Chương 238: Lần thu đồ đệ này ... Ổn!
Nam tử trung niên lo lắng nhắc nhở: "Cha, ngài lùi lại phía sau một chút, cẩn thận đừng để bị kéo xuống a."
"Ha ha, lúc ta mang theo ngươi đi đánh cá, ngươi mới vừa học được bước đi, hiện tại chỗ nào tới lượt ngươi đến dạy lão cha ngươi làm việc?"
Lão hán nhịn không được mắng một tiếng, mở miệng nói: "Ngươi nhìn kỹ!"
Bước chân của hắn lui về sau, hơi cúi người xuống dưới, sau đó đột nhiên nhấc lên.
"Soạt!"
Lưới đánh cá vọt ra khỏi mặt nước, mang theo một đám bọt nước to lớn, khiến mặt nước xung quanh chao đảo.
Trong lưới, vô số tôm cá đang nhảy tưng tưng như bà tưng vậy, vảy viếc của chúng dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.
"Phù phù."
Lưới chứa tôm cá đã được đưa vào trên thuyền, hai cha con lập tức ngồi xuống thở hồng hộc.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lão nhân gia, thu hoạch không nhỏ a."
"Ha ha ha, còn may." Lão hán lập tức nở ra nụ cười tươi, "Công tử đi ra du lịch hồ sao?"
"Đúng." Lý Niệm Phàm có chút hiếu kỳ, thuận miệng hỏi: "Các ngươi có nhiều cá như vậy, chuẩn bị vận đến nơi nào?"
Lão hán mở miệng nói: "Tự nhiên là mang tới Hạ triều, bọn họ đang đánh trận a, lương thực đang khan hiếm."
"Thì ra là thế." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, lúc trước hắn còn cảm thấy chút kỳ quái, đột nhiên xuất hiện nhiều cá như vậy, chẳng phải sẽ để cho chợ cá hỗn loạn sao? Hiện tại đã hiểu.
Có vẻ như đợt cá này đang đến vào thời điểm thuận lợi.
"Công tử, ta nói cho ngươi, trận chiến này đánh tới rất ác liệt, ta từng gửi cá cho binh sĩ bị thương, vô cùng thê thảm a!" Lão hán thổn thức không thôi, sau đó chỉ vào vào nơi rất xa bên bờ Tịnh Nguyệt hồ kia nói: "Nếu như ngươi theo cái phương hướng này một mực trôi tới bờ bên kia mà đi, khả năng sẽ thấy chiến trường, nói không chừng còn có thể nhìn thấy trên mặt nước trôi nổi đầy thi thể đây này."
Lý Niệm Phàm gương mắt nhìn về phía đường chân trời xa xa, nơi đó, chính là bờ phương nam của Tịnh Nguyệt hồ.
"Đa tạ lão nhân gia nói cho biết, cáo từ." Lý Niệm Phàm mỉm cười, mái chèo thuyền hơi động, nhẹ nhàng rời xa, không quấy rầy một nhà ba người này nữa.
Thuyền mái hiên thuận theo dòng nước mà chào, có gió thổi lất phất lên mặt, quả thực là để cho người ta sảng khoái không thôi.
"Phù phù."
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng động rơi xuống nước, sau đó là kinh hoảng kêu lên.
"Có người rơi xuống nước, mọi người mau tới cứu người!"
"Nhanh, ai sẽ bơi ra?"
Lý Niệm Phàm ngẩng đầu nhìn lại, lại là lông mày hơi nhíu lại.
Theo lý thuyết, ở trong môi trường này, người biết bơi rất nhiều, cứu viện chắc chắn là sẽ rất nhanh.
Nhưng hết lần này tới lần khác rơi xuống nước chính là một vị công tử cao ở trên một chiếc thuyền sang trọng, đối với thuyền sang trọng thì ngư dân phải cách xa một khoảng cách, đám người trên thuyền sang trọng đó không ai có thể tính là biết bơi.
Cái này khiến cho vị công tử ca kia một mực đang quẫy đạp trong nước, muốn ra cứu còn cần một chút thời gian.
Lý Niệm Phàm chèo mái chèo, tới gần chỗ kia.
"A?" Hỏa Phượng đứng ở trên đầu vai của hắn lại phát ra một tiếng kêu khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào dưới nước.
Lý Niệm Phàm có chút hiếu kỳ, cũng mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm vào tên nam tử rơi xuống nước kia.
Một cái nhìn này, hắn phát hiện một loại hiện tượng kỳ lạ.
Nam tử kia không biết bơi, thế mà chậm chạm không bị chìm xuống, thật giống như dưới nước có cái gì đang nâng hắn.
Lông mày hắn hơi nhíu, nhận thấy mỗi khi người nam tử kia sắp chìm xuống thì phần mông của hắn ta sẽ hơi lồi ra, sau khi lại gần, tập trung nhìn vào thì ở dưới nước thế mà có một con cá chép trắng có đuôi đỏ, thi thoảng ủi ủi vào cái mông của nam tử kia mấy lần.
Con cá chép này không phải là rất khỏe, và dường như mỗi lần ủi ủi như vậy đều cố gắng hết sức.
"Lý Ngư tinh (Cá chép thành tinh) lương thiện!"
Đôi mắt Lý Niệm Phàm sáng lên, lập tức vạch ra kế hoạch xếp nó vào hàng ngũ ôm bắp đùi.
Yêu quái hiền lành cũng không phải nhiều, đã gặp vậy thì phải kết giao sẽ luôn có chỗ tốt, hơn nữa đây là yêu quái dưới nước, sau này sẽ không uổng ở dưới nước!!!!!
Lý Ngư tinh giúp đỡ, vậy công tử ca kia ngược lại là có kinh nhưng không có hiểm, chẳng mấy chốc sẽ được người cứu lên.
Tuy nhiên, một đạo độn quang đột nhiên từ không trung vụt bắn mà tới, hóa thành một tên thanh niên mặc áo xanh, trôi nổi ở trên mặt nước.
Trong tay của hắn cầm lấy một cái lưới tơ màu vàng, trên đó có vầng sáng lưu chuyển, quăng về phía trong hồ nước một cái, lập tức bao bọc lại con Lý Ngư tinh kia lại, sau đó hơi kéo một phát đã kéo lên khỏi mặt nước.
"Còn tưởng rằng bên trong Tịnh Nguyệt hồ có cơ duyên gì, lãng phí nhiều thời gian như vậy, cũng không thể đi một chuyến uống công, cá chép trắng đuôi đỏ, có xu thế thành tinh, ngược lại là có chút ý tứ." Nam tử áo xanh mỉm cười, thuận tay đeo Lý Ngư tinh ở bên hông.
Lý Niệm Phàm thấy cảnh này, lông mày không thể không nhăn lại, do dự một chút vẫn là chèo thuyền tới.
Hắn cũng xem như là quen biết không ít đại lão, bên người còn có một con Phượng Hoàng bảo vệ hắn, cũng là có chút lực lượng.
"Tại hạ Lý Niệm Phàm, bái kiến vị ... huynh đài này."
Nam tử áo xanh đạm mạc đưa mắt nhìn Lý Niệm Phàm, lộ ra vẻ không thèm để ý chút nào, tuy nhiên khi nhìn thấy Đát Kỷ thì ánh mắt lại dừng lại, tiếp đó thì có chút kiêu căng nói: "Chuyện gì?"
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Huynh đài, Lý Ngư tinh này vừa rồi thế nhưng là cứu người, nghĩ tới không có tâm hại người, không bằng thả nó ra, ta mời huynh đài nâng ly mấy chén như thế nào?"
"Ngươi chỉ là một kẻ phàm nhân, cũng không cảm thấy ngại mà nói mời ta?" Nam tử áo xanh lộ ra nụ cười lạnh, "Ngươi nhìn vào trong hồ nước xem, ngươi xứng sao?"
Tâm trạng Lý Niệm Phàm trùng xuống, xem ra lần này sự may mắn của mình không có hiệu quả, gặp phải một người tu tiên không thân thiện.
Tuy nhiên cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn, chắc chắn không có khả năng người nào cũng đều rất dễ nói chuyện.
Hắn nhìn về phía bên hông của thanh niên, con Lý Ngư tinh kia còn đang giãy dụa lấy, cái đuôi như hỏa diễm chẳng những quẫy quẫy, bên trong đôi mắt còn tràn đầy vẻ bối rồi, đối với Lý Niệm Phàm lộ ra vẻ mặt cầu cứu, trông rất có nhân tính.
Trầm ngâm một lát, tiếp tục mở miệng nói: "Huynh đài, Lạc Hoàng Càn Long tiên triều là bằng hữu của ta, Lý Ngư tinh này cũng không tính là bảo bối gì, cho chút thể diện, mọi người kết giao bằng hữu."
"Nói khoác mà không biết ngượng! Ngươi và Lạc Hoàng là bằng hữu của nhau? Vậy ta chính là huynh đệ của Thiên Vương lão tử."
Nam tử áo xanh lên tiếng cười nhạo, ánh mắt lại nhìn về phía Đát Kỷ, lắc đầu nói: "Thất phu vô tội hoài bích có tội, phàm nhân có tài đức gì có được nữ tử tuyệt sắc như vậy làm thê tử, cẩn thận gặp họa sát sinh! Vị cô nương này, không bằng ngươi đi với ta, ta có một viên Trú Nhan đan, có thể để vẻ mặt xinh đẹp của ngươi giữ trong mười năm không thay đổi!"
Trên bầu trời, có độn quang nhanh chóng chợt lóe lên.
Chỉ có điều sau đó, cái độn quang này lại lấy tốc độ nhanh hơn quay lại.
Nam tử áo bào đen một tay mang theo Lâm Mộ Phong, ánh mắt lại ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lý Niệm Phàm, trong đôi mắt tràn ngập lửa nóng nồng đậm.
Hắn hưng phấn đến toàn thân run rẩy, giống như thấy được bảo vật trân quý nhất trên thế gian vậy, "Trời sinh đạo thể? Lại là trời sinh đạo thể!"
"Ha ha ha, trời cao chiếu cố thế mà tặng tới cho ta một đệ tử siêu phàm như vậy!"
Hắn cuồng tiếu một tiếng, lập tức đáp xuống.
"Làm càn, dám can đảm khinh đồ đệ bảo bối của ta, chết!"
Theo một tiếng hét dài vang lên, kiếm ý ngập trời từ trên trời giáng xuống, mây trên trời giống như cũng nhận lấy dẫn dắt, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm.
Ánh kiếm như mưa, trong nháy mắt nghiêng vào trên thân nam tử áo xanh kia, chỉ là một cái chói mắt mà thôi, đầu óc thanh niên áo xanh kia ngay cả thời gian suy nghĩ cũng không có đã biến thành tro bụi, giống như bôc hơi chỉ trong nháy mắt vậy.
Gặp phải vũ nhục như thế lại gặp được ta kịp thời tới cứu, cộng với sự công kích bá đạo và tiêu sái của ta, lần thu đồ đệ này ... Ổn!
Nam tử áo bào đen khẽ mỉm cười, kiêu ngạo đứng trên mặt hồ, trên mặt lộ ra vẻ bi thương khó lường.
Ung dung mở miệng nói: "Tiểu tử, còn không bái sư?"
Trong không trung, Lâm Mộ Phong thấy cảnh này, đãi não ông một tiếng, thiếu chút nữa thì lập tức mù.
Dọa đến ngay cả tim gan cũng sắp nứt ra, ba hồn bảy vía gần như muốn ly thể.
Trời sinh đạo thể tính là cái gì chứ a!
Con mẹ nó đây chính là một vị đại lão thật sự a!