Chương 206: Phàm nhân thực sự nên thay đổi
Lạc Tiên thành giống như một cái thành trì ở thế giới hòa bình, tất cả mọi người an cư lạc nghiệp, không cần lo lắng chiến tranh tập kích quấy rối, mà Hạ triều thì lại khác, trung tâm thành trì kiến tạo Vương phủ, trên đường phố cũng có vệ binh đang đi tuần tra, ở một góc trong thành trì còn sắp đặt quân doanh.
Chỉ có điều, lúc này Hạ triều hiển nhiên không phải rất tốt, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy rất nhiều người dân đang cùng gia đình đang chạy trốn khỏi Hạ triều, trong thành trì bóng người nhốn nháo, giống như có chút hỗn loạn.
Sáu người Lý Niệm Phàm đáp xuống một nơi kín đáo bên trong Hạ triều, có Chu Vân Vũ dẫn đội tự nhiên không bị cản trở.
Đi ở bên trong con phố dài, giương mắt nhìn lại là có thể nhìn thấy từng cái gương mặt nôn nóng bất an, rất nhiều người đều là đóng cửa không ra, còn có tiếng khóc lúc ẩn lúc hiện.
"Đi mau!"
Đối diện, hai tên vệ binh bước nhanh cùng với một người nam tử trung niên, người xung quanh đều là một mặt ghét bỏ, chỉ sợ tránh không kịp.
Lý Niệm Phàm nhìn thoáng qua, lập tức chú ý tới dấu đỏ ở cổ của người nam tử người trung niên kia.
Dấu đỏ rất lớn, là loại đỏ như máu, đưa mắt nhìn một vòng đã mang tới cho người ta một loại cảm giác nhìn thấy mà giật mình.
Trong lòng Lý Niệm Phàm đã khẳng định, loại bệnh trạng này không sai đúng là ôn dịch.
Phàm là ôn dịch, cơ bản đều là từ động vật lan tràn mà ra, điều kiện vệ sinh ở thời kỳ cổ đại không tốt, thịt rừng lại nhiều, mọi người lại không chú ý trừ độc, virus tự nhiên rất nhiều, bởi vậy ôn dịch cũng không hiếm thấy.
Nhìn vào cái triệu chứng này, hẳn là con muỗi đốt mà dẫn tới, ở thế giới tu tiên, có rất nhiều loại động vật, tuy rằng Lý Niệm Phàm không biết nguyên nhân hình thành cụ thể, nhưng chỉ cần trị liệu cho tốt thì đại đa số ôn dịch thật ra là có thể thông qua kháng thể của con người là có thể vượt qua.
Trong đầu Lý Niệm Phàm đã suy nghĩ ra phối phương, chỉ cần dùng thảo dược điều dưỡng, tạo cho cơ thể người ta có thể được duy trì ở mức khỏe mạnh để chống lại vi rút, và theo thời gian bản thân cơ thể người có thể vượt qua được ôn dịch.
Ở thời kỳ cổ đại của kiếp trước, có đủ loại đơn thuốc chống lại ôn dịch, nơi này là thế giới tu tiên, các loại thảo dược cũng không ít, hơn nữa dược tính chỉ có mạnh hơn so với kiếp trước, tố chất cơ thể người cũng càng cao, việc trị liệu không có khó khăn quá lớn.
Chu Vân Vũ mở miệng nói: "Tiên sinh, đây là biện pháp mà Quân Lương nghĩ ra, chỗ đáng sợ nhất của ôn dịch chính là để nó lan ra, bởi vậy, chỉ cần ngăn cách đám người lây nhiễm với đám người bình thường thì như vậy việc lây lan sẽ được khống chế."
"Có thể nghĩ ra được phương pháp ngăn cách này thì còn tính là không tệ." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, lại lắc đầu nói: "Tuy nhiên nghĩ tới còn quá đơn giản, ngươi cũng đã biết, đoạn đường mà người này đi qua, đã để lại virus, nếu như không khử trùng thì vẫn sẽ tạo thành lây nhiễm, còn có hai tên binh sĩ kia, ngay cả bao tay cũng không đeo, cũng tương tự sẽ bị lây nhiễm."
Virus?
Khử trùng?
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt nghi hoặc, một mặt đầu dấu chấm hỏi.
Nhịn không được nhìn nhau, đều là thở dài nhẹ nhõm, nội tâm cân bằng hơn nhiều.
Hoá ra đều nghe không hiểu.
Không phải là mình quá ngu ngốc, mà là lời nói của cao nhân quá thâm ảo.
Lý Niệm Phàm lắc đầu, cũng được, nói như vậy chẳng khác nào để người ta khó hiểu, không nói nhiều.
Lại đi về phía trước được một lát, bước chân của mọi người đột nhiên dừng lại, đã thấy một lão giả đang đuổi theo hai tên binh sĩ, "Dừng lại, các ngươi thả con trai của ta ra!"
Một tên nam tử thì bị hai tên binh sĩ giữ lấy, đồng dạng cũng đang giãy dụa.
Hai tên binh sĩ hơi không kiên nhẫn, đẩy ngã lão giả kia vào trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Người nào cản trở làm việc, giết không tha!"
Vừa nhấc chân lên, rồi lại bị lão giả kia cho ôm chặt lấy, "Không được đi, các ngươi không được đi!"
Binh sĩ kia đang định chuẩn bị đá một cước đá lão giả kia ra, lại nghe một tiếng quát chói ta ...
"Dừng tay!" Chu Vân Vũ một mặt nghiêm nghị, bước nhanh đi tới, đỡ lão giả kia dậy.
Hai tên binh sĩ cũng sững sờ, vội vàng cung kính nói: "Vương tử."
Chu Vân Vũ vẻ mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Ngang ngược ngoài đường phố, các ngươi có phải là quên quân pháp rồi không?"
Binh sĩ ủy khuất nói: "Vương tử, người này phát ôn dịch, chúng ta cũng chỉ muốn nhanh chóng ngăn cách hắn cùng với những người khác."
Chu Vân Vũ khẽ nhíu mày, "Vậy cũng không thể sử dụng vũ lực một cách bừa bãi!"
"Vương tử, Vương tử đại nhân!" Lão giả kia lập tức kích động, "Nhà chúng ta chỉ còn lại ba người chúng ta, nếu như A Ngưu đi nữa thì chỉ còn lại ta và một đứa nhỏ bốn tuổi, chúng ta sẽ sống thế nào a? A Ngưu không thể đi!"
Ngay vào lúc Chu Vân Vũ gặp khó khăn, Lý Niệm Phàm chậm rãi mở miệng nói: "Lão nhân gia, ngươi thế nhưng có nghĩ tới hậu quả giữ con trai của ngươi lại không? Hắn ở lại, không chỉ có là ngươi, mà ngay cả cháu trai kia của ngươi cũng sẽ bị lây nhiễm ôn dịch, sống không được bao lâu, hắn ở lại là đang hại người, còn nếu như hắn đi thì là anh hùng!"
Lão giả há to miệng, sừng sờ nói không nên lời.
Nam tử mở miệng, "Cha, để cho ta đi thôi."
Lão giả một mặt tuyệt vọng, khàn giọng nói: "Nơi này người nào không biết, một khi đi thì sẽ không trở về được, trực tiếp đều bị đốt thành tro a!"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Lão nhân gia yên tâm đi, ta cam đoan con của ngươi không chỉ sẽ bình an vô sự, hơn nữa ôn dịch cũng sẽ được chữa khỏi."
Lão giả mong đợi nhìn vào Lý Niệm Phàm, kích động tới tột đỉnh, run giọng nói: "Ngài là tiên nhân?"
Không chỉ là hắn, đám người vây quanh ở xung quanh cũng đều thi nhau lộ ra vẻ chờ mong, thậm chí có người còn từ trong nhà thò đầu ra.
"Không phải." Lý Niệm Phàm lắc đầu, "Ta chỉ là phàm nhân, nhưng ta có thể cứu!"
Vẻ kích động trên mặt lão giả kia lập tức tiêu tán vô tung, tuyệt vọng nói: "Ngươi gạt người! Một phàm nhân làm sao có thể cứu con trai ta?"
Người ở xung quanh cũng đều lắc đầu thở dài, mặt mũi đầy vẻ thất vọng.
Lý Niệm Phàm nhướng mày, trong lòng giống như là bị thứ gì ngăn lại, có chút không thoải mái.
Diêu Mộng Cơ nhìn thấy sắc mặt của Lý Niệm Phàm, lập tức trong lòng phồng lên, trầm ngâm một lát, trong tay bóp một cái pháp quyết, hơi chỉ về phía nam tử kia.
Lập tức có linh lực rót vào trong cơ thể của nam tử kia, dấu đỏ trên cổ hắn biến mất đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
"Tiên nhân, là tiên nhân!"
Tất cả mọi người sợ ngây người, trên mặt lập tức hiện ra vẻ cuồng nhiệt, thi nhau quỳ hai đầu gối xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin, thành kính nói: "Cầu tiên nhân cứu lấy chúng ta, cầu tiên nhân cứu lấy chúng ta!"
Đúng lúc này, một đội phàm nhân mặc áo đen đi tới, lớn tiếng nói: "Sai! Hắn không phải tiên nhân!"
Giọng nói của hắn nói đúng trọng tâm, rất tự tin, giọng điệu càng cuồng nhiệt, mang theo một loại ma lực có thể làm cho người tin phục, "Rõ ràng chính là sứ đồ mà Ma Thần đại nhân phái tới!"
"Ngươi nhìn lão giả này, thon gầy như xương, vẻ dương khí không đủ tinh khiết thể hiện ra dáng vẻ bên ngoài, tiên nhân có thể thành như vậy sao? Cho nên, hắn chính là sứ đồ Ma Thần đại nhân, Ma Thần đại nhân tới cứu vớt chúng ta!"
Hai đầu gối hắn quỳ xuống đất, đám người sau lưng kia cũng quỳ xuống đất theo, cất giọng nói: "Bái Ma Thần đại nhân, tin Ma Thần, tới vĩnh sinh, cầu Ma Thần đại nhân chúc phúc!"
Quần chúng vây xem lập tức sửa lại khẩu hiêuk, trong giọng nói vẻ cuồng nhiệt càng đậm, "Cầu Ma Thần đại nhân chúc phúc!"
Khuôn mặt Diêu Mộng Cơ lập tức đen lại, khóe miệng giật giật không ngừng, đã là nổi cơn giận dữ.
Nếu như không phải còn có một chút lý trí cuối cùng, hắn thật muốn dùng một mồi lửa đốt cháy toàn bộ đám người kia đi.
Lý Niệm Phàm nhìn vào trong mắt, nhịn không được lắc đầu, có chút bi ai.
Đám phàm nhân này, có thể tin tiên nhân cũng có thể tin Ma Thần, nhưng ... chính là không tin phàm nhân.
Bởi vì thân ở thế giới tu tiên, cho nên bọn họ không để ý tới giá trị và năng lực tồn tại của bản thân.
Dám lấy thân thể phàm nhân không cam lòng yếu hơn tiên nhân, hắn tổng cộng chỉ gặp được hai người, một người là Chu Vân Vũ, còn có một người là Mạnh Quân Lương.
Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nói với Chu Vân Vũ: "Chu vương tử, có lẽ ngươi là đúng, phàm nhân ... thực sự nên thay đổi!"