Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 204: Ngươi vẫn còn truy cầu con đường trường sinh sao?

Chương 204: Ngươi vẫn còn truy cầu con đường trường sinh sao?
Trong rừng cây, một đám tiểu yêu nhìn vào bóng dáng đại vương nhà mình càng đi càng xa, dọa đến run lẩy bẩy, sắp nứt cả tim gan.
Quả nhiên là thế sự vô thường a.
Ai có thể nghĩ tới, Trư Yêu hoàng vừa rồi còn khí phách hiên ngang, trong nháy mắt đã bị người vác đi.
Hơn nữa hình như là bởi vì một vị đại lão nào đó nhìn trúng thịt heo toàn thân Trư Yêu hoàng, đoán chừng không bao lâu nữa là được xếp thành một bàn thức ăn.
Chúng tiểu yêu đều cùng nhau rùng mình một cái, thế giới tu tiên quả nhiên là rất đáng sợ.
...
Hôm sau.
Sáng sớm.
Diêu Mộng Cơ khiêng Trư Yêu hoàng đi tới dưới chân Lạc Tiên sơn mạch, bên người còn có Tần Mạn Vân đi theo.
Tần Mạn Vân lo lắng khẽ nói: "Sư tôn, ngươi xác định ngươi không nghỉ ngơi một chút sao?"
"Không sao cả!" Diêu Mộng Cơ tuy rằng mặt mùi đầy vẻ tiều tụy, nhưng vẫn tiêu sái khoát khoát tay, "Nếu không phải gần đây ta hao tổn quá nhiều tinh khí, đối phó chỉ Trư Yêu hoàng cũng không cần phải rủ các ngươi đi cùng, hiện tại việc quan trọng hơn là tới bái phỏng cao nhân."
Hai người đang chuẩn bị nhấc chân đi về phía trên núi.
Vẻ mặt lại là có chút dừng lại, nhìn về phía một cái phương hướng.
Chỗ đó, hai đạo nhân ảnh cũng đang từ từ đi tới.
Ánh mắt Tần Mạn Vân lập tức đọng lại, thấp giọng nói: "Sư tôn, là vị thư sinh truyền bá Tây Du ký kia, tự xưng là thư đồng của cao nhân."
Sắc mặt Diêu Mộng Cơ lập tức sững sờ, cất bước đi tới.
Hữu hảo nói: "Lão hủ Diêu Mộng Cơ cung chủ Lâm Tiên đạo cung, bái kiến hai vị công tử."
Chu Vân Vũ lúc đầu nhìn thấy Diêu Mộng Cơ còn sinh lòng đồng tình, tưởng rằng một vị lão nhân mẹ quá con côi không nơi nương tựa, gầy cũng đã tới mức da bọc xương.
Đột nhiên nghe được hắn lại là Cung chủ Lâm Tiên đạo cung thì lập tức giật nảy cả mình.
Cung chủ cũng yếu như vậy sao? Chẳng lẽ giao thủ với đại yêu nào đó bị hút dương khí rồi? Quá thảm rồi.
Nhìn trên vai hắn còn khiêng con heo rừng to lớn trên vai, Chu Vân Vũ lập tức hiểu.
Con heo rừng này tám thành là một con heo mẹ.
"Chu Vân Vũ, Vương tử Hạ triều, bái kiến Diêu cung chủ." Chu Vân Vũ mặt không đổi sắc hành lễ, sau đó giới thiệu nói: "Vị này là quân sư của ta, quốc sư tương lai của Hạ triều, Mạnh Quân Lương."
"Hóa ra là Vương tử Hạ triều." Diêu Mộng Cơ khẽ gật đầu, xem như bắt chuyện qua.
Đối với Vương triều phàm nhân, hắn hiển nhiên không để ý nhiều, chớ nói chi là quen biết.
Tần Mạn Vân đối với Mạnh Quân Lương mở miệng nói: "Mạn Vân xin ra mắt tiền bối, không nghĩ tới lại gặp mặt."
Mạnh Quân Lương thở dài, mở miệng nói: "Mạn Vân cô nương, ta cũng đã có nói, ngươi không nên gọi ta là tiền bối."
"Vậy ta gọi ngươi là Mạnh công tử." Tần Mạn Vân mỉm cười, mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi cũng tới bái phỏng Lý công tử?"
"Đúng vậy." Mạnh Quân Lương khẽ gật đầu, rất ít nói.
Chu Vân Vũ thở dài nói: "Ai, trong cảnh nội Hạ triều ta xuất hiện chứng bệnh ôn dịch, bởi vậy mới đặc biệt tới đây cầu Lý công tử trợ giúp."
"Cái gì? Chỗ các ngươi cũng xuất hiện ôn dịch?!" Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ đều nhíu mày.
Quả nhiên đã lan tràn tới rồi?
Một cái vương triều xuất hiện ôn dịch cũng quá đáng sợ, bởi vì nhân khẩu quá dày đặc, tốc độ lan tràn sẽ rất nhanh, nếu như không khống chế được thì sẽ vô cùng kinh khủng.
"Ngay tại sáng sớm hôm qua, lúc ấy ta đã ý thức được tình huống không đúng, lập tức mang theo Quân Lương chạy tới nơi đây, cũng không biết tình huống bây giờ như thế nào?" Chu Vân Vũ khắp khuôn mặt là vẻ ưu sầu.
Diêu Mộng Cơ tò hò hỏi: "Làm sao lại muốn đi cầu Lý công tử?"
Chu Vân Vũ lập tức nói: "Ta đã từng cố ý bái phỏng Lý công tử, hắn nói nếu xảy ra ôn dịch thì có thể tới tìm hắn."
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đưa mắt nhìn nhau, trọng lượng của Chu Vân Vũ ở trong lòng của bọn họ không giống nhau.
Không nghĩ tới Vương tử phàm trần thế mà cũng được cao nhân ưu ái như vậy.
Cao nhân đi nước cờ này là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ là rảnh rỗi chơi một ván cờ, có thể chơi được?
Về phần cao nhân có thể cứu chữa on dịch, bọn họ tuyệt không cảm thấy ngoài ý muốn.
Diêu Mộng Cơ cười nói: "Vậy thì đúng dịp, vừa đúng cùng nhau đi."
Lập tức, quan hệ bốn người lập tức kéo gần với nhau hơn rất nhiều, ở trong cười cười nói nói cùng nhau đi về phía trên núi.
Ngay vào lúc sắp tới Tứ Hợp viện, sắc mặt Diêu Mộng Cơ lại khẽ động, ánh mắt nhìn về phía một nơi trong rừng cây.
Chỗ đó, một con heo đang ẩn nấp trong đó, tràn đầy hoảng sợ mà nhìn vào hắn.
Diêu Mộng Cơ lập tức nở ra một cái nụ cười thân thiện, từ từ đi tới, "Hóa ra là heo huynh, ta còn chưa có cám ơn ân cứu mạng lần trước đây này."
Dã Trư tinh lập tức bị dọa đến nhảy lên, thịt heo toàn thân đều đang run rẩy, khẩn trương hét lớn lên: "Ngươi không được qua đây!"
Ánh mắt của nó nhìn chằm chằm vòa con lợn rừng mà Diêu Mộng Cơ đang vác trên vai, trong mắt vẻ hoảng sợ càng lúc càng đậm.
"Má ơi! Đúng là Trư Yêu hoàng!" Toàn thân Dã Trư tinh đều rùng mình một cái, xoay người, nhanh như chớp chui vào trong rừng rậm.
Lão giả này thật sự là rất đáng sợ, chính mình gặp phải hắn là chắc chắn không có chuyện tốt!
Lần trước gặp được hắn, chính mình thiếu chút nữa thì bị lôi điện đánh chết.
Lần này, thế mà nhìn thấy hắn khiêng Trư Yêu hoàng lên núi.
Đây chính là Trư Yêu hoàng a, cường giả chí cường bên trong heo, thần tượng và mục tiêu trong lòng mình.
Bây giờ thần tượng trong lòng mình cứ như vậy đi được an tường được lão giả kia vác ở trên vai, loại đập vào mắt này đối với Dã Trư tinh mà nói quả thực có thể nói là kinh khủng khiếp.
Đây là giết heo dọa heo a!
Lão nhân này tuyệt đối là một tay chuyên giết heo, sau này ta phải cách xa hắn một chút.
Diêu Mộng Cơ nhìn vào bóng lưng của Dã Trư tinh, không thể không lắc đầu cười khổ, "Được rồi, chúng ta tiếp tục lên núi đi."
Không bao lâu, một tòa Tứ Hợp viện xuất hiện ở trước mặt bốn người.
Tần Mạn Vân tiến lên mấy bước, "Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"
"Kẹt kẹt."
Cửa mở.
Lý Niệm Phàm đưa mắt thấy Diêu Mộng Cơ đang cõng một con heo rừng trên vai, vóc dáng này quá bắt mắt, muốn không để ý tới cũng khó khăn.
Diêu Mộng Cơ cười nói: "Lý công tử, một chút thịt rừng a."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, cũng không khách khí với bọn họ, "Nha, vóc dáng con heo rừng này cũng không nhỏ, là yêu quái đi, cực khổ các ngươi phí tâm."
Tần Mạn Vân cười nói: "Một con tiểu Trư yêu mà thôi, thuận tay giết mang tới."
"Đa tạ." Lý Niệm Phàm vui vẻ nói: "Tự mang nguyên liệu nấu ăn, ta nghĩ các người cũng đang nghĩ đến việc nhân cơ hội này tới nơi ta ăn chực một bữa đi."
Thịt heo thế nhưng là làm ra món ngon, ngon nhất chính là thịt heo rừng càng khó được, lần trước con heo kia bởi vì giúp mình thí nghiệm cột thu lôi, chính mình cũng không nhẫn tâm ăn nó, còn có chút tiếc nuối, không nghĩ tới Diêu Mộng Cơ lần này mang tới một con, có lòng.
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều cười theo, bọn họ tự nhiên nghĩ tới ăn chực một bữa, trực tiếp đáp ứng không tốt lắm, từ chối lại không nỡ, chỉ có thể cười cười.
Tuy nhiên nhìn thấy phản ứng của Lý Niệm Phàm như vậy, trong lòng lại là đại chấn, quả nhiên, đọc hiểu nội tâm của cao nhân mới là quan trọng nhất, cao nhân hiển nhiên rất hài lòng a!
Sau đó, Lý Niệm Phàm mới đưa ánh mắt rơi vào trên người Chu Vân Vũ và Mạnh Quân Lương.
Kinh ngạc nói: "Là các ngươi."
Thư sinh kia Lý Niệm Phàm có ấn tượng tự nhiên cực kỳ sâu sắc, làm sao lại đi tới cùng với Chu Vân Vũ?
Tuy nhiên thư sinh và Vương tử đi cùng nhau tới hình như cũng không kỳ quái.
Mạnh Quân Lương và Chu Vân Vũ cùng nhau hành lễ nói: "Lý công tử, làm phiền."
Lý Niệm Phàm mang theo vẻ tò mò, nhịn không được mở miệng hỏi: "Thư sinh, đã lâu không gặp, ngươi vẫn còn truy cầu con đường trường sinh sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất