Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 251: Khí vận chí bảo, cầu lấy an toàn nhất

Chương 251: Khí vận chí bảo, cầu lấy an toàn nhất
Ta ngốc a!
Biết rõ thứ mà tiên sinh ăn chắc chắn không phải là vật phàm, làm sao có thể chỉ đơn giản là ngon như vậy?
Chắc chắn có công hiệu khác a!
Nhưng, không có một chút điểm phòng bị nào, nó cứ như vậy mà tới rồi!
Chúng ta chỉ là phàm nhân, làm sao chịu nổi a!
Không cần biết là trứng Hỏa Tước hay là mật ong của Kim Diễm phong, đều có công hiệu tẩy tinh phạt tủy lột đi xác phàm, nói ngắn gọn chính là loại trừ độc tố tái tạo thân thể.
Công hiệu này đối với người tu tiên mà nói, cũng không tính là nghịch thiên quá mức, bởi vì khí bẩn trong cơ thể người tu tiên vốn rất ít, gần như không cần phải loại trừ, nhưng đối với phàm nhân mà nói vậy tác dụng thế nhưng là lớn lắm đi!
Chỉ là cái hạng mục loại trừ độc tố này đã có thể để làn da khôi phục tới trạng thái lúc còn là trẻ nhỏ, trạng thái thân thể cũng trực tiếp tiến vào đỉnh phong, kéo dài tuổi thọ là chắc chắn, nếu như có thể tu tiên thì đường tu tiên sau này sẽ càng bằng phẳng hơn.
Tuy nhiên, cái công hiệu này lúc này đối với đám người Chu Vân Vũ mà nói thì quả thực chính là lá bùa đòi mạng.
"Ô!"
Chu Vân Vũ hừ nhẹ một tiếng, chỉ cảm thấy trong bụng có một cỗ không khí đột nhiên chìm xuống, dũng mãnh lao về phía lỗ đít của mình, lật đổ hoàng long.
Ta đỡ!
Hắn vội vàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên co rụt lại, mạnh mẽ nhịn cảm giác này trở về.
Đánh rắm ở trước mặt cao nhân tuyệt đối là không thể đánh, nếu như nhịn không được thì chẳng phải rơi xuống một cái tội danh khinh nhờn thánh nhân sao? Bình tĩnh bình tĩnh lại a!
Có lẽ, bữa ăn này là khảo nghiệm của cao nhân đối với chúng ta đi.
Mặc dù ăn ngon, nhưng lại giấu giếm huyền cơ, khảo nghiệm là ý chí và sự nhẫn nại của chúng ta a!
Không hổ là cao nhân, làm việc quả nhiên là làm những gì mình muốn, ngoài dự liệu.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Chu Vân Vũ lập tức trầm xuống, vậy thì càng phải cố mà nhịn!
Ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn về phía Hoắc Đạt ở bên cạnh, ánh mắt hơi ra hiêu, bảo hắn kiên cường lên.
Hoắc Đạt chật vật đáp lại một cái, trong thời gian ngắn như vậy, trên trán của hắn đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi, hận không thể đứng khoanh chân xuống.
Không được rồi, ta thật sắp tới cực hạn rồi!
Lý Niệm Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể của bọn họ cứng ngắc và run rẩy, nhịn không được hỏi: "Chu huynh, sao vậy?"
"Không ... không sao a."
Chu Vân Vũ miễn cưỡng nở ra nụ cười tươi, dùng nghị lực lớn mở miệng nói: "Tiên sinh, ta đột nhiên cảm thấy không khỏe, chỉ sợ không thể ở lại đây lâu, xin được cáo từ."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Vậy a, vậy thì không tiễn."
Câu nói này rơi vào trong tai ba người Chu Vân Vũ thì giống như là tiếng trời.
Bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần nhẫn nhịn một lúc nữa là sẽ được giải thoát rồi.
Ngào lúc ba người thận trọng đi tới cửa, vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài thì lại nghe Lý Niệm Phàm đột nhiên nói: "Chờ một chút."
"Tê —— "
Thân thể ba người lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh bắt đầu rơi xuống như mưa, cảm giác giống như đã sắp són ra rồi.
Gần như là tuyệt vọng nhìn về phía Lý Niệm Phàm.
Sắp xong, sắp xong a!
Đã thấy, Lý Niệm Phàm quay người tiến vào bên trong một cái phòng trong Tứ Hợp viện.
"Gian phòng kia..."
Đát Kỷ và Hỏa Phượng nhìn nhau một cái, tràn ngập sự tò mò đối với đồ vật ở bên trong.
Cửa vừa mới đẩy ra, các nàng có thể cảm nhận được rõ ràng trong phòng kia ngưng tụ một cỗ lực lượng cực kỳ đáng sợ, không nói rõ được cũng chẳng diễn tả được, nhưng là ... đồ vật ở bên trong tuyệt đối còn muốn biến hái hơn so với những thứ ở hậu viện kia!
Theo như Lý Niệm Phàm nói thì chỉ là đặt vào một số đồ vật linh tinh, nhưng là, cái gọi là đồ vật linh tinh trong miệng cao nhân làm sao có thể đơn giản?
Các nàng mặc dù hiếu kỳ, nhưng thấy cửa gian phòng kia đều luôn đóng, hơn nữa Lý Niệm Phàm cũng rất ít khi đi vào, cho nên một mực không dám đi vào.
"Binh binh bang bang."
Đồ vật ở trong phòng rõ ràng không ít, truyền tới tiếng lục tung tùng phèo.
Cái này xem như là một nỗi khổ đối với ba người Chu Vân Vũ, thân thể của bọn hắn đều đã dần dần cong lại, mặt đều tái mét, cảm giác cái mông lúc này đã không còn là chính mình.
Cũng may, Lý Niệm Phàm cũng không để cho mọi người phải chờ đợi bao lâu, chẳng mấy chốc đã cầm theo một quyển sách đi ra.
Lý Niệm Phàm tùy ý đưa quyển sách này tới, "Không có ý tứ, bên trong có chút bừa bộn, đây là một quyển sách có liên quan tới binh pháp, hy vọng có tác dụng đối với các ngươi."
Quyển sách này đã có chút cũ, trang bìa cũng nhăn nhăn nhúm nhúm, dính đầy bụi, có một số trang có vẻ như bị ố vàng.
"Đây, đây là..."
Chu Vân Vũ vươn hai tay cung kính tiếp nhận lấy từ trong tay Lý Niệm Phàm trong tư thế đúng mong muốn, con ngươi hơi co rụt lại, đã thấy trên bìa viết hai chữ Lục Thao.
Lý Niệm Phàm nói lời giải thích: "Đây là một bản binh thư gọi là Thái Công Lục Thao, có tổng cộng 237 chương, trong đó Mưu có 81 trang, Ngôn có 71 trang, Binh có 85 trang."
Cái gọi là Thái Công chính là chỉ Khương Thái Công, quyển sách này thế nhưng là tập trung tinh hoa tư tưởng quân sự, nghĩ tới dựa vào quyển binh pháp này là có thể tỏa sáng trong các cuộc chiến.
Giọng nói của Chu Vân Vũ đều có chút rung động mạnh, thậm chí ngay cả nỗi niềm khó chịu ở chỗ mông đít kia cũng tạm thời quên đi, cung kính nói: "Đa, đa tạ tiên sinh."
Tuy rằng hắn không biết nội dung cụ thể trong đó, nhưng cuốn sách này có phong cách cổ xưa như vậy, lạ là do tiên sinh đưa, chắc chắn sẽ không tầm thường, hắn có một loại dự cảm, giá trị của quyển sách này tuyệt đối không thua kém lý lẽ về y dược và lý lẽ về lai tạo giống!
Thảo dược, trồng trọt, rèn đúc, binh pháp, đạo trị quốc.
Tiên sinh quả nhiên là không có gì là làm không được, cố ý bộc lộ bản lĩnh của mình để truyền đạt cho Nhân tộc!
Hạ triều ta, không tin ma, không bái tiên, nhưng ... nguyện xưng tiên sinh làm Chí Thánh!
Chu Vân Vũ lẩm nhẩm trong miệng, sau đó rất cung kính cúi người xuống, cúi đầu đối với Lý Niệm Phàm!
Hoắc Đạt và Mạnh Quân Lương đều như vậy.
"Chu huynh, không cần phải như thế, chỉ là một quyển sách mà thôi." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, "Ta không tiễn, ba vị đi thong thả."
Lý Niệm Phàm lập tức nhắc nhở ba người, khiến thân thể bọn họ lại rùng mình một cái, vội vàng nói: "Cáo từ!"
Ba người Chu Vân Vũ vội vàng đi ra khỏi Tứ Hợp viện, vẻ mặt trắng bệch, bước chân cũng có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Một mực đi ra ngoài hơn tăm mét, Hoắc Đạt lúc này mới khàn khàn nói: "Khoảng cách đủ xa, được rồi, ta thật sự là nhịn không nổi! Không được, tới rồi!"
"Phốc —— "
Có hắn mở đầu, lập tức tiếng Phốc phốc vang lên không ngừng.
Giống như tiếng khua chiêng gõ trống, liên miên bất tuyệt, trong lúc đó còn mang theo tiếng rên rỉ thoải mái, càng đi càng xa.
Bên trong Tứ Hợp viện.
Hỏa Phượng và Đát Kỷ khi nhìn thấy quyển sách kia thì trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Quyển sách đó tuy rằng cũ nát không chịu nổi, nhưng là, trên đó lại bao trùm một lớp hào quang màu vàng kim nồng đậm, tuyệt đối không thể nghi ngờ chính là khí vận!
Quyển sách kia ... thế mà có thể so với Khí vận chí bảo!
Kể từ đó, khí vận của Hạ triều lại sẽ tăng vọt lên.
Bảo bối bực này chính là thứ đồ linh tinh mà cao nhân nói?
Vậy thứ đồ linh tinh ở trong cái phòng kia, đến cùng đều là bỏ vào toàn là đồ vật nghịch thiên gì a!
Khí vận chí bảo các nàng không phải lần đầu tiên gặp được, cái đèn lồng kia chính là, mà lại là cao nhân thuận tay mà làm ra, nhưng là, cái này dù sao cũng là khí vận chí bảo a, cứ tặng người như vậy? Xem như ở thời kỳ viễn cổ, cũng là bảo bối chỉ có thể ngộ mà không thể cầu a.
Các nàng không thay đổi sắc mặt, đi theo Long Nhi cùng đi tới hậu viện.
Một mực đi tới giữa đứng cạnh Hồ nước.
Hỏa Phượng thản nhiên nói: "Lão Long, ta biết ngươi ở bên trong, ra đi."
Hồ nước vô cùng bình tĩnh, không xuất hiện sóng nước.
Hỏa Phượng tiếp tục nói: "Đừng có giả bộ, Long NHi cũng đã nói cho ta biết, không nên ép chúng ta xuống dưới."
Chờ đợi một lát, hồ nước dần dần bắt đầu có động tĩnh, một trận gợn sóng đi qua, sóng nước dâng lên, một đầu long màu vàng kim lén lút nhô ra nửa cái đầu, u oán nhìn vào Long Nhi.
Long Nhi đã dùng tay che mặt mình, không dám đối mặt.
"Thôi được, mọi người đã cùng nhau ôm đùi cao nhân, vậy thì chính là người một nhà." Kim Long ung dung mở miệng, sau đó nhấn mạnh một lần, "Nhớ kỹ, tuyệt đối không nên nói ta ra ngoài."
Hỏa Phượng và Đát Kỷ cùng gật đầu, "Chúng ta không có nhàm chán như vậy."
Long Nhi với lời thề son sắt cam đoan, "Tiên tổ yên tâm, ta chắc chắn giữ mồm giữ miệng."
Kim Long mở miệng nói: "Các ngươi tìm ta có chuyện gì không?"
Đát Kỷ hiếu kỳ nói: "Ngươi đi theo chủ nhân với thời gian dài nhất, thế nhưng có biết bên trong phòng chứa đồ đạc linh tinh của chủ nhân đều chứa thứ gì hay không?"
"Không hiểu." Kim Long rất vô tội mà hỏi, "Ta chỉ trốn ở dưới nước, những chuyện khác ta rất ít khi để ý tới, không liên quan gì tới ta."
"Tuy nhiên ..." Kim Long suy tư một lát, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Cái cần câu của cao nhân tuyệt đối rất lợi hại, trước đó câu cá ở chỗ này, ta nhìn thấy cái lưỡi câu kia đều cảm thấy run rẩy, cũng may cao nhân chỉ muốn câu cá, nếu như cao nhân muốn câu Long vậy ta chắc chắn sẽ bị câu lên."
Đát Kỷ nói: "Vừa rồi chủ nhân từ bên trong phòng chứa đồ đạc linh tinh lấy ra một cái khí vận chí bảo, cũng giao nó cho Nhân Hoàng đương thời."
"Khí vận chí bảo?" Long nhãn của Kim Long đều trừng lớn, hô hấp nặng nề ngay cả sóng nước cũng thổi ra, "Ngươi xác định?"
Hỏa Phượng nói bổ sung: "Đúng là khí vận chí bảo."
"Cái này, cái này. . ."
Kim Long không nói nổi một lời nào, hốc mắt đã có nước mắt ào ào chảy xuôi mà ra, biểu lộ ra cảm xúc nói: "Khí vận chí bảo a, nếu như trước đây Long tộc ta có khí vận chí bảo thì làm sao sẽ đến mức rơi vào kết qua như vậy a."
Long Nhi không nghĩ tới lão tổ thế mà lại khóc, nhịn không được nói: "Khí vận chí bảo là cái gì?"
Đát Kỷ hơi cau mày nói: "Ta cũng không rõ lắm, tuy nhiên có thể cảm nhận được, nó vô cùng vô cùng quan trọng."
"Khí vận chí bảo có thể trấn áp khí vận! Chỉ riêng cái hạng mục này đã đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải chạy theo như vịt!"
Kim Long hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Khí vận, chẳng khác nào là hộ thân phù mà thiên đạo ban cho, chỉ cần có cái bùa hộ mệnh này thì như vậy chủng tộc hoặc là quốc gia sẽ trường thịnh không suy! Ở vào thời kỳ viễn cổ, Thần Thú nhất tộc chúng ta sở dĩ sẽ suy bại chính là bởi vì không có khí vận chí bảo trấn áp, khí vận xói mòn mà dẫn tới."
Hỏa Phượng hỏi: "Khí vận còn cần trấn áp?"
"Trong thiên địa, nhân vật chính thay đổi, mỗi lần đều kèm theo đại kiếp, ở thời gian cực kỳ lâu trước kia Long Phượng chúng ta làm nhân vật chính, khí vận ngập trời, nếu như có thể có khí vận chí bảo trấn áp, khi đại kiếp tiến tới, xem như không thể trở thành nhân vật chính mới thì tốt xấu gì cũng có thể để chủng tộc tiếp tục cường thịnh, nhưng không còn khí vận chí bảo, vậy khí vận tự nhiên sẽ xói mòn ở bên trong đại kiếp, dễ dàng bị người mưu hại trở thành pháo hôi."
Kim Long mở miệng nói: "Chuyện này quan hệ tới thiên đạo đại thế, cũng chính là cái gọi chiều hướng phát triển, người mang khí vận, vậy chính là như mặt trời ban trưa, trừ khi là tên điên, bằng không ai sẽ đi đối nghịch lại với một người như mặt trời ban trưa?"
Đát Kỷ nhịn không được nói: "Có khí vận chí bảo, chẳng phải là tương đương với đứng ở thế bất bại sao?"
"Cũng không thể nói như vậy, chỉ là sẽ không trở thành pháo hôi mà thôi, bị nhắm vào thì vẫn có thể đi đời nhà ma."
Kim Long lắc đầu, "Ta nói với các ngươi, phương thiên địa này vô cùng vô cùng đáng sợ, ẩn giấu đi hết đại lão này tới đại lão khác, bọn họ chơi cờ với nhau, tính toán lẫn nhau, vô số quân cờ, để cho người ta khó lòng phòng bị, ngươi thành pháo hôi khả năng cũng không biết."
Nó vừa nói, vừa để toàn bộ đầu chìm vào trong hồ nước, lộ ra vô cùng sợ hãi, "Lấy Nhân Hoàng ra để mà nói, quốc vận hưng thịnh, không ai dám trêu chọc, nhưng nếu như có người thi triển mỹ nhân kế, để hắn thành hôn quân bạo quân, chế tạo giết chóc vô biên, làm cho cả Nhân tộc không hài lòng, vậy khí vận Vương triều chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng, ở lúc khí vận xuống tới điểm đóng băng, vương triều khác muốn diệt hắn thì lại dễ như trở bàn tay."
Hỏa Phượng nhịn không được hỏi: "Thời kỳ viễn cổ đến tột cùng có chuyện gì xảy ra?"
"Không thể nói! Một khi nói tới rất có khả năng sẽ bị các đại lão phát giác."
Giọng nói của Kim Long cực kỳ nhỏ bé, vừa nói đã âm thầm chìm vào trong đầm nước, "Tóm lại, thật là đáng sợ, trốn đi mới là an toàn nhất, tuyệt đối không nên nói ta ra với người ngoài."
Đát Kỷ vội vàng hô: "Trước tiên đừng trốn, còn có một vấn đề!"
Kim Long cũng không quay đầu lại.
Đát Kỷ bổ sung một câu, "Việc quan hệ chủ nhân!"
Kim Long vẫy đuôi một cái, lập tức quay đầu lại, "Vấn đề gì?"
Đát Kỷ mở miệng nói: "Chủ nhân nói muốn muốn uống sữa bò, ngươi có biết con bò nào mà có màu đen trắng đan xen, hơn nữa còn có sữa không?"
"Đen trắng đan xen, còn phải có sữa ..."
Kim Long trầm ngâm một lát, chậm rãi mở miệng nói: "Ta nghĩ ta khả năng hiểu cao nhân chỉ cái gì."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất