Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 216: Cao nhân muốn cưỡi ta

Chương 216: Cao nhân muốn cưỡi ta
Năm người nói đùa thì là nói đùa.
Nhưng tới lúc phải chạy ra vẫn là một mặt căng thẳng.
Tất cả mọi người đều là lão bất tử sống không biết bao nhiêu năm, lộ thể trần truồng bạo lộ ra ngoài thì quả thực khó giữ được khí tiết của tuổi già, mảng tối lịch sử tuyệt đối không thể có.
Bởi vậy vừa mới đi ra hậu điện, bọn họ đều không kịp chờ đợi triệu hồi ra đám mây, bao bọc chính mình tới cực kỳ kín đáo, đồng thời còn không quên bày ra một bộ dáng vẻ bình tĩnh như thể là cao nhân, chính là tiên nhân trong mây mù.
Bấm pháp quyết, đầu và cái cằm trụi lủi chẳng mấy chốc đã bổ sung mái tóc và râu ria.
Trong nháy mắt, từ một lão giả đầu trọc biến thành một lão giả tinh thần phấn chấn.
Bùi An vội vàng bay tới trước mặt Đinh Tiểu Trúc, cười nói: "Tiểu Trúc, đa tạ."
Trên trán Đinh Tiểu Trúc hiện ra mồ hôi mịn, ngưng giọng nói: "Hỏa diễm này còn đang mạnh lên, căn bản không có khả năng chống đỡ được."
Lời nói của nàng vừa dứt, bức họa kia lập tức mở ra hoàn toàn.
Trong nháy mắt, hỏa diễm màu vàng kim phóng lên tận trời, nhiệt độ xung quanh trực tiếp đạt tới mức nóng kinh người.
Sông núi gần đó trong nháy mắt tiêu điều, xem như cây cối cách xa vạn dặm cũng là đảo mắc cái hơi nước bốc hơi, trực tiếp chết héo!
"Lui!"
Sắc mặt tất cả mọi người thay đổi lớn, nhanh chóng lui lại.
Mắt trần có thể thấy, tòa hậu điện kia, vẻn vẹn chỉ trong thời gian mấy hơi thở, ngay cả trận pháp trực tiếp bốc hơi! Cặn bã cũng không còn!
Chỗ đó, chỉ còn lại một bức tranh đang lơ lửng.
Trong đó, TamTúc Kim Ô đang xoay cổ, giống như đang quan sát phương thế giới này.
Nó đột nhiên giang cánh ra, dương cổ lên, phát ra một tiếng kêu to cao vút---
"Hưu!"
Thoáng một cái, hỏa diễm màu vàng kim lấy nó làm trung tâm, tạo thành một cơn bão lửa, lan tràn ra khắp nơi.
Dọc đường những nơi đi qua, tất cả đều hóa thành hư vô, hàn băng mà Phản Trần kính tạo ra kia càng là không có chút lực ngăn cản nào, trực tiếp tan rã.
Mặt mũi mọi người tràn đầy tuyệt vọng, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, kích phát ra tiềm lực cả đời bắt đầu chạy trốn.
Kim Ô này quả thực không có tính công kích, nhưng là, xem như chỉ duỗi người một cái, trong lúc vô tình đều có thể giết chết không biết bao nhiêu con kiến hôi.
Hỏa diễm màu vàng kim giống như đại dương, ngay sau đó, dường như muốn nhấn chìm toàn bộ Thiên Thủy tông.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ như lửa đột nhiên xuất hiện.
Khi đôi chân trần nhỏ hờ hững giẫm mạnh vào trên không trung, dưới chân đã bốc cháy lên hỏa diễm đỏ ngầu.
Nàng ta vung tay lên.
Trong chốc lát, hỏa diễm ngập trời từ trên trời giáng xuống, nhuộm cả vùng trời này thành màu đỏ.
Hình thành một cái vòng hỏa diễm rất lớn, bao bọc hỏa diễm màu vàng óng kia vào trong đó.
Hai loại hỏa diễm có màu sắc hoàn toàn khác nhau chạm vào nhau, thế mà không phát ra một chút xíu tiếng vang nào, giống như hai bên đang tan rã lại giống như hai bên đang giao lưu.
Bùi An và những người khác đều thở phào một hơi dài, giương mắt nhìn lại thì con ngươi đều co rụt lại.
"Được ... nữ tử xinh đẹp!"
Nếu như chỉ đẹp ngược lại cũng thôi, nữ tử này thật sự là có chút kỳ lạ, tóc dài đỏ như lửa, con ngươi đỏ như lửa, váy dài đỏ như lửa, bên trong vẻ yêu dị mang theo sự cao quý, nóng bỏng mà thần thánh, để cho người ta kìm lòng không được mà thất thần.
"Tê —— "
Bùi An hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng là bên eo mềm yếu đã bị Đinh Tiểu Trúc hung hăng véo cho một cái.
Sắc mặt hắn lập tức nghiêm nghị lại, nghiêm mặt nói: "Nữ tử này ... không phải nhân loại!"
Kim Ô trong bức họa cũng nhìn về phía nữ tử kia, cánh hơi vỗ nhẹ, thế mà điều khiển bức họa bay lên, nhìn thẳng vào nữ tử kia.
"Yêu Hoàng đại nhân, ta cũng là yêu, tên Hỏa Phượng!" Đằng sau nữ tử kia một đôi cánh màu đỏ rực bỗng nhiên mở ra, ngay sao đó, thân thể mềm mại hơi chao đảo một cái, hóa thành một con chim lớn.
Con chim lớn này lông vũ toàn thân đều là màu đỏ thắm, giống như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, phần đuôi kéo dài ra, một cỗ khí tức kinh khủng tới cực điểm đột nhiên bao phủ cả một vùng trời, ép tới mọi người không thở nổi.
"Phượng... Phượng Hoàng? !"
Tất cả mọi người là kìm lòng không được mà nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước, toàn thân cứng ngắc, động cũng không dám động.
Đây chính là Phượng Hoàng a, tồn tại ngang hàng với Long, xem như ở thời kỳ viễn cổ, cũng đều là tồn tại không thể mạo phạm, bây giờ Tiên giới thế mà còn có Phượng Hoàng?
Cố Uyên mở to hai mắt mà nhìn, cảm giác đầu óc của mình đều muốn nổ.
Lúc này, hắn tôn sùng đối với cao nhân giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng vậy.
Cao nhân không hổ là cao nhân a!
Ta ở Tiên giới sống nhiều năm như vậy, đừng nói là nhìn thấy Phượng Hoàng, nhiều lắm cũng chỉ được nghe một số truyền thuyết liên quan tới Phượng Hoàng, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua ai từng nhìn thấy Phượng Hoàng, bây giờ, cao nhân chỉ dựa vào một bức tranh thế mà có thể dẫn Phượng Hoàng ra ngoài.
Kim Ô đối mặt với Phượng Hoàng.
Đột nhiên, bức họa kai thế mà bốc cháy lên hỏa diễm, sau đó, con Kim Ô kia cứ như vậy rời khỏi bức họa, từ trong đó bay ra.
Chỉ có điều, Kim Ô này dường như chỉ là một cái bóng mờ, có chút hư ảo.
Kim Ô này tiến gần tới Phượng Hoàng từng chút một, sau đó biến thành một đám hỏa diễm màu vàng, chui vào trong cơ thể Phượng Hoàng.
Ngay sau đó, hỏa diễm màu vàng kim đầy trời cũng hướng về phía Phượng Hoàng điên cuồng mà tới, giống như được hấp thu, chỉ trong chốc lát, thiên địa lại khôi phục lại yên tĩnh như trước, nếu như không phải vết thương đầy đất, mọi chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng khiến người ta phải run sợ.
Con Phượng Hoàng kia mở hai cánh ra, một lần nữa biến thành hình người, con ngươi đỏ như lửa nhìn về phía mọi người, ung dung mở miệng nói: "Bức họa kia là của ai?"
Không ai bảo ai cả, Bùi An và ba bị trường lão cùng lúc đưa tay chỉ về phía Cố Uyên.
Động tác của những người khác đều không chậm một chút nào, theo ngay sát sau, đồng loạt chỉ vào Cố Uyên.
Con ngươi của nữ tử kia cũng là theo đó mà rơi vào trên người Cố Uyên.
Tê ——
Cố Uyên tê cả da đầu, thiếu chút nữa thì trực tiếp hôn mê bất tỉnh nhân sự.
Quả tim nhỏ bé của hắn đang đập liên hồi, nhắm mắt nói: "Phượng Hoàng đại nhân, là ... là của một vị cao nhân ban cho ta, đây là một câu chuyện dài."
Không nói Phượng Hoàng, những người khác cũng đều sinh ra hứng thú nồng đậm, nhất là Bùi An, lúc này hắn mới ý thức được, hóa ra Cố Uyên không thổi thêm gió lốc một chút nào, cao nhân mà hắn nói tám thành thật tồn tại, hơn nữa, còn cao hơn rất nhiều so với trong sự tưởng tượng của mình.
Cố Uyên thế mà quen được nhân vật lợi hại như vậy, vậy ta chẳng phải là gián tiếp cũng có liên quan với nhân vật bực này, tạo hóa, quả nhiên là tạo hóa lớn a!
Con Hỏa Tước kia, tặng thật tốt a! Tặng quá diệu!
Nữ tử nhìn chằm chằm vào Cố Uyên, lạnh lùng nói: "Nói!"
"Cao nhân này sống ở phàm trần, ta cũng là từ trong miệng của cháu ta mà biết được, bức họa này cũng là hắn tặng cho cháu trai ta." Cố Uyên không dám giấu diếm chút nào, lập tức kể hết ra những chuyện mà mình biết.
Tự thiếp mở ra giết tiên nhân.
Vẽ ra Kim Ô.
Bảo Hỏa Tước để trứng.
Thuần hóa Kim Diễm phong.
Nhân Hoàng xuất hiện tám thành cũng có quan hệ với hắn.
Theo Cố Uyên kể chuyện, sắc mặt của mọi người càng ngày càng rung động, nếu không phải khí tràng của Phượng Hoàng quá mạnh, bọn họ tuyệt đối sẽ hít vào một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải có ví dụ Kim Ô trước đó, bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng Cố Uyên này đang nói chuyện nghìn lẻ một đêm.
Quá kinh khủng, quả thực không thể tưởng tượng!
Cao nhân này kinh khủng tới mức nào a!
Lão thiên làm sao lại cho phép nhân vật nghịch thiên như vậy tồn tại?
Trong đôi mắt nữ tử của Phượng Hoàng cũng hiện ra vẻ kinh ngạc, đôi mi thanh tú cau lại nói: "Ngươi nói cao nhân muốn có một tọa kỵ phi hành?"
"Đúng vậy." Cố Uyên khẽ gật đầu, trong đầu của hắn đột nhiên lóe lên linh quang, cắn răng, nhắm mắt nói: "Lúc đầu ta cho rằng cao nhân tặng ra bức họa này chỉ là thuần tay mà thôi, bây giờ nghĩ lại một chút, chỉ sợ cao nhân đã sớm ngờ tới bức họa này sẽ được chuyển tới Tiên giới, từ đó gọi ngươi qua đây."
Khó trách cao nhân không thèm để ý tới Hỏa Tước, còn gọi nó là con gà, hóa ra mục tiêu hắn sớm đã có.
Nghĩ lại quả là đúng, Hỏa Tước làm sao xứng với thân phận của cao nhân? Nó so sánh với Phượng Hoàng thì không phải chính là một con gà sao?
Nếu như tính không sai sót gì thì đúng như vậy a!
Nữ tử mở miệng nói: "Ý của ngươi là nói cao nhân vẽ bức họa này chính là vì ta? Hắn muốn cưỡi ta?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất