Chương 209: Nhân Hoàng xuất thế, thiên địa thay đổi.
"Ông —— "
Trong thiên địa, linh khí đột nhiên trở nên sôi trào không thôi.
Phàm nhân còn trải nghiệm không sâu, nhưng người tu tiên lại là tâm thần nhảy lên một cái, không hẹn mà mí mắt bắt đầu cùng giật giật.
Giống như ... có sự biến hóa to lớn nào đó đang được tiến hành.
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân càng là đứng mũi chịu sào, bọn họ nhìn vào bốn chữ kia, huyết dịch toàn thân cứng lại, cảm giác da đầu của mình cũng sắp nổ tung.
Nhân định thắng thiên?
Cao nhân đây là ... muốn làm gì?
Tuy nhiên lúc nhìn thấy Chu Vân Vũ từ trong tay Lý Niệm Phàm nhận lấy tự thiếp.
Bọn họ đột nhiên sinh ra một loại ảo giác, cái này hình như là tiếp nhận một phần ý chỉ.
Ngay sau đó, một luồng hào quang Long màu vàng kim óng ánh đột nhiên từ trong cơ thể Chu Vân Vũ bay lên, cỗ khí tức này thật sự là quá mức khổng lồ, trực tiếp bao phủ lại toàn bộ Hạ quốc, đồng thời còn đang không ngừng ngưng thực, cuối cùng, trở thành một cái hư ảnh hình Long màu vàng kim!
Cảnh tượng này quá mức rung động, để Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đồng thời mở to hai mắt mà nhìn, nín thở.
"Rống!"
Kim Long ngửa mặt lên trời thét dài, lập tức gió lớn thổi ào ào.
Khí tức vô cùng uy nghiêm ầm vang bộc phát, nếu như không phải Tần Mạn Vân và Diêu Mộng Cơ có tâm tính không tầm thường, chỉ sợ sẽ phải quỳ xuống ngay tại chỗ.
Đây, đây là ... khí vận Chân Long?!
Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng xuất thế? !
Cao nhân khâm điểm Nhân Hoàng? !
"Tê —— "
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều hít vào một ngụm khí lạnh, lần này thì thiếu chút nữa thì sợ mà ngất.
Bọn họ đoán được Lý công tử sẽ tặng cho phàm nhân một cái lễ lớn, nhưng lại không nghĩ ra lại là lễ lớn như vậy, cái này hoàn toàn là ... khai sáng một cái thời đại mới!
Mà bọn họ thì tận mắt chứng kiến một thời đại mới bắt đầu.
Quá kinh dị!
Đây chính là Nhân Hoàng a!
Tồn tại chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, hơn nữa còn là ghi chép từ thời thượng cổ!
Tuy rằng ghi chép lại không tỉ mỉ, nhưng lại rõ ràng có một câu: "Nhân Hoàng thế nhưng ngang vai ngang vế với tiên nhân, thân chứa đại khí vận!"
"Sư... Sư tôn."
Giọng nói của Tần Mạn Vân cũng đang run rẩy, thận trọng nói: "Ta nhớ ra rồi, bên trong Tây Du ký có một đoạn, một đoạn rất dễ dàng đã bị chúng ta bỏ qua..."
Diêu Mộng Cơ ngưng trọng nói: "Đoạn gì?"
Lời nói của Tần Mạn Vân có chút không mạch lạc, run run rẩy rẩy nói: "Khi đó, Đường Tăng tiến về tây phương thỉnh kinh, hình như còn phải trải qua sự đồng ý của Đế Vương đương thời, thậm chí kết bái huynh đệ với Đế Vương, hơn nữa ... ngươi có nhớ hay không, cái đoạn Thiên Cung Trảm Long, hình như mời chính là mời tướng quân bên cạnh Đế Vương đi chém giết, khi đó, Long Vương mời được Đế Vương ra mặt cầu xin tha thứ."
"Tê —— "
Diêu Mộng Cơ lại hít vào một ngụm khí lạnh nữa, toàn tân đều sợ run cả người.
Vội vàng nói: "Được rồi, đừng nói nữa, thật là đáng sợ!"
Nhân Hoàng đương đại, địa vị kinh khủng như vậy!
Cao nhân đây là ... muốn dẫn phát thiên biến a!
Diêu Mộng Cơ hoảng sợ ngẩng đầu, đã thấy, bầu trời không biết lúc nào đã âm trầm xuống.
Được a, thiên quả nhiên thay đổi!
Chu Vân Vũ cầm tự thiếp, chỉ cảm thấy nặng hơn ngàn cân, không thể không sử dụng toàn lực để kéo ra, lúc này thứ mà hắn nhận được không còn chỉ là một bộ tự thiếp, mà là ý chí chấn hưng phàm nhân, nội tâm hắn không ngừng dao động, không cần nói rõ, hắn cũng có thể cảm nhận được trách nhiệm và ý chí của toàn nhân loại đều được cõng ở trên vai một mình hắn!
Chu Vân Vũ trịnh trọng nói: "Tiên sinh yên tâm, đệ tử chắc chắn khong phụ lòng tin của ngài!"
Mạnh Quân Lương hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều đang sôi trào, hắn cuối cùng cũng tìm được ý nghĩa cho sự tồn tại của mình, hắn tìm được phương hướng đạo của chính mình, phía trước ... là một cái tiền đồ tươi sáng!
Ngưng trọng nói: "Tiên sinh, đệ tử chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực phụ tá Chu vương tử, sớm ngày giáo hóa nhân loại, để phàm nhân trong thiên hạ hưng thịnh đến không người dám xem nhẹ!"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Cố lên nha, đường mà các ngươi phải đi còn rất dài, ta xem trọng các ngươi."
Thế giới tu tiên vô cùng rộng lớn, vương triều san sát, chúng sinh đông như kiến.
Cũng không biết trong lúc đó sẽ có người tu tiên nhúng tay vào hay không, người tu tiên tuy rằng không tàn sát phàm nhân nhưng bên này chuyển một ngọn núi tới cho ngươi, bên kia đào ra cho ngươi một con sông, cuộc chiến này đánh như thế nào?
Huống chi còn có yêu quái hoành hành, đường không dễ đi a!
Tuy nói Lý Niệm Phàm viết xuống bốn chữ Nhân định thắng thiên, nhưng cái này truyệt đạt chỉ là một loại tinh thần, nếu như như vậy đã cảm thấy phàm nhân trâu bò đến mức có thể đi cứng đối cứng với tiên nhân, vậy thì quá ngu, chẳng lẽ cuối cùng lại thật đúng là muốn đi hủy thiên diệt địa sao? Hủy xong thì sao? Chết hết chứ sao!!!
Chỉ là muốn nhân loại thoát khỏi ngu muội, sau khi tự lập tự cường, có thể đạt được tôn nghiêm của mình.
Một bên, Diêu Mộng Cơ đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, đây là một cơ duyên vô cùng to lớn, bởi vậy mới vô cùng bức thiết nói: "Chu Vương tử, Lâm Tiên đạo cung ta nguyện ý kết làm minh hữu với Hạ triều của ngươi, nếu như trên đường đi có xuất hiện lực lượng vượt qua phàm nhân cản trở, lúc nào cũng có thể tới tìm ta!"
Chu vương tử lập tức nghiêm mặt nói: "Đa tạ Diêu cung chủ coi trọng!"
Ngươi nhìn một cái, sự tôn trọng lẫn nhau này chẳng phải tới rồi.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, hắn đưa mắt nhìn ra cơ hội lớn trong đó.
Nếu như Diêu Mộng Cơ phụ tá Chu vương tử thành công nhất thống phàm nhân, vậy Chu vương tử ra lệnh một tiếng, để Lâm Tiên đạo cung trở thành Quốc giáo, có phải người bái nhập vào Lâm Tiên đạo cung sẽ như cá diếc sang sông hay không, vậy Lâm Tiên đạo cung làm sao có thể không cường đại hưng thịnh?
Phàm nhân tuy rằng nhỏ bé, nhưng bọn họ là linh trưởng vạn vật, là nền tảng của vạn vật, một khi hội tụ lại, vậy phần lực lượng kia ... sẽ không có người nào dám xem nhẹ!
Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn trời, không thể không nhướng mày, "Hôm nay trôi qua thật là nhanh, chúng ta cần phải đi."
Chu vương tử vô cùng nhiệt tình nói: "Lý công tử, xem ra trời sắp muốn mưa, sao không ở lại lâu một lúc rồi lại đi?"
Lý Niệm Phàm lắc đầu, "Được rồi, cá ngươi ở đây thế nhưng là còn có một đống chuyện phải xử lý, ta không ở lâu thêm, cáo từ."
Chủ yếu là vừa mới làm ra vẻ xong, nếu như ở lại thì có vẻ hơi xấu hổ, làm ra vẻ xong thì đi, như vậy mới có thể để cho người ta có cảm giác còn chưa thỏa mãn.
Diêu Mộng Cơ cũng nói: "Chu vương tử, cáo từ!"
Chu vương tử và Mạnh Quân Lương đồng thời cúi người chào nói: "Các vị đi thong thả."
...
Một canh giờ sau.
Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đưa Lý Niệm Phàm về Lạc Tiên sơn mạch, thì vội vàng cáo từ rời đi.
Nội tâm của bọn hắn đều đang run rẩy, căn bản khó mà áp chế huyết khí cuồn cuộn toàn thân, thiên địa ... sắp sinh ra biến đổi to lớn!
Bầu trời lúc này đã càng âm trầm hơn.
Lý Niệm Phàm nhìn vào mây đen cuồn cuồn trên bầu trời, khó tránh khỏi có chút kỳ quái, mây đen che trời, thế mà chậm chạp không chịu mưa, thế giới tu tiên thật đúng là để cho người ta khó mà nắm bắt a.
Hắn lại không biết, lúc này bầu trời của toàn bộ thế giới tu tiên, tất cả đều bị mây đen che đậy, cảnh tượng này quá mức rung động, gần như oanh động toàn bộ thế giới tu tiên, nhưng làm là người tu tiên đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, tê cả da đầu.
Thiên... Muốn sụp sao?
Ông!
Trong không trung, đột nhiên truyền tới một tiếng vang nhỏ, giống như có lực lượng pháp tắc dập dờn, một cỗ cảm giác thần bí khó hiểu lặp đi lặp lại, cường giả đỉnh cao sẽ phát hiện, ở phía Hạ triều, một tia sáng vàng xuyên thủng đám mây đen dày đặc, từ trên trời rơi xuống.
Cũng vào thời khắc này, nồng độ linh khí trong thế giới tu tiên, lấy một loại nghe rợn cả người đang bắt đầu tăng trưởng với tốc độ nhanh!