Chương 237: Long Môn mở
"Ta đã hiểu!"
Con ngươi của người áo đen đột nhiên trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Lâm Mộ Phong, lộ ra vẻ đốn ngộ, "Là ngươi! Chắc chắn là ngươi giết đồ nhi ngoan của ta, giết người đoạt bảo! Đồ nhi của ta chết được quá thảm rồi! Ta phải báo thù cho đồ nhi của ta!"
Sát ý mãnh liệt tỏa ra từ trên người, như là dời núi lấp biển ép về phía xung quanh, cuồng phong gào thét, sắc bén như đao, giống như một ánh kiếm thật dài xông thẳng lên trời, vót đi những đám mây trên bầu trời.
Lăng Vân tiên các trong nháy mắt trở nên không ổn định, giống như sẽ bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
"Phù phù!"
Hai chân Lâm Mộ Phong như nhũn ra, thuận thế quỳ trên mặt đất, "Thượng tiên bớt giận, thượng tiên bớt giận a! Thanh kiếm này thật sự chính là ta rút ra."
Nam tử áo bào đen cười lạnh, "Không có khả năng! Chỉ bằng ngươi loại đạo hạnh tầm thường này, ngay cả ba cửa đầu tiên cũng không xông qua được, mau nói, ngươi lấy được từ chỗ nào?"
Xùy!
Một đạo kiếm khí thoáng qua chỗ cổ của Lâm Mộ Phong, một chòm tóc theo đó nhẹ nhàng rớt xuống.
Lâm Mộ Phong lập tức bị dọa đến lông tơ đứng lên, toàn thân cứng ngắc.
Hắn xoắn xuýt thật lâu, lúc này mới lên tiếng nói: "Cũng không phải là một mình ta tiến vào bí cảnh, thật ra thì còn có một vị cao nhân!"
Nam tử áo bào đen lộ ra vẻ động dung, "Thì ra là thế, tám thành người này mới là đệ tử của ta! Hắn làm sao bỏ được truyền thừa mà cho ngươi?"
Ta cũng đã nói là cao nhân a, người ta có để ý tới truyền thừa của ngươi sao?
Lâm Mộ Phong tổ chức ngôn ngữ một phen, mở miệng nói: "Vị cao nhân này tu vi ngập trời, sớm đã vượt qua sự trói buộc của tiên phàm, chỉ sợ là không cần tới truyền thừa của thượng tiên."
Nam tử áo bào đen nhướng mày, lạnh như băng nói: "Ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng lời nói này của ngươi sao?"
"Thượng tiên, ta nói đều là thật!" Lâm Mộ Phong một mặt nghiêm nghị, "Tuy rằng tu vi ta nông cạn, chưa từng gặp qua thiên cảnh Tiên giới, nhưng là ta lại biết, hắn chắc chắn ở xa trên tiên nhân! "
"Ồ?" Nam tử áo bào đen hơi có chút giật mình, "Dẫn ta đi gặp hắn!"
Lâm Mộ Phong cười khổ lắc đầu, "Thượng tiên, không có chỉ thị của cao nhân, ta là tuyệt không dám tự mình mang ngài đi tới, hay là ta trước tiên hướng cao nhân xin phép một chút?"
"Dám mạo hiểm nói loại chuyện này dưới cái uy của ta, còn hơi có chút giống như vậy." Nam tử áo bào đen trầm ngâm một lát, mở miệng nói: "Ta có biện pháp biết ngươi nói có đúng là thật không, đi tới chỗ di tích của ta!"
Dứt lời, hắn dẫn theo Lâm Mộ Phong đi về phía Tịnh Nguyệt hồ mà đi.
Lúc này, Lý Niệm Phàm đã hướng nhà đò thuê một cái thuyền mái hiên, chậm rãi ung dung chạy vòa bên trong Tịnh Nguyệt hồ.
Bây giờ Tịnh Nguyệt hồ, số lượng chèo thuyền trên hồ nhiều hơn đáng kể, thuyền đánh cá lớn nhỏ không ngừng qua lại, trên mặt mỗi người đều là vẻ hào hứng, quả thực giống như thể nhặt được tiền vậy.
Một cái lưới được quăng xuống, tuyệt đối là lắng lợi trở về, chủng loại cá sò hến là đầy đủ, để cho người ta hoa mắt.
Kỳ cảnh như vậy, thậm chí hấp dẫn một số người tu tiên tới, trên bầu trời, thi thoảng còn có độn quang bay lượn mà qua.
Đương nhiên cũng không thiếu một số công tử ca và tiểu thư tới du lịch hồ, thậm chí có mấy chiếc thuyền sang trọng trôi ở trong nước.
Cũng bởi vậy, lần phí thuê thuyền lần này thế mà nhiều hơn gấp đôi so với lần trước.
Lý Niệm Phàm chèo thuyền tới trung tâm hồ, mái chèo thuyền kéo theo từng làn từng làn sóng lăn tăn, giống như ảnh hưởng tới việc cá bơi lội trong nước, dẫn tới cá tranh nhau nhảy nhót.
Trong lúc đó, một con cá lớn từ trên mặt nước nhảy cẫng mà lên, bay qua trên không trung của thuyền mái hiên, tạo ra một đường vòng cung mỹ diệu, sao đó thì phù phù một tiếng rơi vào trong nước.
Cá trong thế giới tu tiên chính là có sức sống a!
Lý Niệm Phàm vô cùng ngạc nhiên nói: "Lợi hại a, đây mới chỉ gần một tháng đi, làm sao trong hồ còn có nhiều cá như vậy? Càng bắt càng nhiều là sao?"
Hắn cũng không nói nhảm nữa, lập tức lấy công cụ câu cá ra, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, khoanh chân ngồi ở trên thuyền mái hiên, chuẩn bị thi triển thân thủ.
Móc mồi, vung cần.
"Xoạch."
Dây câu từ trên không trung bay đi, ổn định rơi vào trong nước.
Một lão ngư dân trông thấy cảnh tượng này thì nhịn không được mở miệng nói: "Người trẻ tuổi, ngươi trực tiếp thả lưới ra a, cá nhiều như thủy triều này hiếm lắm, câu cá thật lãng phí a!"
Lý Niệm Phàm cười nói: "Lão nhân gia, ta đây là hưởng thụ quá trình câu cá chứ không phải tới bắt cá."
Lão ngư dân lắc đầu không ngừng, "Lãng phí, lãng phí a!"
Lý Niệm Phàm không có nhiều lời, vừa yên tĩnh câu cá, vừa ngắp nhìn cảnh đẹp xung quanh như một bức họa, bên cạnh còn có mỹ nhân làm bạn, có thể nói là vô cùng hài lòng.
Đát Kỷ dựa vào Lý Niệm Phàm, đặt đôi chân trần trắng như ngọc của mình xuống nước để khấy nước, Lý Niệm Phàm nhìn vào bàn chân của nàng, không nhịn được nghĩ đây mới là miếng mồi câu hấp dẫn nhất đi.
Trên bả vai Lý Niệm Phàm, con chim nhỏ màu đỏ lại là vỗ cánh, hơi vừa bay đã từ trên vai Lý Niệm Phàm chuyển dời tới trên đỉnh mái hiên của thuyền.
Nghiêng cái đầu nhỏ, không ngừng đánh giá cảnh sắc xung quanh, bên trong đôi mắt lộ ra vẻ suy tư.
Ngay sau đó, nàng ta lại vỗ cánh lần nữa, thuận theo mặt hồ bay lướt đi xung quanh, giống như có chút bực bội.
Dưới đáy Tịnh Nguyệt hồ.
Nơi này cực không bình tĩnh, có cột nước chập trùng, linh lực như nước thủy triều, tuôn ra liên tục không ngừng, tạo thành xu thế dâng trào, để nước hồ như thể sôi trào lên.
Giương mắt nhìn lại, đã thấy cảnh tượng như thế này kéo dài tới ngàn dặm, từ vùng biển phía đông kéo dài mà tới, đáy nước khắp nơi đều đang phun trào linh khí, cái này cũng dẫn tới vô số cá bơi xung quanh, chậm rãi rời khỏi đáy nước và nổi lên trên mặt nước.
Còn nếu như đưa ánh mắt nhìn về vùng biển phía đông là sẽ nhìn thấy, bên trong đáy nước thế mà xuất hiện một cái cửa ra vào màu vàng kim, số lượng cá ở đây đã đến mức báo động, không phải cá bơi mà là nước đang bơi!
Ông!
Đúng lúc này, cánh cửa màu vàng kim kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, sau đó một cỗ thiên uy cuồn cuộn tỏa ra, để nước biển chảy ngược, nhấc lên thủy triều to lớn.
Đàn cá đang bơi đông đúc bỗng nhiên tản mát ra.
Những giọng nói phấn khích phát ra từ bên trong.
"Long Môn mở! Long Môn thật mở!"
"Tại sao có thể như vậy? Phàm trần không phải yên lặng sao?"
"Khoan đã, còn chưa mở ra hoàn toàn, không biết bên ngoài có chuyện gì xảy ra?"
Lúc này, một giọng nói kinh hoảng tới cực điểm từ trong cửa truyền ra, gay gắt nói: "Đừng bàn tán, không thấy Thất công chúa! Tranh thủ thời gian tìm đi a!"
...
"Ừng ực."
Lý Niệm Phàm nhấc cần câu lên một chút, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, dưới lưỡi câu lại là mang theo một con cá chép lớn, đuôi cá vung vẩy lấy sóng nước, trên không trung văng ra từng giọt nước.
"Phù phù!"
Con cá rời vào trong thùng nước sớm đã chuẩn bị một cách chính xác.
Đây là một cái thùng đỏ chót, lúc này bên trong thế mà đã có hai mươi con cá đang bơi trong đó, từng con có khổ người to lớn, chủng loại cũng không phải trường hợp cá biệt, nhìn vào bọn chúng đang phấn chấn tinh thần bơi tung tăng trong đó, trong lòng Lý Niệm Phàm không thể không phát lên vẻ vui sướng và cảm giác tự hào.
Thu hoạch tràn đầy.
Có lẽ đây là thú vui yêu thích của mọi cần thủ đi.
"Đáng tiếc, nơi này quá nhiều cá, để cho ta có loại cảm giác thiếu một chút tính khiêu chiến." Lý Niệm Phàm thu hồi cần câu, không định câu nữa.
Lần này ra ngoài, câu cá chỉ là thú vui tiêu khiển, tự nhiên là lấy du ngoạn làm chủ.
Đúng lúc này, vừa lúc có một chiếc thuyền đánh cá lướt qua, trên thuyền có ba người, một vị lão hán, một người nam tử trung niên và một nữ tử.
Nữ tử phụ trách giữ cho thuyền đánh cá được ổn định, lão hán và nam tử trung niên thì đang kéo lưới, trên tay của bọn hắn nổi lên gân xanh, hiển nhiên là tích đủ hết sức lực, tuy nhiên trên mặt lại mang theo vẻ vui mừng.
Càng là như thế thì càng nói rõ thu hoạch lần này không nhỏ.