Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 250: Chết cũng phải nhịn lại a!!!

Chương 250: Chết cũng phải nhịn lại a!!!
Long Nhi đang ở hậu viện, nhưng trong lòng thầm tính toán thời gian.
Mấy phút ngắn ngủi, đối với một con Long mà nói thì căn bản chính là chớp mắt liền qua, nhưng là bây giờ, nàng ta lại cảm giác một ngày bằng một năm, mỗi một giây thôi cũng không chờ nổi.
Căn bản không cần ai phải đi gọi, Long Nhi đã từ hậu viên chạy vèo trở lại, hưng phấn nói: "Đã có thể bắt đầu ăn được hay chưa?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, cười nói: "Không sai, được rồi."
Hắn bước đi tới và từ từ nhấc cái nắm lên.
Hơi nước cũng không có nhiều lắm, không khí ban đầu đã có vị ngọt nhàn nhạt, nhưng vào lúc này tự nhiên vịt ngọt càng đậm đà hơn chút.
Mùi thơm nức mũi bay tới, tuy rằng không thơm như các loại món ăn khác, nhưng mùi thơm tổng hợp và tươi mới này có độ thoải mái vừa phải, vẫn có thể để cho người ta có chút hưởng thụ.
"Mùi thơm thật là kỳ lạ."
Trứng gà, bột mỳ, mật ong lại thêm một chút mỡ heo, cách làm này, ở thế giới tu tiên này tự nhiên là chưa bao giờ có, tuy nhiên mùi thơm sau khi hỗn hợp lại với nhau quả thực mệ người, để cho người ta mồm ngập nước miếng.
Giương mắt nhìn lại.
Đã thấy, bánh gatô ban đầu đã hơi bão hòa, bóng loáng mượt mà, có hình tròn nhưng rõ ràng là khác hẳn với bánh bao, màu vàng kem và cacao xen kẽ từng lớp rõ ràng, màu sắc riêng biệt chứ không đơn điệu giống như bánh bao trắng, về vẻ bề ngoài của nó rõ ràng là hấp dẫn hơn, đặc biệt là đối với trẻ em.
"Ừng ực."
Đôi mắt Long Nhi giống như biến thành vì sao, nhìn chằm chằm vào bánh gatô, mong muốn đưa khuôn mặt bé nhỏ của mình lại gần, nước miếng trào ra khóe miệng, sáng bóng và bất cứ lúc nào cũng sẽ nhỏ xuống dưới.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái đuôi sau lưng đong đưa không ngừng, vỗ tay, mong đợi nói: "Ca ca, ta muốn ăn, ta muốn ăn!"
"Được rồi, không thiếu phần của ngươi." Lý Niệm Phàm lắc đầu, rồi đưa cho nàng một cái trước.
"Cảm ơn ca ca."
Long Nhi đưa tay nhận lấy, cũng không sợ bỏng, há miệng cắn vào trên một miếng.
"Oa, thật mềm!"
Đôi mắt Long Nhi đột nhiên sáng lên, trong nháy mắt đó giống như vừa cắn phải một tầng bọt biển, nhưng hương vị lại mềm mại tinh tế, cọ xát vào bờ môi của nang, bao bọc lấy hàm răng của nàng, để nàng ta nhịn không được có chút bị đắm chìm vào trong đó.
Sau đó bánh gatô vào miệng, mùi thơm trứng gà và vị ngọt của mật ong đan xen nhau, quanh trọng nhất giống như vừa vào miệng thì tan ra, tuyệt không bị nghẹn.
Nếu như phải dùng một cái từ gì đó để hình dung, vậy thì chính là --- dễ chịu!
Cảm giác thoải mái dễ chịu và hương vị đầy màu sắc và ngon.
Tuy rằng Lý Niệm Phàm làm bánh bao ăn cũng rất ngon, nhưng là để mà so sánh với cái bánh gatô này thì lại kém rất nhiều.
Long Nhi kinh ngạc lên tiếng kinh hô, "Quá, quá, ăn quá ngon! Ta quyết định, sau này bánh gatô sẽ là món mà ta thích ăn nhất!"
"Tiểu nha đầu này thích ngạc nhiên a, làm các ngươi phải chê cười rồi." Lý Niệm Phàm cười khổ lắc đầu, đưa tới cho tất cả mọi người mỗi người một cái bánh gatô.
Chu Vân Vũ mở miệng nói: "Tiên sinh, đây là bản tính, thật ra thì chúng ta chỉ là khắc chế thôi, món ngon như vậy, loại biểu hiện này cũng không quá đáng."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng nói: "Lời này cũng không đúng, các ngươi còn chưa có nếm thử mà đã biết ngon rồi?"
"Những thứ tiên sinh làm ra, chắc chắn không thể kém được." Mạnh Quân Lương mở miệng nói.
Trong khi nói chuyện, bọn họ đều cùng nhau cầm lấy bánh gatô.
Bánh gatô chỉ có kích thước bằng nửa cái bàn tay, trông hơi nhỏ nhắn và tinh tế.
Mọi người há mồm, tự nhiên thận trọng hơn so với Long Nhi, chỉ là cắn khẽ một miếng nhỏ mà thôi.
"Ừm?"
Chỉ là một miếng cắn này, lại để trong lòng bọn họ phải sững sờ, nguyên liệu cũng là bột mì nhưng hương vị hoàn toàn khác với bánh bao, không cần dùng lực, chạm nhẹ một cái là có thể rơi ra, hơn nữa bánh ga tô rất đàn hồi, sau khi rơi vào trong miệng thì hơi phồng lên một chút và đập vào khoang miệng, giống như đang xoa bóp vậy.
Nhìn lại vào cái bánh, bên ngoài màu vàng kem, bên trong vàng tươi, nhạt hơn lòng đỏ trứng gà một chút, nhưng ... rất đẹp!
Bánh gatô tuy ngọt nhưng không béo ngậy, chỉ cần dùng lưỡi nhào nhẹ là bánh sẽ vỡ ra, vị ngon tuyệt đỉnh sẽ tỏa ra ngay lập tức, chiếm trọn lấy vị giác, trên đó còn tỏa ra một chút hơi ấm, bên trong sự thơm ngọt còn mang theo một chút ấm áp.
Khi nuốt vào, hương vị của bánh như chỉ mới bắt đầu, vị ngọt đọng lại trong miệng và thực quản, tuy chưa xuống hẳn nhưng lại như tơ như sợi thẩm thấu tiến vào nội tâm của người và dư vị sau đó khuấy động tâm hồn, giống như chỉ có tiếp tục ăn vào mới đã nghiền vậy.
"Ngon ... ăn rất ngon!"
Trên khuôn mặt của mọi người đều hiện ra vẻ kinh ngạc và mê say.
"Thật khó có thể tưởng tượng trên đời có thể tồn tại những món ngon như vậy." Hoắc Đạt đã kích động tới không kiềm chế được, tuy rằng không có động tĩnh gì lớn, nhưng trong lòng hiển nhiên còn muốn không bình tĩnh hơn so với Long Nhi, toàn thân run rẩy, trong hốc mắt đã có nước mắt hiển hiện.
Hắn chỉ là một tên hán tử thô bạo, hắn sẽ không kìm nén được cảm xúc của mình, ngon thì ngon, dở thì không ngon, nhưng cái này ... ngon đến chảy nước mắt!
Hắn không biết nên hình dung như thế nào, chỉ có thể kích động nói: "Tiên phẩm, đây tuyệt đối là thứ mà tiên nhân mới có thể ăn được!"
Chu Vân Vũ cũng cảm khái nói: "Tiên sinh, món ngon như vậy, thực sự dường như không thuộc sở hữu của phàm trần."
Mặc dù hắn biết những gì tiên sinh làm ra chắc chắn đều không tầm thường, cũng làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng không nghĩ tới lại bất phàm như vậy, vẫn còn cảm tấy khiếp sợ không thôi.
Cái gọi là dân dĩ thực vi thiên chính là coi thức ăn quan trọng hơn mọi thứ, ăn là bản tính, xem như tiên nhân cũng không chạy thoát được sự dụ hoặc của món ăn ngon, tuy nhiên, tiên nhân có thể ăn vào món ngon cỡ này sao?
Tám thành là không hưởng thụ được.
Có thể may mắn quen biết được tiên sinh, đời trước là tu luyện như thế nào mới có được phúc phận như này a!
Lý Niệm Phàm cười nói: "Thích là tốt rồi, thật ra thì bánh gatô này chỉ có thể xem như là thành quả bước đầu, chỉ có thể gọi là bánh trứng gà mà thôi, bánh gatô chân chính thế nhưng còn phức tạp hơn cái này một chút."
Nước bọt của Long Nhi đã không ngừng được, lau một cái, kinh ngạc nói: "Còn có loại có thể ăn càng ngon hơn?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, "Đúng vậy a, nếu như tăng têm hoa quả và bơ, hương vị sẽ còn nâng cao một bước."
Mạnh Quân Lương hơi sửng sốt, "Bơ? Đó là thứ gì?"
"Bơ thật ra chính là sữa bò." Lý Niệm Phàm giải thích một chút, sau đó thuận miệng hỏi: "Nói tới chuyện này, ta ngược lại thật ra nghĩ tới, các ngươi đã bao giờ nhìn thấy những con bò có màu đen trắng chưa? Chúng ta có thể vắt sữa ra từ trên người chúng."
Sữa bò chắc chắn là một thứ tốt, vừa ngon lại bổ dưỡng, có thể dùng để chế biến rất nhiều món ăn, còn có, cũng có thể thay cho húp cháo vào buổi sáng, hắn sớm đã muốn uống sữa tươi từ lâu.
"Bò có hai màu đen trắng?"
Mọi người sững sờ, sau đó thì đều lắc đầu, không phải là loại bò thời viễn cổ chứ?
"Không có sao?" Lý Niệm Phàm có chút thất vọng, ngay cả bọn họ cũng không biết, vậy thế giới tu tiên chỉ sợ thật đúng là không có sự tồn tại của bò sữa.
Chu Vân Vũ đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội lấy lòng này, vội vàng thành khẩn nói: "Tiên sinh yên tâm, chờ sau khi trở về, ta sẽ bảo người bên dưới lưu ý, nếu như có phát hiện thì chắc chắn sẽ mang tới cho tiên sinh."
Lý Niệm Phàm chắp tay, "Vậy thì làm phiền."
Chu Vân Vũ còn chuẩn bị học hỏi kinh nghiệm từ Lý Niệm Phàm, đúng lúc này lại cảm thấy bụng của mình bỗng nhiên co quắp một trận, sau đó cúc áo hơi thắt lại.
Không chỉ là hắn mà Hoắc Đạt cũng giống như vậy, hắn là đứng, lập tức toàn thân rung động, cơ bắp trở nên căng cứng giống như biến thành một mũi lao, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí.
Mạnh Quân Lương thì hơi tốt hơn một chút, phản ứng không có lớn như vậy, nhưng hắn cũng cảm nhận được khí bẩn khắp người mình đang dần dần ra ngoài.
Đây, đây là...
Rửa sạch chất bẩn, giải độc tủy?
Má ơi! Thế tới hung hăng a, làm sao bây giờ?
Nhịn lại, cái này mẹ nó cho dù có chết cũng phải nhịn lại a!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất