Chương 208: Nhân định thắng thiên
Lý Niệm Phàm thản nhiên nói: "Ta nói, ngươi ghi!"
Mạnh Quân Lương không dám thất lễ, lập tức lấy giấy bút ra, vẻ mặt chăm chú.
Giọng nói của Lý Niệm Phàm ung dung, không nhanh không chậm nói Bản Thảo Cương mục ra, bởi vì thảo dược thật sự là quá nhiều, hắn chỉ chọn lấy một bộ phận tương đối phổ biến và quan trọng để nói ra, còn lại sau đó sẽ từ từ truyền thụ.
Dù là như thế cũng mất tới hơn nửa canh giờ lúc này mới ngừng.
Mạnh Quân Lương và Chu Vân Vũ thì đều là một mặt cuồng hỉ, nhìn vào những nội dung kia, như là đang nhìn bảo vật trân quý nhất trên thế giới vậy.
Lúc này, xem như có một cơ hội thành tiên bày ra ở trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đổi, bởi vì tập giấy này, quan hệ tới kế hoạch sinh tồn của hàng trăm triệu con người và nhiều thế hệ!
Đừng nói bọn họ, xem như Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân cũng có thể cảm nhận được tầm quan trọng của tập giấy này.
Có cái này, sức sống của nhóm người phàm nhân này sẽ nhanh chóng được cải thiện, sau này việc cần cầu đến người tu tiên chắc chắn sẽ giảm đi, một cái tộc đàn quan trọng nhất chính là cái gì?
Là tự lập!
Nếu như cứ một mực có việc cầu người thì như vậy tương đương với bị người ta tóm lấy mạch sống, vĩnh viễn chỉ có thể ở vào thế yếu, một khi tạo thành tự lập, tâm tính sẽ khác biệt, vậy sẽ có tính bay vọt về chất!
Nước mắt đã nhấp nhô trong mắt của Chu Vân Vũ, hắn đứng dậy trực tiếp vái ba vái liên tục đối với Lý Niệm Phàm, "Đệ tử thay mặt tất cả phàm nhân, đa tạ ân tiên sinh truyền đạo!"
Lý Niệm Phàm tiếp nhận một cách thản nhiên, đột nhiên mở miệng nói: "Đúng rồi, còn có một điểm cực kỳ quan trọng!"
"Tiên sinh mời nói."
Lý Niệm Phàm nói một cách vô cùng trịnh trọng: "Dược thư (sách dược) này phải được công bố rộng rãi cho mọi người biết cùng biết rõ, nhưng ... nhất định phải là bản gốc (ý là đầy đủ nội dung không thiếu không thêm không sửa)! Đây là thiên địa chí lý, tuyệt đối không được làm trái!"
Sắc mặt Chu Vân Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, lập tức nghiêm mặt nói: "Tiên sinh yên tâm, ta chắc chắn sẽ ủng hộ bản gốc với tất cả lực lượng của một quốc và chiến đấu chống lại tất cả bản lậu! "
Lý Niệm Phàm lộ ra nụ cười hài lòng, "Rất tốt, có thể có giác ngộ như vậy, vận khí cũng sẽ không quá kém đã như vậy, ta sẽ dạy ngươi một chiêu."
Chu Vân Vũ hết sức vui mừng, "Còn xin tiên sinh dạy ta."
Lý Niệm Phàm mở miệng hỏi: "Sản lượng ngũ cốc (lúa) của các ngươi như thế nào?"
Sắc mặt Chu Vân Vũ hơi ngưng lại, chua chát mở miệng nói: "Cũng không tốt, ngũ cốc bởi vì chịu tới sự ảnh hưởng từ bên ngoài quá lớn, sản lượng luôn luôn không cao, thật ra thì căn bản không đủ ăn, nhất là ôn dịch đột kích, càng là kèm theo lấy nạn đói."
Vì lương thực, hắn không chỉ một lần từng đi cầu người tu tiên, lúc khô hạn thi pháp cho mưa xuống, lúc ngày đông giá rét thi pháp để cho ấm lên.
Lý Niệm Phàm hỏi Mạnh Quân Lương: "Mạnh công tử, ngươi đi nhiều nơi như vậy, hẳn là gặp qua các loại ngũ cốc khác biệt, có phát hiện gì không?"
Mạnh Quân Lương suy nghĩ một lát, nói ra một điểm mà làm hắn ấn tượng sâu nhất, "Rất nhiều ngũ cốc rõ ràng là cùng một loại, nhưng giống khác nhau, ngay cả tập tính cũng không giống nhau."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, nhắc nhở: "Đúng là như vậy, vậy có bao giờ nghĩ tới, thông qua cách lai hai hoặc thậm chí một số giống ngũ cốc khác nhau, lấy thừa bù thiếu bồi dưỡng ra chủng loại có thể chịu rét nhịn hạn đồng thời còn còn gia tăng sản lượng hay không?"
Ầm!
Đầu óc của mọi người lập tức nổ.
Tư duy mới lạ như thế, trực tiếp lật đổ tư tưởng của bọn hắn, để toàn thân bọn hắn đều nổi lên một lớp da gà.
Quá, quá, quá kinh dị!
Đến cùng là người thông hiểu thiên địa chí lý tới cỡ nào mới có thể nghĩ tới phương pháp như vậy a!
Lấy thừa bù thiếu, cái này không phải giống với người sao?
Nếu nó thực sự được thực hiện, và sự cải tiến tiếp tục từ thế hệ này sang thế hệ khác, vậy chỉ cần lực lượng phàm nhân là đủ!
Lý công tử thật là thần nhân a!
Mạnh Quân Lương chỉ cảm thấy rộng mở trong sáng, giống như đả thông hai mạch Nhâm Đốc, con mắt sáng tỏ lên như hai quả bóng đèn, "Đệ tử học được!"
Cái gì là đạo? Hóa ra đây mới là đạo!
Nhận biết bằng cách nghiên cứu mọi thứ, làm quen và sử dụng tốt!
Đúng lúc này, một tên binh lính vội vàng đi tới, khó xử nói với Chu Đạo Vũ: "Vương tử, đám người kia căn bản không tin tưởng thuốc của chúng ta."
Lông mày mọi người đều nhíu lại một cái.
Giọng nói của Chu Vân Vũ trở nên lạnh lùng nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Binh sĩ lúng túng nói: "Bọn họ ... tin vào Ma Thần."
Lý Niệm Phàm than nhẹ một tiếng, "Đi thôi, đi ra xem một chút."
Mọi người đi ra hoàng cung.
Đã thấy, ở trên đường phố, chẳng biết từ lúc nào thế mà đã tụ tập được một biển người, đám người này đều là một mặt điên cuồng, đi theo hơn mười người áo đen, bên trong miệng hô to Ma Thần đại nhân.
Đôi mắt Diêu Mộng Cơ sáng lên, lập tức thấy được cơ hội biểu hiện của mình, vội vàng nói: "Lý công tử, trong đám người hỗn tạp này có một số là con chuột Ma Nhân, ta đây sẽ đi giải quyết bọn hắn."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Làm phiền Diêu lão."
Dừng một chút, hắn mở miệng nói: "Đúng rồi, Diêu lão, còn phải làm phiền ngươi một việc, đến lúc đó, ngươi có thể như thế này ..."
"Lý công tử quả nhiên đại tài, việc này chỉ là việc nhỏ mà thôi." Diêu lão cười ha ha một tiếng, lập tức xuất phát, trong lòng mừng thầm, đám Ma Nhân này quả thực chính là để cho mình dùng kiếm điểm a.
Lý Niệm Phàm khẽ thở dài một hơi.
Nhóm người phàm này thế nhưng là phải tranh chút khí a!
Hắn bây giờ thật đúng là hy vọng có thể có một người lãnh đạo lợi hại, thống lĩnh phàm nhân, để phàm nhân có thể vững vàng hơn.
Cái này đồng dạng cũng là vì chính hắn.
Sự tôn trọng là do chính mình kiếm về.
Nếu như bản thân phàm nhân đều xem thường chính mình thì như vậy còn có thể trông cậy vào việc đạt được sự tôn trọng của người tu tiên thậm chí tiên nhân sao?
Lý Niệm Phàm là một tên phàm nhân, hơn nữa còn kết giao rất nhiều bằng hữu là người tu tiên, tuy rằng đều rất thân thiện, nhưng nếu như đại đa số phàm nhân đều ngu muội không biết gì, khom lưng uốn gối, vậy hắn sẽ thấp kém đi mà không nhận ra.
Lúc này, Chu Vân Vũ đã đứng ở trên một đài cao, cất cao giọng nói: "Các vị, ta là Chu Vân Vũ là Vương tử của Hạ triều, xin các ngươi tin tưởng ta, hiện tại đã có thuốc có thể chống lại ôn dịch, đã không sao!"
Chu Vân Vũ là Vương tử, sự xuất hiện của hắn lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người.
Có người khinh thường nói: "Ngươi gạt người, Quốc chủ Hạ triều đi ra cũng không dám, ngươi nói có thể trị thì ai mà tin?"
Chu Vân Vũ nghiêm mặt, hạ lệnh: "Người tới, thả người ra cho ta!"
Lập tức, từng tên binh sĩ dần dần xuất hiện, những người nhiễm ôn dịch vốn được cô lập kia tất cả đều được mang ra ngoài.
Trước mắt bao nhiêu người, Chu Vân Vũ từ từ đi tới trung tâm của những người mắc bệnh.
Mặt hướng mọi người, cất cao giọng nói: "Ta là Vương tử Hạ triều, kể từ hôm nay, cam tâm chung sống ăn ở với tất cả người nhiễm bệnh ôn dịch! Cùng uống chén thuốc, chờ chứng bệnh khỏi hẳn!"
Toàn trường trầm mặc.
Một màn này, quá mức rung động, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đường đường là Vương tử, thế mà nguyện ý đặt mình vào nguy hiểm cùng chung hoạn nạn với bách tính.
Trong lúc nhất thời, mọi người do dự.
Trong đám người, có Ma Nhân sầm mặt lại hắn chậm rãi nghiêng người chuẩn lập tức giải quyết Chu Vân Vũ.
Nhưng là, trước khi bọn hắn tới gần, chình mình lại là đầu tiên bốc hơi lặng yên không một tiếng động khỏi thế giai này.
Diêu Mộng Cơ mỉm cười, đầu tiên là đưa tay chỉ vào một tên áo đen dẫn đầu, sau đó bấm pháp quyết một cái.
Lập tức, gió lớn chợt nổi lên.
Áo choàng của người áo đen kia trực tiếp bị thổi bay, lộ ra khuôn mặt xuất hiện đầy dấu đỏ.
Lập tức, đám người xôn xao, chạy tán loạn.
"Hóa ra ngay cả Ma Thần sứ đồ cũng bị ôn dịch, tin Ma Thần căn bản là vô dụng!"
"Ta tin Chu vương tử!"
"Chu vương tử cũng tự mình đứng ra làm gương, thuốc này làm sao có thể không có tác dụng?"
"Được cứu rồi, Chu vương tử vạn tuế!"
...
Chẳng mấy chốc, đám đông người đã bình tĩnh lại.
Lý Niệm Phàm nhìn vào Chu Vân Vũ, mở miệng nói: "Hy vọng Chu vương tử có thể nhất thống thế gian, truyền đạo cho dân, trở thành một đế vương yêu dân như con."
Ánh mắt Chu Vân Vũ lộ ra vẻ kiên định, "Hôm nay được tiên sinh dạy bảo, đệ tử được lợi rất nhiều, ngài yên tâm, một ngày này nhất định sẽ tới! Tuy nhiên đệ tử có một cái yêu cầu quá đáng."
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, "Ồ? Ngươi nói."
Chu Vân Vũ hiện ra vẻ khẩn trương mở miệng nói: "Nếu như đệ tử còn lúng túng trên con đường phía trước, khẩn cầu tiên sinh có thể dạy ta."
"Ha ha ha, không thành vấn đề." Lý Niệm Phàm đáp ứng, một bậc đế vương tốt có tầm quan trọng thì không cần nói cũng biết, nếu mình có khả năng giúp đỡ thì vẫn rất có cảm giác thành tựu.
Tới thế giới tu tiên đã được hơn năm năm, cuối cùng ta cũng đã trang bức lớn một lần, cũng xem như là làm một chuyện rất có ý nghĩa đi, không uổng công.
Tâm tình tốt, Lý Niệm Phàm lập tức nổi hứng thú, "Đúng rồi, ta cho ngươi thêm một bức chữ đi."
Chu Vân Vũ mừng rỡ, không kịp chờ đợi nói: "Mời tiên sinh ban chữ."
Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ thì đều cực kỳ hâm mộ, cao nhân không khỏi cũng quá tốt đối với Đế Vương của thế gian này đi.
Đát Kỷ mài mực, Lý Niệm Phàm nâng bút.
Đây là thế giới tu tiên, mà là muốn tặng cho phàm nhân, như vậy thì còn có chữ nào tốt hơn so với bốn chữ này?
Khí tức bồng bềnh phóng lên tận trời.
Trong nháy mắt, thiên địa giống như cũng có chút đổi màu, nhịp thở của mọi người không thể không bị kìm hãm, nhịp tim đều rơi mất nửa nhịp.
Đã thấy Lý Niệm Phàm đặt bút ——
"Nhân định thắng thiên!"