Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 207: Dẫn dắt thời đại, giáo hóa phàm nhân!

Chương 207: Dẫn dắt thời đại, giáo hóa phàm nhân!
Lời nói của Lý Niệm Phàm không tới mức nặng, nhưng là mọi người nghe vào trong tai thì lại như là tiếng sấm!
Ầm ầm rung động!
Nhất là Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân, càng là cảm thấy tê cả da đầu, tim đập rộn lên.
Cao nhân đây là ... động suy nghĩ rồi?
Bình thường, cao nhân thế nhưng là đều thơ ơ đối với bất cứ chuyện gì, dù là như thế, lợi ích họ nhận được một cách tùy ý từ kẽ hở giữa ngón tay của cao nhân đều là không cách nào lường được, bây giờ thì ... cao nhân rõ ràng không phải là tùy ý a!
Chỗ tốt đó sẽ lớn cỡ nào?
Không dám tưởng tượng, suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy rất sợ!
Ánh mắt bọn họ không thể không cùng rơi vào trên người Chu Vân Vũ, sự hâm mộ trong đó gần như là trào ra, hận không thể thay vào đó.
Tiểu tử, ngươi biết không?
Ngươi dẫm lên vận cứt chó, muốn phát đạt!
Tần Mạn Vân nhịn không được mở miệng nói: "Sư phụ, ta đột nhiên có chút hâm mộ phàm nhân a."
Diêu Mộng Cơ thở dài một tiếng, chua xót mà nói: "Ta cũng có chút hâm mộ."
"Thật ra thì chúng ta sớm nên nghĩ tới." Bên trong đôi mắt Tần Mạn Vân mang theo suy nghĩ sâu xa, còn có chút phức tạp, "Cao nhân thế nhưng là một mực lấy thân thể phàm nhân để sinh sống ở phàm trần, thái độ đối với phàm trần chắc chắn sẽ khác biệt, hơn nữa, chúng ta một mực không để ý tới tên của cao nhân."
"Lý... Niệm Phàm..."
Con ngươi của Diêu Mộng Cơ đột nhiên co rụt lại, hắn không dám đọc cái tên này ra, chỉ là trong lòng nhanh chóng lướt qua một lần, lập tức suy nghĩ thông suốt, "Đúng, phàm nhân vốn là chiếm chủ yếu của thế giới này, cao nhân lại có tình cảm đặc thù, sẽ ra tay cũng là chuyện hợp tình hợp lý, chúng ta thế mà bây giờ mới nghĩ thông suốt vấn đề quan trọng trong đó, thật sự là quá ngu."
Tần Mạn Vân hít sâu một hơi, ngưng trọng nói: "Xem ra sau này quan hệ với phàm nhân phải thay đổi một chút, nhất là vị đế vương phàm trần kia!"
Mặc dù Chu Vân Vũ bây giờ còn là Vương tử, nhưng trải qua thời gian ngắn đứng chung, không có người nào nghĩ tương lai hắn sẽ không làm đế vương.
Nội tâm Chu Vân Vũ và Mạnh Quân Lương thì càng khỏi phải nói.
Kích động tới vẻ mặt đỏ lên, toàn thân đều đang run rẩy.
Loại cảm giác này giống như một tiểu hài tử làm ra một cái quyết định quan trọng, đột nhiên được gia trưởng hiểu và ủng hộ.
Muốn khóc...
Trong giọng nói của Chu Vân Vũ không thể không mang theo tiếng khóc nức nở, "Tiên sinh, ngài cảm thấy ý nghĩ của ta là đúng?"
"Phàm nhân quá ỷ lại vào tiên nhân quá nhiều, không sản xuất, không có y thuật, không có chí tiến thủ, thiếu tư duy đổi mới, được chăng hay chớ, được ngày nào hay ngày ấy, qua loa cho xong chuyện, mù quáng mà ngu muội, không chịu được bất kỳ sóng gió nào." Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, cuối cùng tổng kết nói: "Bọn họ ... cần người đi giáo hóa!"
Mạnh Quân Lương và Chu Vân Vũ rất là rung động, đồng thời lại cảm thấy rất áy náy, cao nhân chính là cao nhân, một đoạn văn này đã khái quát tới thật sự tuyệt vời.
Bọn họ đều cùng bái Lý Niệm Phàm một bái, thành kính nói: "Cầu tiên sinh làm người dẫn đường!"
"Ta? Ta cũng không có hứng thú." Lý Niệm Phàm lắc đầu, tuy rằng trong lòng hắn có cảm xúc, nhưng thật đúng là không hứng thú tự làm thêm phiền phức cho mình, cười nói: "Mộng tưởng của hai người các ngươi không phải là cái này sao? Một người muốn nhất thống phàm nhân, một người muốn truyền đạo cho người, do các ngươi đi dẫn dắt đi."
Lời nói của hắn vừa dứt, đầu vai Mạnh Quân Lương và Diêu Mộng Cơ đồng thời trầm xuống, giống như có thứ nào đó gia thân, trong thiên địa, cũng đã có những thay đổi khác nhau.
Mạnh Quân Lương cầu học như khát, "Xin hỏi tiên sinh, dẫn dắt như thế nào?"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Đi thôi, ta dạy cho các ngươi."
Mọi người mang vẻ thấp thỏm và tâm tình kích động, cùng nhau đi tới một cái đại điện sâu trong hoàng cung.
Không chỉ có lực lượng hùng hậu trấn giữ, Diêu Mộng Cơ cũng là thả thần thức ra, thời khắc chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Tất cả mọi người không thể không sinh ra một loại dự cảm, chuyện đã xảy ra ngày hôm nay sẽ làm đảo lộn toàn bộ thế giới này!
Lý Niệm Phàm cũng không có giải thích trực tiếp, mà là lấy giấy và bút ra, viết xuống một bộ phương thuốc rồi giao cho Chu Vân Vũ.
Mở miệng nói: "Dựa theo phương thuốc này, nấu ra nước thuốc, có thể giúp mọi người chống lại ôn dịch."
Chu Vân Vũ tiếp nhận phương thuốc, hai tay đều đang run rẩy, vẫn còn có chút không thể tin được.
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người sợ ngây người, nếu như không phải biết Lý Niệm Phàm không tầm thường thì bọn họ gần như sẽ không tin tưởng.
Ôn dịch khiến toàn bộ thế giới tu tiên phải u ám, cứ như vậy bị phá giải một cách dễ dàng như vậy sao?
"Đa ... đa tạ." Chu Vân Vũ vội vàng nhìn về phía phương thuốc, phát hiện ở trên đều là thảo dược rất bình thường, căn bản là không dùng tới linh dược, thậm chí ngay cả thảo dược tương đối đặc thù cũng không có, đều là rất phổ biến ở thế giới tu tiên, thậm chí có một số còn được người cho rằng là cỏ dại!
Nhắc tới linh dược, tự nhiên là được người săn đón, cái gì tẩy tinh phạt tủy, bách độc bất xâm, bạch nhật phi thăng vân ... vân, làm cho người mơ mộng viển vông.
Về phần loại thảo dược bình thường này, khi bắt đầu ăn mùi vị đều là đắng chát, không chừng còn ẩn chứa độc tính, tự nhiên không có nhiều người cảm thấy hứng thú.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn vào Lý Niệm Phàm, khó có thể tin nói: "Cái này, cái này ..."
"Vạn sự vạn vật, tương sinh tương khác, không có mạnh tuyệt đối cũng không có yếu tuyệt đối, ta nói rồi, chỉ cần hiểu đạo trong đó, nhìn thấu bản chất của sự vật, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng."
Lý Niệm Phàm dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Hiện tại thế gian thiếu chính là một người truyền đạo."
"Thụ giáo." Chu Vân Vũ cung kính mở miệng, lập tức để cho người ta cầm phương thuốc đi chuẩn bị thảo dược.
Mạnh Quân Lương mở miệng hỏi: "Tiên sinh có thể nói cho biết nguyên lý trong đó?"
"Mạnh công tử không phải đi khắp bốn phương, tự nhận là hiểu rất nhiều đạo sao? Cái này còn không hiểu sao?" Lý Niệm Phàm đầu tiên là chơi câu nói đùa rồi nói tiếp: "Ta kể cho các ngươi nghe một câu chuyện đi."
"Trước đây thật lâu khi nhân loại còn chưa có văn minh, có một người gọi là Thần Nông, nhìn thấy nỗi thống khổ của dân gian, vô số người chịu đủ mọi loại đau đớn, cho nên từ đó hắn bắt đầu nếm thử mùi vị của các loại thảo dược, thể nghiệm và quan sát dược tính của các loại thảo dược như lạnh, ấm, bình, nóng, phân biệt mối quan hệ giữa các vị thuốc giống như quân chủ, thần, tá, rồi ghi nhận tác dụng của dược liệu dùng để trị liệu cho tất cả mọi người, đã từng gặp bảy mươi loại kịch độc trong một ngày, đáng tiếc cuối cùng ăn nhầm một loại kịch độc mà chết."
Mạnh Quân Lương chấn động toàn thân, không thể không đứng dậy, hổ thẹn không thôi, "Thần Nông tiên sinh mới thật sự là người hiến thân vì đạo, ta tới căn bản không có cách nào đánh đồng!"
Hắn đột nhiên phát hiện mình trước đó là buồn cười cỡ nào, chỉ là nhìn ngắm phong cảnh, cảm ngộ một phen đã tự cho là thấy được đạo, khả năng chỉ là biết dáng vẻ và tên của hoa cỏ mà thôi, nhưng đối với tác dụng của hoa cỏ như thế nào thì hoàn toàn không biết, cái này không gọi là biết, cái này gọi là ngu muội!
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, cười nói: "Chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi, không cần coi là thật, từ trong câu chuyện này truyền đạt ra phần lớn chính là một loại tinh thần, chính là tầm quan trọng của người mở đường."
"Cũng may ta hiểu rõ rất nhiều đối với dược tính, cho nên cũng không cần đặt mình vào nguy hiểm đi nếm thử từng loại, đã giảm đi rất nhiều phiền phức." Lý Niệm Phàm cười nói.
Tất cả mọi người đều nhìn vào Lý Niệm Phàm mà không nói gì.
Câu chuyện? Phàm là người thông minh một chút đều biết đây không có khả năng chỉ là chuyện.
Nếu thật là chuyện, ngươi làm sao có thể biết dược tính những thảo dược này?
Lý công tử tám thành quen biết cái người gọi là Thần Nông kia, không chừng chính bản thân hắn là Thần Nông! Nói Thần Nông chết chỉ là vì che giấu tai mắt người!
Bên trong chuyện này nói khi đó nhân loại còn chưa có nền văn minh, đây chẳng phải là nói, Lý công tử đã tồn tại từ thời điểm đó rồi sao?
Tê ——
Thượng cổ? Viễn cổ? Thậm chí sớm hơn?
Đáng sợ, thật là đáng sợ!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất