Chương 242: Thanh Vân cốc không biết sống chết
"Lạch cạch!"
Tiếng búa rơi xuống đát, xem như ở trên chiến trường ồn ào náo động cũng lộ ra vẻ vô cùng chói tai.
Xung quanh, tất cả những người chứng kiến chuyện này đều biến thành tượng, đều trợn tròn mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nhất là những thủ hạ của Đồ Cửu kia, bọn họ đi theo Đồ Cửu chinh chiến sa trường, thấy được cái búa này là nghịch thiên cỡ nào, gần như phụng làm tín ngưỡng bách chiến bách thắng, mà vào lúc này, thế mà bị đứt mất!
Đồ Cửu thu tay về, ngây ngốc nhìn vào búa chỉ còn lại một nửa trong tay, đầu óc còn có chút quá tải, giống như không thể tin được sự thật trước mắt mình.
Bảo bối mà Ma Thần đại nhân tặng cho ta, thế mà lại đứt?
Hắn không thể không nhìn về phía cây đao kia của Hoắc Đạt, đã thấy cây đao này vẫn lộ ra ánh sáng, ngay cả một vết nứt cũng không có, không tổn hao một chút nào.
Mấy người Hoắc Đạt cũng ngây ngẩn cả người.
Bọn họ nhìn ra búa của Đồ Cửu không tầm thường, đã làm tốt liều chết đánh cược một lần, dự định đồng quy vu tận.
Nhưng là ... lần thắng này có chút không giải thích được a!
Hoắc Đạt nhìn vào đại đao trong tay, bình thường không có gì lạ, cũng chỉ sáng hơn một chút so với đao bình thường, nhưng là ... thế mà có thể chém đứt một cái búa lớn.
"Cái này ... đây là Lý công tử tự tay rèn ra tới!" Hắn lẩm bẩm tự nói, bên trong đôi mắt hiện ra ánh sáng, lập tức rộng mở trong sáng.
Giọng nói bởi vì kích động mà có chút run rẩy, cất cao giọng nói: "Đại Vương, đây là Lý công tử tự tay rèn cho ta."
Chu Vân Vũ hít sâu một hơi, đè xuống sự chấn kinh trong lòng, cảm động nói: "Ta biết."
"Lý công tử chính là người trong chốn thần tiên, đây là Thần khí hắn ban cho chúng ta giết địch! Mọi người theo ta giết a!"
"Giết a!" Các binh sĩ lập tức khí thế lên cao, từng tên như điên như cuồng, đường cùng phản kích.
"Đao này, là Lý công tử tự tay rèn đúc, là đại đao rót thép đệ nhất thế gian, hôm nay Hoắc Đạt ta bất tài, nguyện cầm đao này, ra trận giết địch!" Hắn sờ vào thanh đao yêu của mình, lao về phía Đồ Cửu.
Chiến trường trong nháy mắt xuất hiện bước ngoặt, từ từ chuyển thành thiên về một bên, thắng bại đã rõ.
Trên trận, có giọng nói tức hổn hển của Đồ Cửu truyền tới, "Chờ đó cho ta,c hờ ta trở về chọn một binh khí tốt lại tới giết ngược lại!"
"Thắng, chúng ta thắng!"
Mọi người kích động tới sắc mặt đỏ lên, toàn thân đẫm máu, kích động đến không kiềm chế được.
Hoắc Đạt lau sạch đại đao trong tay, lẩm bẩm nói: "Đại Vương, thật thắng."
Hắn vẫn có chút khó có thể tưởng tượng, toàn bộ chiến trường thế mà bởi vì một cái binh khí mà xuất hiện bước ngoặt, cuối cùng xoay chuyển.
Đồng dạng, một trận chiến thắng lợi này, cũng là lần đầu ngăn cản khí thế của kẻ địch, khiến cho chiến cuộc xuất hiện bước ngoặt!
Sức nặng của cây đao này ... Quá quan trọng!
Chu Vân Vũ giơ thanh đao này lên, ngưng giọng nói: "Đao này sau này chính là quốc bảo, trấn áp khí vận Hạ triều ta!"
Bộ tự thiếp kia của Lý công tử, chính là tín ngưỡng của Hạ triều!
Cây đao này của Lý công tử chính là sự sắc bén của Hạ triều!
Lời vàng ý ngọc của Lý công tử, chính là truyền thừa của Hạ triều!
Vào lúc này, Chu Vân Vũ không thể không nhớ tới những câu nói mà Mạnh Quân Lương nói với chính mình, Lý công tử vốn đã siêu thoát tất cả, nhưng lại buông xuống phàm trần, dạo ở phàm trần, không vì cái gì khác, chỉ là vì truyền đạo ... truyền ... đại đạo trong thiên địa!
Hoắc Đạt nhìn vào thân ảnh chạy thoát ở đằng xa, cắn răng, nhịn không được nói: "Đáng tiếc, lại có thể để cho Đồ Cửu chạy thoát."
"Lần sau sẽ không! Trong mắt Chu Vân Vũ lóe lên vẻ kiên định, "Ta tuyệt sẽ không để cho Lý công tử phải thất vọng!"
Hoắc Đạt mở miệng nói: "Đại Vương, chúng ta giành được chiến thắng, có nên báo tin vui với cao nhân hay không?"
"Cái này còn phải hỏi sao, tự nhiên là phải!"
Nam cảnh chi địa, nơi này Ma Nhân tàn phá bừa bãi, hoạt động tấp nập.
Lông mày của A Mông và Hậu Ma đều nhíu lại.
Trong đôi mắt của A Mông lóe lên ánh sáng đỏ, bạo ngược nói: "Đồ Cửu cái tên phế vật này, có búa mà ta ban cho hắn thế mà cũng có thể thua!"
"Hiển nhiên là có người nhúng tay vào!" Hậu Ma hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Ta cũng sớm đã nói, chỉ trông cậy vào phàm nhân tới mở rộng thế lực hiển nhiên là không được, lãng phí quá nhiều thời gian!"
A Mong hung ác nói: "Không đợi! Đám Ma Nhân kia của chúng ta cũng nên hành động, trực tiếp tìm kiếm mục tiêu đi, chúng ta nhanh đi tìm tới những tông môn phong ma khác, diệt! Tiến hành đồng bộ!"
Hậu Ma lập tức mở miệng nói: "Phong ma chi địa có một cái căn bản không cần đi tìm, có thể nói là nổi tiếng gần xa, gọi là Thanh Vân cốc, hẳn là chỗ của Nguyệt Đồ!"
"Lại có việc này? !"
A Mông giật nảy cả mình, tức giận nói: "Lại có người dám can đảm lợi dụng Phong Ma chi địa để tuyên truyền, đây là không chết không thôi a! Vậy còn chờ gì? Tranh thủ thời gian đi tiêu diệt a!"
"Miệt thị Ma tộc, nhất định phải để bọn hắn biết cái gì gọi là tàn nhẫn!"
Hậu Ma nói bổ sung: "Còn có Nhân Hoàng kia, có thể tìm một cơ hội đi xử lý."
A Mông mở miệng nói: "Hắn ngồi ở vị trí cao, có đại khí vận, không phải có thể động đơn giản như vậy, cần bẩm báo Ma Chủ, bố cục thật tốt."
...
Tứ Hợp viện.
Sáng sớm.
Lý Niệm Phàm từ trong phòng đi ra, khoan khái duỗi lưng một cái, "Tôi hôm qua ngủ một giấc tới thật sảng khoái, cả người đều tỉnh táo."
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn ngây ngẩn cả người.
Dụi dụi con mắt, tập trung nhìn vào.
Cái gì vậy, trong viện làm sao xuát hiện thêm một tiểu nữ oa, dáng vẻ rất xinh đẹp, trên mặt dính lấy một chút bọt biển đang vô cùng nghiêm túc dùng tay nhỏ giặt quần áo.
Đứa bé này tới từ đâu?
Tiểu nữu oa nhìn thấy Lý Niệm Phàm thì lập tức mở miệng nói: "Ca ca."
Giọng nói rất nhẹ nhàng và dễ thương.
"Ngươi là..."
Lý Niệm Phàm đi tới, lúc này mới phát hiện trên cổ của tiểu nữ oa thật sự được quấn một lớp vảy mỏng sáng lấp lánh, trên cổ tay cũng có vảy, nhưng không hề chướng mắt, giống như một loại trang sức.
"Con Lý Ngư tinh ... ngày hôm qua? Ngươi thế mà hóa thành hình người!"
Tiểu nữ oa khẽ gật đầu, đứng người lên cảm kích nói: "Cảm ơn ân cứu mạng của ca ca."
"Không cần khách khí." Lý Niệm Phàm lập tức cười, có chút đau lòng nói: "Làm sao mà lại giặt quần áo?"
Tiểu nữ hài che miệng, tỏ ra vô cùng đáng thương nói: "Là Hỏa Phượng tỷ tỷ bảo ta làm, nàng ta nói đây là đang dạy bảo ta."
"Công tử, sớm a."
Hỏa Phượng đi ra khỏi phòng, liếc nhìn tiểu nữ hài đáng thương rồi nói: "Ta đã nói là muốn dạy dỗ nàng ta, tự nhiên phải làm từ việc nhỏ làm lên, công tử đừng nhìn nàng ta bây giờ ngoan ngoãn như vậy thế nhưng rất nghịch ngợm."
Khó trách.
Có Hỏa Phượng dạy bảo, hóa thành hình người cũng không khó lắm.
Thật ra thì cũng không thể nói là hoàn toàn hóa thành hình người, trên người tiểu nữ oa này còn có vảy, sau lưng còn có một cái đuôi cá màu đỏ lộ ra từ trong váy, đung đưa từ trái sang phải, khá là vui mắt.
Tiểu nữ hài đáng yêu như vậy, hắn có chút không đành lòng, nhưng Hỏa Phượng bây giờ là sư phụ của cá chép nhỏ, nếu như đang tôi luyện vậy thì mình cũng không quản được.
Chỉ có thể mỉm cười, thuận miệng nhắc nhở: "Tiểu hài tử nha, tinh nghịch là khó tránh khỏi, tuyệt đối đừng mệt nhọc."
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi Long Nhi." Long Nhi đáp.
"Cá chép vượt Long Môn, cái tên này ngược lại là rất hay." Lý Niệm Phàm khen một tiếng.
Hắn đứng ở bên cạnh nhìn vào Long Nhi giặt xong quần áo, sau đó bưng chậu gỗ, vùng vệ từng chút từng chút phơi xong quần áo.
Long Nhi phủ tay, hài lòng nhìn vào kiệt tác của mình, chỉ là còn không đợi trên khuôn mặt nhỏ hiện ra nụ cười thì lại nghe thấy Hỏa Phượng mở miêng: "Tiếp theo nên đi hậu viện tưới nươc, sau đó nhớ phải chặt nhiều củi một chút."
Lập tức, khuôn mặt Long Nhi hiện ra vẻ muốn sụp đổ.
Khóe miệng Lý Niệm Phàm không thể không hiện ra ý cười.
Nhìn vào Long Nhi, hắn giống như thấy được cảnh tượng trước đây mình bị hệ thống chi phối, đều là bị bóc lột không ngừng, bây giờ nhớ lại vẫn là còn rất thân thiết.
Cố gắng lên, chờ ngươi trưởng thành thì tới lượt ngươi đi dạy bảo người khác.
"Ca ca, hôm qua ta còn bị thương." Long Nhi bĩu mỗi, xoa xoa bụng nhỏ của chính mình, lại bắt đầu bán vẻ đáng thương, "Thật đói."
"Vậy nếu không trước tiên nghỉ ngơi một chút, yên tâm, ca ca không để ngươi đói!"
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, vung tay lên, đối mặt với Tiểu Bạch đang rán trứng ốp mà nói: "Tiểu Bạch, thêm hai quả trứng nữa cho điểm tâm!"