Chương 210: Yên tâm, ta là chuyên nghiệp
Rầm rầm rầm!
Linh khí ngập trời, như trời long đất lở, đột nhiên xuất hiện, gần như muốn nuốt đi toàn bộ thế giới tu tiên.
Quá nhiều, quá dày đặc rồi!
Gần như bởi đột ngột mà khiến người ta không thể không thở dốc.
Trên thực tế, từ trước đó sau con đường tiên phàm bị cắt đắt, nồng độ linh khí trong thế giới tu tiên đều là lao dốc thẳng tắp, lại thêm rất nhiều truyền thừa bị cắt đứt, chuyện thành tiên đã trở nên vô vọng, gần như đều sắp đi vào thời đạt mạt phát.
Mà ở vào lúc này, linh khí ... khôi phục lại!
Nhất là toàn bộ Càn Long tiên triều, là cảm nhận được rõ rệt nhất, linh khí gần như tụ thành hình Long, bay múa tới mỗi một ngóc ngách.
Xem như ở phía bắc của tiên triều, nơi này vốn là một khu vực cằn cỗi, núi cao đất vàng, hoang tàn vắng vẻ, theo long khi như long phủ tới, cây khô như gặp phải mùa xuân, nói hoan sinh cỏ, sông hồ dậy sóng!
Kim Liên môn.
Một tiểu nữ hài đang tu luyện, đột nhiên mở to mắt hiếu kỳ mà nói: "Làm sao đột nhiên nhiều linh khí như vậy? Mà ngay cả bình cảnh trên người ta dường như cũng trở nên buông lỏng, mặc kệ, ta cần phải nắm chặt thời gian này thôn hết vào!"
Bên trong đông đảo những nơi hoang dã của thế giới tu tiên, rất nhiều lão bất tử bế quan trong tông phái thời gian dài không ra, lúc này đều thi nhau xuất quan, tất cả đều ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn lên bầu trời, trong đôi mắt lộ ra vẻ chấn động cực độ.
Nhưng sau đó lại chuyển thành điên cuồng không gì sánh kịp.
"Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Linh khí tại sao lại dày đặc tới như vậy, gần như gấp ... gấp mười lần?"
"Là ai, có thể có lực lượng to lớn như vậy, thế mà có thể thay đổi thế giới."
"Đây là phúc cho người tu tiên chúng ta a, phúc của toàn bộ thế giới tu tiên a!"
"Có người quấy thế cuộc! Thế cuộc trong thiên hạ loạn, ha ha ha, có hy vọng phi thăng, có hy vọng phi thăng rồi!"
Ầm ầm!
Ở trong một tông phái có truyền thừa vô vàn năm tháng, một cái cửa đá đột nhiên được mở ra.
Một lão giả từ trong đó bước chân mà ra.
Toàn thân lão giả này làn da như sần sùi như vỏ cây vậy, tóc bạc trắng thậm chí có chỗ tóc đã bắt đầu xơ xác, hốc mắt hãm sâu, trông rất tiều tụy.
Hắn nhìn lên bầu trời, giọng nói khàn khàn tới cực điểm thản nhiên truyền ra, "Cái này ... đây là ... khí vận thiên đao?!"
Lập tức, có mấy tên lão giả nhanh chốc mà tới, trong đó có một lão giả cả kinh mà nói: "Sư tổ, làm sao mà ngài lại xuất quan? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Ngươi nhìn vào cái hướng kia, đó là khí tức của khí vận thiên đạo! Đến cùng là ai, thế mà để khí vận hàng thế, đây là khí vận nhân tộc a! Ban phúc cho toàn bộ thế giới tu tiên a." Lão giả lẩm bẩm tự nói, kích động tới tột đỉnh, "Thủ bút thật lớn, thủ bút thật lớn a!"
Có người hỏi: "Sư tổ, khí vận là cái gì?"
"Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu."
Lão giả đã có chút ngây dại, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, nhấc chân bước một bước đã biến mất ở chân trời, "Ta cảm nhận được tiên khí, Thiên Môn sắp mở ra, ta phỉa đi, ta phải đi đạp vào Thiên Môn!"
Phía nam của thế giới tu tiên.
Nhân loại nơi này sinh ra đã cao lớn, dũng mãnh thiện chiến, nhưng dáng vẻ lại cổ quái, lông tóc trên người rất tươi tốt, mặc dù trời sinh đều không thể tu tiên, nhưng trời sinh có thần lực, được gọi là Nam Man chi địa.
Tại đây, có một đám binh mã đáng sợ, đúng lúc này, người dẫn đầu đám binh mã này đột nhiên ngửa đầu nhìn chân trời xa xa, trong lòng rung động.
Con ngươi của hắn bỗng nhiên co rụt lại, trên mặt hiện lên vẻ điên cuồng và dữ tợn, "Khí tức Nhân Hoàng? Tại sao có thể có khí tức Nhân Hoàng buông xuống? Cũng tốt, giết Nhân Hoàng này, ta chính là Nhân Hoàng mới!"
"Vì Ma Thần đại nhân, giết a!" Đám người đằng đằng sát khí, hướng về phía thành trì cách đó không xa, lao nhanh mà tới.
Ma Giới.
Ở trên Vương tọa, một cái thân ảnh to lớn đột nhiên mở mắt.
Đôi mắt hắn đỏ như máu tươi, trong bóng đêm như là đèn nê ông phát sáng, chỉ có điều ánh mắt không có nhu hòa, mà là tràn đầy vẻ lạnh lùng và uy nghiêm.
Lúc này, còn nhiều thêm một phần kinh ngạc và sợ hãi.
"Chuyện gì xảy ra? Làm sao có thể?"
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, khí diễm cuồn cuộn quanh thân, hư không xung quanh đều gần như cứng lại, hỏa diễm màu đen từ trên người hắn bốc lên, con mắt đỏ ngầu bùng lên sát ý.
"Tại sao? Ma Thần đại nhân không phải đã nói rồi sao? Lần này Ma tộc chúng ta là nhân vật chính trong thiên địa, chúng ta có thể chưởng khống thế gian, ta có thể chinh chiến Tiên giới, làm sao lại đột nhiên xuất hiện Nhân Hoàng? khí vận của Nhân tộc dựa vào cái gì mà đột nhiên trở nên hưng thịnh? Là ai sửa thiên địa đại thế? (thay đổi cách cục thiên địa)!"
Hắn có chút phát điên, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía ma nữ bên cạnh, ngưng trọng nói: "Nguyệt Đồ, ngươi có liên hệ với phàm trần, thế nhưng có biết đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra hay không?"
Nguyệt Đồ giống như có chút mất hồn, nghe vậy thì đột nhiên sững sờ, toàn thân xiết chặt, vội vàng nói: "Bẩm Ma Chủ đại nhân, Nguyệt Đồ vừa tiến vào phàm trần đã bị một loiạ lực lượng không hiểu nào đó khống chế lại, chỉ biết là, phàm trần dường như ... xuất hiện một vị cao nhân rất khó lường."
"Cao nhân?"
Ma Chủ cười lạnh, "Mạt pháp buông xuống là thiên địa đại thế, ai có thể ngăn cản? Ngay cả Thánh Nhân cũng vẫn lạc, còn có thể có cao nhân gì? Chẳng lẽ cá lọt lưới từ thời kỳ viễn cổ sao? Chưa từ bỏ ý định chuẩn bị nện thế cuộc sao? Vậy sẽ chết!"
Nguyệt Đồ nhíu mày, hơi lo lắng nói: "Ma Chủ đại nhân, cao nhân này giống như rất không tầm thường, có muốn thức tỉnh Ma Thần đại nhân hay không...?"
"Cái gì?!" Đôi mắt vốn đã đỏ như máu của Ma Chủ độn nhiên trợn lớn lên, biến thành hai cái bóng đèn lớn màu đỏ như máu, kinh ngạc nói: "Ma Thần đại nhân là tồn tại cỡ nào? Loại chuyện nhỏ nhặt này ngươi thế mà có tính toán ngông cuồng muốn làm hắn thức tỉnh? Ngươi quả thực chính là không biết gì! Cái loại đầu óc như ngươi sau này bớt nói chuyện, làm nhiều chuyện là được rồi."
Nguyệt Đồ hít sâu một tiếng, "Nguyệt Đồ biết."
Ma Chủ mở miệng nói: "Được rồi, đi xuống đi, xem ra Thiên Môn sắp mở lại, lối vào Ma giới cũng theo đó mà buông lỏng, đi xuống điều tra phàm trần cho thật tốt xem đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra!"
"Tuân mệnh." Nguyệt Đồ quay người rời đi.
Chỉ có điều sắc mặt của nàng là thật không tốt, hai mắt đã dần dần trở nên vô thần.
Trong đầu, chính là Nguyệt Đồ cả người mặc áo cà sa đang ngồi.
Nàng ta chậm rãi mở mắt ra, "Xem ra IQ của ngươi bị chê, điều này đầy đủ cho thấy ngươi không tính là thành ma, ngược lại là có duyên với cửa phật ta, không bằng quy y cửa phật, cùng nhau học tập Đại Uy Thiên Long."
Nguyệt Đồ đôi mắt đỏ mọng, đôi môi đỏ mọng lộ ra hai cái răng nhọn, nàng ta đã gần như sắp phát điên lên rồi, "Ngươi tranh thủ thời gian cút ngay cho ta! Ngày nào cũng niệm kinh trong đầu ta không thấy chán sao? Ngươi chỉ là một cái phân thân nho nhỏ, ta từ bỏ còn không được sao?"
Phân thân một mặt thành khẩn, "Không được, ngươi dù sao cũng là bản thể của ta, ta không nỡ bở ngươi, ta bây giờ đổi một chủ nhân tốt hơn, tự nhiên phải trở về mang theo ngươi cùng đi tới đổi một cái nghề khác."
Nguyệt Đồ trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Ta hình như nghe ngươi nói, Phật giáo phải vứt bỏ nữ sắc đi, chúng ta là nữ, làm sao vào phật?"
"Vấn đề này ta đã sớm nghĩ tới."
Phân thân lập tức nâng cao tinh thần, mở miệng giới thiếu nói: "Vì thế, ta cố ý nghĩ ra ba loại phương án, loại thứ nhất, trực tiếp tự sát chuyển thế đầu thai, hối lộ một số đại lão, đời sau ném vào nam thai, giá cả đàm tốt; Loại thứ hai, tìm một tên nam tử không tệ nạn mà đoạt xá, cái này thì dễ dàng nhất, tương đương với miễn phí; loại thứ ba, nếu như không nỡ bỏ cái túi da hiện tại, có thể tìm một danh y, làm cấy ghép giải phẫu, nối liền một miếng thịt biết co giãn giúp chúng ta, chỉ là nghe nói kiểu này hơi đắt, có cơ hội ta sẽ đi hỏi thăm giá cả cho ngươi."
Nguyệt Đồ hận không thể chặt đi cái đầu của mình, thét to: "Ngươi cút cho ta!"
"Đều không hài lòng?" Phân thân hơi sững sờ, nói tiếp: "Không sao, không được ta sẽ suy nghĩ lại một số biện pháp khác, yên tâm, ta là chuyên nghiệp."