Chương 205: Ngươi còn rất nhiều điều để học
Mạnh Quân Lương cung kính nói: "Bẩm Lý công tử, không truy cầu, trên thế giới không có con đường trường sinh."
"Ồ?" Lông mày Lý Niệm Phàm nhíu lại, kinh ngạc nhìn vào Mạnh Quân Lương.
Đây là nghĩ thông suốt?
"Vạn vật trên đời đều phát triển đi theo quỹ đạo của riêng nó, sinh lão bệnh tử, mặt trời lên mặt trăng lặn, mỗi thời mỗi khắc đều đang diễn ra liên tục, nhưng cùng lúc, lại muôn ngàn biến hóa, tồn tại đủ loại đạo, lại duy chỉ có con đường trường sinh là không có!"
Mạnh Quân Lương cảm thấy Lý Niệm Phàm là đang khảo cứu hắn, bởi vậy trả lời cực kỳ nghiêm túc, nói tiếp: "Trong khoảng thời gian vừa qua, ta đi qua rất nhiều rất nhiều nơi, cũng chứng kiến được rất nhiều chuyện chưa từng thấy qua, xem như tiên nhân lại có ai dám nói trường sinh? Đạo trong thế gian này, trong mắt của ta, quan trọng ngay ở thay đổi và hiểu thông!"
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, cái tên này thật đúng là rất thích hợp làm triết học gia, mạch não này, lừa dối người thì tuyệt đối là một bộ.
Nhìn lại xung quanh, trong ánh mắt ba người Chu Vân Vũ đã tràn đầy vẻ kinh ngạc
Mà ngay cả những người tu tiên như Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ thế mà đều bị làm kinh hãi, hiện ra vẻ trầm ngâm và được truyền cảm hứng sâu sắc.
Tuy nhiên, tới thế giới tu tiên lại chỉ khu khu là một kẻ phàm nhân, Lý Niệm Phàm đương nhiên sẽ không từ bỏ một cơ hội làm ra vẻ khó có được này.
Được hệ thống giáo dục năm năm, nói về lắc lư lòng người, Lý Niệm Phàm cũng đủ để xuất sư.
Hắn mở miệng nói: "Vậy ngươi đối với mảnh thiên địa này lại đã hiểu bao nhiêu?"
Mạnh Quân Lương không thể không mang theo một chút ngạo nghễ, mở miệng nói: "Thế gian chí lý, ta đã nắm giữ bảy tám phần."
Lý Niệm Phàm không thể không lắc đầu, cố gắng nhịn để không bật cười.
Bảy tám phần?
Ngươi có thể biết một phần mười về đạo là đã rất trâu bò rồi, thật sự là người không biết thì sẽ không biết sợ.
Chu Vân Vũ vì Mạnh Quân Lương mà mở miệng nói: "Lý công tử, Quân Lương tự biết mình có lý luận nhưng còn thiếu thực tiễn, bởi vậy đã đảm nhiệm quân sư ở nơi ta, chuẩn bị tìm hiểu thế giới sâu sắc hơn."
"Biết phải đi thực tiễn, xem như có tiến bộ không tồi." Lý Niệm Phàm mỉm cười, "Tuy nhiên thế gian chí lý, ở đâu mà nắm giữ dễ được như vậy?"
Hắn bước ra một bước, từ dưới đất nhặt lên một mảnh lá cây ố vàng, mở miệng hỏi: "Nhìn một lá mà biết thu, ngươi có hiểu vì sao không?"
Mạnh Quân Lương không nghĩ ngợi chút nào nói: "Bởi vì lá cây ố vàng, lá rụng về cuội, cho nên biết là mùa thu."
Lý Niệm Phàm tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có biết, vì sao lá cây lại ố vàng, lại vì sao mà thay đổi xanh?"
Mạnh Quân Lương khẽ chau mày, "Bởi vì ... mùa thu tới rồi?"
Hắn đột nhiên trầm mặc.
Lá cây ố vàng, cho nên mùa thu tới, mùa thu tới, cho nên lá cây ố vàng, theo cách nhìn như vậy, không phải là nói nhảm sao?
Lại nghe, Lý Niệm Phàm tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi có biết cách làm cho lá xanh vào mùa thu không?"
Mạnh Quân Lương nói không ra câu trả lời, cái này trái ngược với lẽ thường.
Lý Niệm Phàm nhìn về phía Diêu Mộng Cơ, hỏi: "Diêu lão, ngươi biết không?"
Diêu Mộng Cơ trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Nếu chỉ là cây cối bình thường có thể dùng pháp quyết khô mộc phùng xuân."
Lý Niệm Phàm cười nói, "Không cần pháp quyết, chỉ cần hiểu đạo lý trong đó, bất kỳ một người phàm nhân nào cũng có thể làm được."
Dừng một chút, hắn đột nhiên hơi xúc động, mở miệng nói: "Cái gọi là đạo pháp tự nhiên, một khi hiểu đạo trong đó, đồng thời tiến hành vận dụng, phàm nhân cũng có thể làm được rất nhiều chuyện không thể nào."
Đạo pháp tự nhiên, đạo pháp tự nhiên...
Không nói Mạnh Quân Lương, xem như Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân cũng đều sững sờ ngay lập tức, đại não rung động ầm ầm, giống như thể hồ quán đỉnh, trực tiếp dội từ trên đỉnh đầu bọn họ dội xuống, để bọn họ sợ run cả người.
Chỉ cảm thấy một loại kỳ ngộ ở ngay trước mắt, như có một thiên địa chí lý rất lớn đặt ở trước mắt của mình, nhưng cái chính là đụng không tới.
Chỉ bốn chữ này, đã có thể xưng với thiên địa chí lý!
Đâu chỉ phàm nhân a, nếu là người tu tiên nắm giữ bốn chữ này, vậy ...
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cả người nổi lên da gà.
Điều đó tương đương với việc nắm giữ pháp tắc, sợ rằng một ý nghĩ trong đầu có thể thay đổi thế giới!
Thật là đáng sợ, cảnh giới của cao nhân quả thực khó có thể tưởng tượng.
"Là ta ếch ngồi đáy giếng." Mạnh Quân Lương thở dài một hơi, bái một bái thật sâu đối với Lý Niệm Phàm, "Nghe một lời nói của Lý công tử, Quân Lương đạt được rất nhiều lợi ích, công tử mặc dù không có đáp ứng thu ta làm đệ tử nhưng ở trong lòng ta, công tử chính là ân sư truyền đạo cho ta, ta một mực xưng lấy làm thư đồng của công tử, xin Lý công tử đừng trách."
"Không sao." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, làm ra vẻ một đợt lập tức cảm thấy tâm tình thoải mái.
Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ cũng là kính nể không thôi nói: "Lý công tử thật là khiến người ta hiểu ra, nói tới quá hay rồi."
Đây chính là cái gọi lấy lý phục người đi, chẳng qua đạo mà trong miệng ta nói ra rất đơn giản, hai chữ khái quát chính là --- Khoa học.
Khoa học ở thế giới tu tiên còn có thể để người tu tiên phải thán phục, ta cũng xem như là người đầu tiên từ trước tới nay.
"Tiên sinh."
Chu Vân Vũ lại đi tới, tôn xưng Lý Niệm Phàm làm tiên sinh.
Hắn lấy một loại đại lễ, bái một bái thật sâu, cũng không có lên mà duy trì tư thế cúi đầu, mở miệng chân thành nói: "Còn xin tiên sinh mau cứu Hạ quốc ta."
Lý Niệm Phàm vội vàng đỡ Chu Vân Vũ dậy, mở miệng nói: "Chu công tử mau đứng lên, có chuyện gì xảy ra?"
Chu Vân Vũ vội vàng nói: "Ở Hạ quốc ta đã xuất hiện triệu chứng ôn dịch, ta đặc biệt tới đây là muốn mời Lý công tử đi xem một chút."
"Nhanh như vậy?" Lý Niệm Phàm hơi kinh hãi, lần trước mới nghe nói về chuyện ôn dịch này, mới qua có mấy ngày ngắn ngủi thế mà đã lan tràn tới nơi này.
"Chu công tử không cần phải vội, ta nói rồi, chuyện này ta sẽ quản." Lý Niệm Phàm trầm ngâm một lát, mở miệng hỏi: "Bắt đầu phát hiện ra vào lúc nào?"
"Phát hiện vào sáng sớm hôm qua." Mặt mũi Chu Vân Vũ hiện đầy vẻ cay đắng, lúc đầu đã diệt được một phương thổ phỉ, đang chuẩn bị thừa thắng xông lên, không nghĩ tới thế mà xảy ra loại chuyện này.
Lý Niệm Phàm cau mày nói: "Như vậy không thể kéo dài được."
Ôn dịch lần này dường như rất nghiêm trọng, tự nhiên khống chế càng sớm càng tốt, bằng không, cho dù có biện pháp trị liệu thì cũng sẽ rất khó giải quyết.
Hắn nhìn về phía Diêu Mộng Cơ, có chút xấu hổ nói: "Diêu lão, Mạn Vân cô nương, cái này ..."
Ở đây có việc làm, thịt heo hiển nhiên là ăn không được.
Diêu Mộng Cơ khéo hiểu lòng người, tự nhiên trong nháy mắt là có thể nhìn ra được ý tứ của Lý Niệm Phàm.
Vội vàng nói: "Lý công tử, thật ra thì chúng ta cũng đang muốn đi xem một chút a, chuyện ôn dịch đã huyên náo tới quá nghiêm trọng, Lý công tử không ngại đi cùng với chúng ta, cũng có thể nhanh chóng chạy tới Hạ triều."
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Vậy thì làm phiền."
Chẳng mấy chốc, Lý Niệm Phàm làm thịt heo đông cứng lại ở bên cạnh tủ lạnh, sau đó kéo Đát Kỷ theo, bảo Đại Hắc trông nhà cho cẩn thận rồi cùng đám người Diêu Mộng Cơ vội vàng đi ra khỏi cửa.
Có Diêu Mộng Cơ dẫn đội, tốc độ tự nhiên nhanh hơn rất nhiều, chỉ khoảng một canh giờ, một cái thành trì rất lớn đã xuất hiện ở trước mắt.
Thật ra thì đã không thể dùng thành trì để hình dung, từ bố cục tới xem, quả thực xem như là một quốc gia nhỏ.
So với Lạc Tiên thành thì tường thành cao hơn gấp đôi, hơn nữa trông còn nặng nề hơn, trên tường thành, cứ cách một đoạn khoảng cách còn đặt một cái tháp quan sát, trên đó còn có binh sĩ trấn giữ, một cỗ khí tức giết chóc tràn ngập trong không khí, so với Lạc Tiên thành thì mang tới cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.