tử, chúng ta vừa mới ăn xong."
"Vậy ta thất lễ." Chu Vân Vũ vuốt vuốt cái mũi, có chút xấu hổ, tuy nhiên cuối cùng vẫn vươn đũa tới gắp lên một cái bánh bao.
Đồng thời, hắn để ý tới đĩa dấm trên bàn kia, lập tức kinh ngạc nói: "A? Trên bàn ăn làm sao lại để một cái đĩa mực nước?"
Thần linh ơi mẹ nó mực nước.
Lý Niệm Phàm thiếu chút nữa bị tình huống hài hước này làm cho bật cười.
Giải thích nói: "Đây là dấm, là một loại gia vị, ngươi có thể chấm vào ăn thử một miếng xem sao."
"Ồ?"
Chu Vân Vũ lộ ra vẻ tò mò, vươn đũa gắp bánh bao hấp tới chấm vào trên dấm một cái, sau đó đưa vào trong miệng của mình.
Lập tức, một cỗ hương vị chua chua tràn ngập trong khoang miệng kềm theo mùi thơm của bản thân bánh bao hấp hòa quyền vào làm cho vị giác mang theo một loại kích thích khác.
Dấm vốn có công năng khai vị, lập tức để sở thích ăn uống của Chu Vân Vũ được mở rộng ra.
Ở đằng sau hắn, trên mặt tên hộ vệ kia hiện ra vẻ lo lắng, muốn mở miệng nhưng lại nhớ tới lời căn dặn của Vương tử, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Quá tùy ý, Vương tử cũng quá không có trách nhiệm đối với tính mệnh của mình a, đây mới chỉ là lần đầu tiên gặp mặt thôi a, bên trong dấm này nếu như có độc vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng phải là ăn vào sẽ chết chắc sao?
Chu Vân Vũ từ đáy lòng nói lời ca ngợi: "Ăn ngon! Nghĩ không ra trên thế giới này thế mà lại còn có thứ ngạc nhiên như vậy! Nghe nói quầy hàng này sở dĩ có thể làm ra bánh bao ngon như vậy chính là nhận lấy chỉ điểm của công tử, Lý công tử thật là kỳ nhân."
"Quá khen, ta chính là rảnh tới chẳng có việc gì làm sinh ra nhàn chán, tùy ý mân mê làm ra một số thứ mà thôi." Lý Niệm Phàm mỉm cười, nghĩ không ra chính mình xuyên qua một chuyến, thế mà cũng được mang tiếng đãi ngộ là kỳ nhân.
Chu Vân Vũ càng coi trọng Lý Niệm Phàm hơn, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Lý công tử có biết rất nhiều nơi đang xảy ra ôn dịch không?"
"Ôn dịch?" Lông mày Lý Niệm Phàm nhíu lại, lắc đầu.
Chu Vân Vũ mang theo thần sắc lo nước thương dân, thở dài nói: "Ôn dịch lần này phát ra từ phía cực tây, nhưng sau đó chẳng hiểu tại sao, phía nam cũng bắt đầu xuất hiện, hơn nữa tốc độ lan tràn ra cực nhanh, chỉ có trong mấy tháng thời gian, đã có tới hàng trăm thôn trang và thành trì gặp phải, số người tử vong đã không tính nổi."
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Nghiêm trọng như vậy?"
Ôn dịch cái từ này hắn đương nhiên sẽ chẳng xa lạ gì, chỉ là không nghĩ tới lần này thế mà lại nghiêm trọng tới như vậy, hơn nữa hình như tốc độ lan tràn và ảnh hưởng tới khu vực rất rộng.
Sau đó, hắn nghĩ lại, không thể không hỏi: "Người tu tiên mặc kệ sao?"
"Bọn họ?" Chu Vân Vũ lắc đầu, mang theo một chút không cam lòng nói, "Phàm nhân sống hay chết, người tu tiên làm sao có thể để ở trong lòng?"
Lý Niệm Phàm không nói gì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào cả.
Phàm nhân có số lượng quá lớn, người tu tiên thì lại cao cao tại thượng, trông cậy vào bọn họ tốn thời gian tốn lực đi giải quyết chuyện ôn dịch thì quá không thực tế.
Mực dù có chút trong lòng nguội lạnh, nhưng đây chính là sự thật.
Chu Vân Vũ dầy cõi lòng hy vọng nhìn vào Lý Niệm Phàm, thấp thỏm nói: "Lý công tử, ngươi đã có bản lĩnh diệu thủ hồi xuân, không biết có thể chữa khỏi được bệnh ôn dịch này hay không?"
"Nếu thật sự lan tràn tới tận đây, ta ngược lại thật ra thì có thể thử một lần."
Lý Niệm Phàm không có chối từ, nếu như chỉ là ôn dịch, lấy y thuật của hắn thì quả thực không kém chút nào, khi ôn dịch xuất hiện ở dưới mí mắt của mình, chắc chắn là phải làm ra đề phòng.
Tuy nhiên cũng không có vội vàng ra ngoài chữa bệnh cho người ta, chính mình chỉ là một phàm nhân yếu đuối, phải tùy thời mà tính là tốt nhất.
"Lý công tử lại có lòng tin thử một lần?" Chu Vân Vũ lập tức hiện ra vẻ hết sức vui mừng, vội vàng đứng lên nói: "Không cần biết kết quả như thế nào, ta thay mặt bách tính, cảm tạ Lý công tử đã vô tư ra tay!"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Không cần phải khách khí, ta đây cũng là vì mình."
Nếu như người xung quanh đều bị nhiễm, ta còn không xuất thủ thì cảnh tượng sẽ như thế nào? Một mình chiếm hữu toàn bộ thế giới sao?
Dường như tâm tình đang tốt, dường như cái máy nói chuyện đã mở ra, sau khi Chu Vân Vũ trầm mặc một lát, đột nhiên thở dài nói: "Ai, Lý công tử cảm thấy người tu tiên như thế nào?"
Lý Niệm Phàm không cần suy nghĩ, thốt ra, "Lên trời xuống đất, pháp lực vô biên, để cho người ta hâm mộ."
Chu Vân Vũ cảm khái nói: "Đúng vậy a, để cho người ta hâm mộ, chỉ tiếc chỉ có một thân bản lĩnh lại không muốn tạo phúc cho bách tính!"
Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, lại là nhịn không được lắc đầu nói: "Chu công tử, ngươi có nghe nói qua một câu, không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó?"
Cả người Chu Vân Vũ đều run lên, ánh mắt biến hóa không ngừng, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, khi thì hiểu ra khi thì lại mê mang.
Sắc mặt hắn đỏ lên, đột nhiên kích động nói: "Không ở vị trí đó thì không bàn về việc của vị trí đó! Lý công tử thật sự là đại tài đương thời, thế mà có thể khái quát đạo trị thế tới khéo lẽo như vậy!"
"Người tu tiên hàng yêu trừ ma, bảo hộ một phương bình an, đây chính là hết chức trách." Lý Niệm Phàm không phải đang giải thích thay cho người tu tiên, mà là hắn thường xuyên tiếp xúc với người tu tiên, bởi vậy đối với người tu tiên vẫn là có chút hiểu biết, hàng yêu, phong ma, trừ ta, người tu tiên cũng đang dùng sinh mệnh mà làm.
Nếu như mọi chuyện thuộc về người phàm cũng muốn nhúng tay vào nữa vậy thì tu tiên chắc chắn là tu không thành.
"Là ta nghĩ nhiều."
Chu Vân Vũ hoàn toàn tỉnh ngộ ra, trên mặt hiện ra vẻ áy náy, "Ta tự cho rằng người tu tiên thần thông quảng đại, thế mà trông cậy để lại mọi chuyện cần thiết giao cho bọn họ đi làm, để bọn họ giải quyết tất cả mọi chuyện phiền não trên thế gian, thậm chí, ngay cả chiến trường phàm trần, đều trông cậy vào người tu tiên ra mặt trực tiếp dẹp loạn, ta cái này cũng chẳng khác gì không làm mà hưởng, ngồi mát ăn bát vàng ở chỗ nào a?"
"Chiến trường?" Lý Niệm Phmà hơi sững sờ, càng khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Chu Vân Vũ chắc chắn không thể nghi ngờ là hoàng tử của vương triều phàm trần.
Phàm nhân tự nhiên phải do phàm nhân đi khống chế, tuy rằng cũng tồn tại vương triều tu tiên, nhưng loại vương triều này càng giống tông phái hơn, chỉ phụ trách quản lý các yếu tố không ổn định trong phương diện tu tiên, về phần cuộc sống của phàm nhân ra sao, người tu tiên cũng sẽ không rảnh cả rái ra để đi quản lý.
Cái này không khác gì cùng một nhân loại đi thống trị một đám con kiến vậy, chẳng có chút ý nghĩa gì.
Lúc đầu khi đi tới đây, Lý Niệm Phàm không phải không nghĩ đến việc sống ở trong vương triều của người phàm, dựa vào tài hoa của bản thân, có một cuộc sống vui vẻ sung sướng.
Nhưng cân nhắc tới nơi đây là thế giới tu tiên, hơn nữa vương triều phàm trần mọc lên san sát, nạn trộm cướp hoành hành, chiến tranh liên miên, không thích hợp chính mình.
Càng nghĩ, còn là dựa vào cây đại thụ người tu tiên này mới là ổn nhất.
Chu Vân Vũ lại đứng dậy một lần nữa, nghiêm mặt nói: "Ta không phải cố ý muốn ẩn giấu, thật ra thì ta là Vương tử Hạ triều, Chu Vân Vũ, bái kiến Lý công tử!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất