Chương 253: Cha ta còn có thể cứu không?
Năm người hùng hùng hổ hổ, ngựa không dừng vó, chẳng mấy chốc đã ra khỏi kết giới.
Đầu óc Đinh Tiểu Trúc thậm chí còn chưa phục hồi lại, khi nhìn vào mọi người thế mà có thể vượt qua kết giới một cách dễ dàng như vậy thì càng là trực tiếp trợn tròn mắt.
"Đây, đây là..."
Nàng ta ngơ ngác nhìn vào Bùi An, cả kinh nói: "Các ngươi có phải là tu luyện thần thông gì hay không, thế mà không thèm để ý tới kết giới?"
Lòng hư binh của Bùi An lập tức đạt được thỏa mãn cực lớn, đắc ý nói: "Ha ha ha, lợi hại không?"
Đại trưởng lão thì vội vàng cắt ngang, thúc giục nói: "Đừng có thổi ngưu bức nữa! Tranh thủ thời gian chạy đi!"
"Cầm cái này." Bùi An lập tức đưa linh căn cho Đinh Tiểu Trúc, một nhóm năm người chẳng mấy chốc đã vượt qua các kết giới, cưỡi mây đạp gió, một đường chạy về nơi xa mà đi.
Đang chạy, Đinh Tiểu Trúc cuối cùng nhịn không được hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Nàng ta nhìn vào mảnh vụn trong tay mình, không thể không lên tiếng kinh hô, "Đây là linh căn?!"
"Không sai! Chính là linh căn!" Bùi An khẽ gật đầu, "Đây là thứ mà khi ta bái phỏng cao nhân, mặt dạn mày dày cầu tới."
"Cao nhân vậy mà có thể bỏ được cho ngươi loại linh căn có thể vượt qua được kết giới này?" Đinh Tiểu Trúc ngạc nhiên nhìn vào Bùi An, "Đây cũng quá hào phóng đi."
Bùi An nhịn không được cười khổ nói: "Hào phóng cái gì, linh căn này ở trong mắt cao nhân chính là rác rưởi mà thôi."
Rác rưởi?
Đinh Tiểu Trúc siết chặt tay của mình lại, mặc kệ là cái gì, cái này ở chỗ này của ta chính là bảo bối!
"Thật ra, đáng lẽ ta phải nhận ra khi ta đi lên từ thế giới phàm trần." Trong mắt Bùi An mang theo vẻ suy tư, "Lúc ấy gần như không chịu trở ngại gì, ngay cả không gian loạn lưu cũng không cảm nhận được bao nhiêu, giống như là không hiểu ra sao cả đã đi tới Tiên giới, lúc đầu ta còn tưởng rằng là con đường tiên phàm mới mở lại cho nên xảy ra biến hóa gì đó, không nghĩ tới nguyên nhân là bởi vì linh căn này."
"Tông chủ nói có ý tứ là, linh căn này không những có thể đi vượt qua kết giới, mà còn có thể ..." Đại trưởng lão nhịn không được nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, run giọng nói: "Trực tiếp xuyên qua con đường tiên phàm?"
Trong lòng mọi người lập tức cuồng loạn lên.
Đây chính là con đường tiên phàm a, hiện tại tuy rằng con đường tiên phàm đã mở lại nhưng vẫn có trở ngại vô cùng lớn, không phải tùy ý là có thể qua lại, muốn hạ phàm cần bỏ ra một cái giá không nhỏ, tuy nhiên, có linh căn này thế mà không thèm để quy tắc vào mắt.
Cái này, cái này. . .
Cái này nếu như để cho người trong Tiên giới biết, không biết sẽ có bao nhiêu người nổi điên a.
"Các ngươi có nghĩ tới xuất xứ của linh căn này hay không?" Vẻ mặt Đinh Tiểu Trúc hơi ngưng trọng lại, thận trọng mở miệng nói.
Tất cả mọi người đột nhiên sững sờ, "Xuất xứ?"
"Các ngươi nghĩ tới cũng quá đơn giản đi."
Đinh Tiểu Trúc hít sâu một hơi, bên trong đôi mắt đều lộ ra một loại sợ hãi, "Đây cũng chỉ là mảnh vụn, đã có thể đi qua đi lại giữa tiên giới và phàm trần, nếu như linh căn bản nguyên hoàn toàn trưởng thành thì sẽ có dáng vẻ gì?"
Nói như vậy, đôi mắt của đám người đều không hẹn mà cùng trợn lớn lên, toàn thân đều run rẩy lên.
Linh căn này bất phàm như vậy, xuất xứ tự nhiên càng không tầm thường, có thể dự đoán, nếu như linh căn này mà hoàn toàn trưởng thành, nói không chừng có thể hoàn toàn đả thông thiên địa!
Không phải nói không chừng mà phải là chắc chắn!
Sau này phàm trần và Tiên giới sẽ kết nối thành một cái thế giới mới, giống như ở thời viễn cổ!
Bùi An hít vào một ngụm khí lạnh, mở miệng nói: "Cao nhân hình như là nhân vật tồn tại từ thời kỳ viễn cổ, trong lòng có hoài niệm sâu sắc về thời kỳ viễn cổ."
Đinh Tiểu Trúc khẽ gật đầu, "Đúng như vậy, cao nhân trồng linh căn cỡ như này, chỉ sợ chính là làm bố cục cho tương lai!"
"Đáng sợ, thật là đáng sợ!"
Vẻ mặt của ba vị trưởng lão vô cùng phức tạp, vừa sợ hãi, vừa mong đợi, vừa phấn khích, vừa kinh ngạc.
Dựa sức một người, tái hiện thời kỳ viễn cổ.
Kiệt tác này, có chút lớn tới vượt quá sự tưởng tượng, đây chính là thế giới của đại lão sao?
Những đại lão khác có thể ngồi được vững sao?
Đúng lúc này, trong lòng mọi người bỗng nhiên cuồng loạn lên, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên cao, một cỗ hơi lạnh thấu xương nổi lên từ đáy lòng.
Bọn họ nhìn lên, đã thấy ở phía trước, những đám mây nhiều màu sắc bay phấp phới, còn có ánh sáng đầy trời, ba con Thiên Mã mọc ra đôi cánh trắng như tuyết đứng ở trên những đám mây, sau lưng còn kéo theo một cỗ xe màu vàng óng, ngoài bên ngoài có hiệu ứng đặc biệt riêng, còn có uy thế cường đại từ trong đó truyền tới, làm người ta kinh ngạc.
"Tiên... Tiên Quân."
Mồ hôi lạnh, từ từ hiển hiện ra ở trên trán của Bùi An, những người khác thì toàn thân đều cứng ngắc, rơi mất hẳn một nhịp tim.
Đây chính là Tiên Quân a, tồn tại Kim Tiên hậu kỳ, hơn nữa một thân pháp bảo không phải để là trò đùa, đại lão đỉnh cao ở trên Tiên giới, kéo xe chính là Thiên Mã, mà cỗ xe màu vàng óng kia thì lại là ngụy Tiên khí!
Đám người căn bản ngay cả sức phản kháng cũng không làm được.
"Len lén cứu người rời đi, xem ra các ngươi đã làm ra lựa chọn."
Một giọng nói nhàn nhạt truyền đến từ trong xe ngựa, nghe không thấy có vẻ tức giận nhưng lại vô cùng uy nghiêm, "Có thể phá vỡ kết giới cứu người một cách lặng lẽ như vậy, quả thật là có chút bản sự, có tư cách để cho ta nhìn với một con mắt khác!"
Bùi An cắn răng, mở miệng nói: "Chúng ta không biết đắc tội Tiên Quân đại nhân chỗ nào, còn xin đại nhân thứ tội."
"Yên tâm, các ngươi không có tội!" Tiên Quân cười ha ha một tiếng, sau đó nói: "Ta không làm khó dễ các ngươi, chỉ muốn các ngươi thay ta làm một việc."
Dứt lời, một bức tranh từ trong xe ngựa bay ra, trôi nổi ở trước mặt Bùi An.
"Mang bức họa này tới cho người sau lưng của ngươi, nói, ta muốn mời hắn chỉ điểm một hai!"
Tiên Quân mang theo một nụ cười nhạt, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Bùi An nhìn vào bức họa này, tuy rằng không biết nội dung của nó, nhưng có thể cảm nhận được ý đồ gây hấn của Tiên Quân, hít sâu một hơi, ngưng giọng nói: "Tiên Quân đại nhân, nếu là làm như vậy, ngươi chỉ sợ phải làm tốt chuẩn bị gánh chịu lửa giận của vị cao nhân kia."
"Chính là cái gọi là cao nhân kia cho ngươi lá gan tới chất vấn ta sao? Ngươi đây là cảm thấy ta không bằng vị cao nhân kia?"
Trong giọng nói của Tiên Quân mang theo vẻ trêu tức, cũng không nói thêm gì nữa, mà là cười ha ha, rất ngưu bức điều khiển xe rời xa mà đi...
Nhìn vào bóng lưng Tiên Quân dần dần rời xa, Bùi An nhịn không được thấp giọng nói: "Không phải ta cảm thấy, là ngươi thật không bằng cao nhân, kém tới cách xa vạn dặm."
Nội tâm của hắn không ba động chút nào, thậm chí còn có chút buồn cười.
Đại trưởng lão cũng nhịn không được nói: "Tông chủ, Tiên Quân này làm sao lại tự tin như vậy a?"
Bùi An thu hồi bức họa kia, mở miệng nói: "Có lẽ đây chính là người không biết thì không biết sợ đi."
Hôm sau, sáng sớm tinh mơ.
Tại Lạc Tiên thành.
Trên vai Lý Niệm Phàm đang có một con chim nhỏ màu đỏ đậu ở đó, ngoài ra còn có Đát Kỷ và Long Nhi thì đi theo bên cạnh hắn, cả đoàn cùng nhau đi dạo đường phố.
Đây là lần đầu tiên Long Nhi đi vào thành thị của thế giới phàm trần, bởi vậy mới tràn đầy phấn khởi, thấy cái gì cũng sẽ tiến tới sờ sờ mó mó, biểu hiện đúng với tuổi tác bề ngoài của nàng, hoàn toàn chính là một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi, vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát.
Gần trôi qua một tháng, cho tới ngày hôm nay Lý Niệm Phàm mới dám dẫn Long Nhi đi ra ngoài dạo chơi, đều là bởi vì hiệu quả mà điều giáo gần đây mang tới, Long Nhi cuối cùng có thể thu cái đuôi cá và vảy trên người của nàng lại.
Tuy rằng ở trên thế giới tu tiên thì yêu quái rất phổ biến, là chuyện kinh nhưng không quá lạ không quá đặc biệt, rất bình thường, nhưng là một phàm nhân mang theo một con yêu quái đi vào thành dạo chơi vậy chắc chắn sẽ gặp phải những ánh mắt khác thường và cả sự kinh hãi của phàm nhân.
Ba người đi tới quầy hàng ăn sáng mọi lần Lý Niệm Phàm hay tới ăn.
Lão bản lập tức nhiệt tình cười nói, "Lý công tử, buổi sáng tốt lành a!"
"Lão bản, ba bát đậu hoa, hai lồng bánh bao." Lý Niệm Phàm cười nói, nhìn thoáng qua Long Nhi, hắn sửa lời lại nói: "Ba lồng bánh bao đi."
"Được rồi, ngài ngồi chờ một lát a." Lão bản cười nói, sau đó ghé miệng vào bên tai Lý Niệm Phàm nhỏ giọng nói: "Lý công tử, phu nhân của ngươi thế nhưng là có tin vui phải không?"
Lý Niệm Phàm lập tức toát cả mồ hôi, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Lão bản lập tức ngượng ngùng cười nói: "Không có ý tứ, hiểu lầm, hiểu lầm rồi."
Hắn có chút kỳ quái, rõ ràng chỉ là thêm một tiểu nữ hài, tại sao lại gọi nhiều thức ăn như vậy.
Long Nhi ngồi ở bên cạnh, tò mò nhìn xung quanh, cũng nhỏ giọng hiếu kỳ mà hỏi: "Ca ca, có tin vui là có ý gì? Có phải là chuyện tốt gì hay không, tuyệt đối phải mang theo ta a."
Đát Kỷ vỗ bốp một cái vào trên đầu của nàng, "Không có chuyện vui gì! Không liên quan tới ngươi! Đừng có nhiều chuyện."
Long Nhi lập tức một mặt ủy khuất, không dám nói lời nào nữa.
Chẳng mấy chốc, ba lồng bánh bao đã lên bàn, tuy nhiên lão bản cũng không đi, mà là mở miệng hỏi: "Lý công tử, công tử có biết Tịnh Nguyệt hồ mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì không?"
"Lão bản là chỉ chuyện về số lượng cá trong hồ tăng nhiều hình thành ngư triều sao?"
Lão bản khoát tay áo nói: "Không phải, chuyện này đã lỗi thời rồi, là mực nước trong Tịnh Nguyệt hồ tăng lên!"
"Mực nước tăng?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ.
"Đúng vậy a! Công tử còn chưa biết a."
Lão bản khẽ gật đầu, lập tức mở miệng nói: "Ngay vào ba ngày trước, mực nước của Tịnh Nguyệt hồ đột nhiên tăng vọt, không chỉ có như vậy, Tịnh Nguyệt hồ vốn bình tĩnh cũng đã không còn bình tĩnh nữa, sóng gió không ngừng nổi lên, rất nhiều thuyền đánh cá đều bị lật ngược! Lúc đầu tất cả mọi người đều đang vui vẻ nhặt cá trong hồ, ai có thể nghĩ tới lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Đột nhiên không kịp phòng bị a!"
Lý Niệm Phàm nhíu mày, "Đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Mực nước tăng vọt cũng không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa còn nổi lên sóng to gió lớn, vấn đề đã rất nghiêm trọng, đây là dấu hiệu sắp bộc phát hồng thủy, nếu thật như vậy, Lạc Tiên thành khả năng sẽ bị nhấn chìm là không nhỏ.
"Ai mà biết được a." Lão bản lắc đầu, cảm khái nói: "Đã sinh sống qua rất nhiều thế hệ như vậy, ta vẫn là chưa bao giờ nghe nói tới Tịnh Nguyệt hồ sẽ nổi giận, mực nước dâng cao nhấn chìm không ít những nơi xung quanh, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Tịnh Nguyệt hồ đã mở rộng ra hơn mười dặm!"
Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu, "Thế nhưng đã áp dụng biện pháp gì chưa?"
Lão bản cười nói: "Nghe nói đã có rất nhiều người tu tiên đi tới, nghĩ tới vấn đề hẳn cũng không lớn."
Lý Niệm Phàm chắp tay nói, "Hiểu rồi, đa tạ lão bản nói cho biết."
Lão bản vội vàng nói: "Chuyện này có ai không biết đâu, công tử không cần tạ a."
Lý Niệm Phàm xoa xoa đầu, nhịn không được nội tâm có chút mệt mỏi.
Vị trí ta chọn làm nơi ở có vẻ không được tốt lắm, lúc đầu cho rằng Lạc Tiên thành sẽ là một vùng đất phong thủy, làm sao mà chuyện cổ quái cứ chồng chất đi lên thế này, còn có để cho người sống hay không?
"Hô, sẽ không phải thật sự xảy ra hồng thủy chứ, đau đầu a."
Nếu thật sự như vậy, chính mình chỉ sợ phải đi tới tận nơi để quan sát một chút, mặc dù có người tu tiên tham gia, nhưng là, liên quan tới cái mạng nhỏ của mình, hiểu rõ hơn một chút vẫn luôn tốt hơn.
Chỉ là thoát lũ mà thôi, đối với mình mà nói cũng không tính là khó, nếu như thật không được thì mời Lạc Hoàng giúp một tay, người tu tiên phối hợp với kiến thức chuyên ngành, nghĩ tới vẫn là một tổ hợp rất tốt.
Lúc này, con chim nhỏ màu đỏ đã từ trên bờ vai Lý Niệm Phàm bay tới bờ vai Long Nhi, thấp giọng nói: "Đây là cha ngươi giở trò quỷ đi, ngươi xem một chút, cao nhân đã có chút nhức đầu, cái này là không hài lòng cỡ nào a, cha ngươi đây là muốn đi gặp ông nội ngươi a."
Khuôn mặt nhỏ của Long Nhi hơi trắng bệch, khuôn mặt nhỏ đều nhíu lại, lo lắng.
Không được, không thể để cho cha ta tiếp tục làm như thế, ta phải đi cứu hắn a!
Nàng ta nhỏ giọng nói: "Hỏa Phượng tỷ tỷ, ngươi nói cha ta còn có thể cứu không?"
Hỏa Phượng nói: "Nhân lúc bây giờ còn chưa có ảnh hưởng tới công tử, nhanh chóng kịp thời dừng lại thì còn chưa muộn."
Con mắt Long Nhi lập tức sáng lên, "Vậy ta phải xin nghỉ một ngày."
"Làm xong việc trước rồi lại nghỉ."
Long Nhi liên tục gật đầu, "Ừm ân."
Ăn uống no đủ, mỗi người một tâm sự riêng, cũng bị mất đi nhã hứng dạo phố.
Trở lại Tứ Hợp viện, Long Nhi lập tức bắt đầu quét, quét sạch sân vườn, cái đuôi nhỏ sau lưng cũng loay hoay lắc loạn, chỉ dùng khoảng thời gian nửa ngày đã làm xong công việc trong ngày.
Nàng ta nhìn vào Lý Niệm Phàm, nhỏ giọng nói: "Ca ca, ta phải về nhà một chuyến."
"Về nhà?"
Lý Niệm Phàm lập tức tỉnh táo lại, "Đúng rồi, ta suýt nữa thì quên mất, ngươi chính là từ Tịnh Nguyệt hồ tới."
Tịnh Nguyệt hồ xảy ra loại biến động này, cá chép nhỏ không thể không lo lắng cho nên muốn trở về nhìn xem cũng là chuyện bình thường.
Nhà của nàng là cái gì, chẳng lẽ là động phủ của một đám cá chép? Sau này tính toán xưng vương?
Nghĩ lại cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Lý Niệm Phàm hỏi: "Trong nhà còn có người thân không?"
"Có, cha ta và ca ta."
"Vậy quả thực phải trở về một chuyến, cũng tránh cho hai bên lo lắng lẫn nhau, tuy nhiên cũng không thể tay không mà về." Lý Niệm Phàm mỉm cười, lập tức chuẩn bị cho Long Nhi một chút hoa quả, còn có bánh ngọt, "Mang những thứ này về, nói với bọn họ ngươi ở bên ngoài học bản lĩnh."
Một con Ngư tinh đi theo một con Phượng Hoàng học bản lĩnh, người nhà của nàng ta đoán chừng sẽ bị hù chết đi, đủ để trở thành kêu ngạo trong loài cá.
Đôi mắt Long Nhi lập tức sáng tỏ lên, nhận lấy hoa quả, "Cảm ơn ca ca, vậy ta lập tức đi!"
Lý Niệm Phàm nhịn không được nhắc nhở: "Ừm, trên đường đi phải cẩn thận, chú ý an toàn a!"