Chương 252: Đã vào cuộc, ta chính là quân cờ của cao nhân!
Sắc mặt Hỏa Phượng và Đát Kỷ hơi ngưng trọng lại, không nghĩ ngợi chút nào hỏi: "Là loại bò nào?"
"Thời kỳ viễn cổ, Thần Ngưu thế nhưng là có rất nhiều, mặc dù còn kém không ít so với Long tộc ta, nhưng cũng xem như được tính là tiên thú đỉnh cấp, rất nhiều đại lão không thu phục được Long tộc cao ngạo, cho nên đặt mục tiêu ở trên người Thần Ngưu.
Trước khi nói về trọng tâm, Kim Long vẫn không quên chém gió về Long tộc của mình một chút, rồi nói tiếp: "Nếu như cao nahan nói vậy con bò sữa này chắc chắn không phải là bò bình thường, nếu như có hai màu trắng đen, vậy đại biểu chính là âm dương, bò trên người mang đạo âm dương ta biết một loại, chính là Ngũ Sắc Thần Ngưu!"
Hỏa Phượng hơi sững sờ, "Ngũ Sắc Thần Ngưu? Năm loại màu sắc?"
"Không sai!" Kim Long khẽ gật đầu, "Phân biệt là năm màu đen trắng đỏ lục lam! Trắng đen đại biểu âm dương, đỏ lục lam thì đại biểu căn nguyên của thế giới, bò này bạn thiên địa mà sinh, có thể đi trên mây, mạnh mẽ, có sức mạnh rung chuyển biển núi!"
"Cao nhân không thích nói rõ ràng, cái gọi là hai màu đen trắng khả năng chỉ là ám chỉ, bò năm màu thế nhưng so với hai màu đen trắng còn nhiều thêm ba loại màu sắc, có lẽ càng thích hợp làm mục tiêu hơn."
Đát Kỷ đầu tiên là phân tích một trận, rồi hỏi vấn đề mấu chốt, "Con bò này có sữa không?"
"Có!"
Kim Long lập tức mở miệng nói, "Long tộc ta từng có ghi chép, con bò này sinh ra là có nguồn gốc từ trời đất, sữa nó có tác dụng tăng cường thể chất, lực lớn vô cùng, không bị mọi tệ nạn xâm nhập (bách tà bất xâm), nhớ ngày đó, ta đã từng trong lúc vô tình gặp qua con bò cho bú, lượng sữa căng tràn, muốn định thỉnh cầu vài ngụm sữa, nhưng người ta không muốn, ta cũng chưa từng ép buộc ai, tự nhiên không thể cưỡng cầu."
Long Nhi giật nảy cả mình, "Ngay cả tổ tiên cũng chưa được uống?"
"Nghe lời phải nghe trọng điểm!" Kim Long nhịn không được cường điệu nói: "Là ta không muốn ép buộc, một ngụm sữa mà thôi, ta có phải cần sao?"
Hỏa Phượng hỏi: "Ngũ Sắc Thần Ngưu ở đâu?"
Kim Long mở miệng nói: "Ta nhớ được trước kia đều là ở Côn Hư sơn mạch."
Hỏa Phượng trầm ngâm một lát, nói tiếp: "Côn Hư sơn mạch? Ta đã biết, là ở phía nam của Tiên giới, tuy nhiên trải dài mênh mông, muốn tím một con Thần Ngưu, không khác gì mò kim đáy biển."
Kim Long cho nhắc nhở, "Nơi có loại bò này, vào buổi tối sẽ có ánh sáng năm màu lập lòe."
Dứt lời, đuôi Long nó vung lên, lại lần nữa bơi về sâu trong hồ nước.
Đát Kỷ và Hỏa Phượng đưa mắt nhìn nhau, xem ra cần phải tìm một cơ hội tiến về Côn Hư sơn mạch một chuyến.
Lưu Vân điện.
Mây trắng ung dung, có đông đảo tiên nhân cưỡi mây đạp gió mà qua.
Lúc này, bốn bề mây trắng lặng lẽ trôi về phía ngọn núi phía sau của Lưu Vân điện.
Ở trong lúc trôi nổi bồng bềnh, hạ xuống vị trí một cái chân núi.
Mây trắng tán đi, lại là Bùi An và ba tên trưởng lão của Thanh Vân cốc.
Trên mặt của bọn hắn đều mang vẻ vô cùng thận trọng, thận trọng đánh giá xung quanh, bên trong đôi mắt có chút bất an.
Đại trưởng lão mở miệng nói: "Đinh tông chủ chính là bị giam lỏng ở chỗ này không sai."
Nhị trưởng lão hỏi: "Tông chủ, nhất định phải làm như vậy sao?"
"Mục đích của Tiên Quân chúng ta đều biết, đơn giản là muốn từ ta mà tìm hiểu được càng nhiều chuyện liên quan tới cao nhân hơn, hơn nữa tâm tư rõ ràng không thuần."
Ánh mắt Bùi An lập lòe, thấp giọng nói: "Mà ta, đương nhiên không muốn tiết lộ tình huống của cao nhân với hắn, cho nên, gặp mặt Tiên Quân cầu hòa cũng không thích hợp, chỉ có thể tự mình cứu người."
Tam trưởng lão than nhẹ một tiếng, "Đây chính là Tiên Quân a, nếu như bị phát hiện, chúng ta sẽ nguy hiểm."
"Từ khi chúng ta tiếp xúc bức họa kia thì đã bắt đầu vào cuộc (vào cuộc ý là vào thế cuộc hoặc là ván cờ), không cách nào quay đầu!" Đôi mắt Bùi An nheo lại, mang theo một chút tức giận, cười lạnh nói: "Bùi An ta đã vào cuộc vậy chính là quân cờ của cao nhân! Vị Tiên Quân này ngu dốt cho nên không biết sợ, còn không biết chính mình đang tính kế một tồn tại ra sao!"
Tình nhân cũ cứ bị bắt mà không hề có điềm báo trước như vậy, nói không tức giận thì chắc chắn là giả, hắn nhưng là tức lộn ruột.
Đại trưởng lão nhắc nhở: "Tông chủ, có thể trở thành Tiên Quân, đằng sau cũng chắc chắn không đơn giản."
Mọi người đều hiểu rõ trong lòng, Tiên giới ngọa hổ tàng long, tuy rằng trải qua đại kiếp, nhưng thủ đoạn bảo mệnh của các đại lão thì nhiều vô kể, không xuất hiện không có nghĩa là tất cả đều đã chết.
Thế cục bây giờ thay đổi bất ngờ, chính là lúc làm ra lựa chọn.
Ở trong đại lão, bình thường là thông qua quân cờ tới đánh cờ, nếu như bọn họ bây giờ đi gặp Tiên Quân, lôi hết tất cả thông tin của cao nhân cung kính kể ra vậy thì không còn là quân cờ của cao nhân nữa, rất có thể ngược lại trở thành phía đối lập.
Tiến Quân sắp xếp cái cục này, cũng đang buộc bọn hắn làm ra lựa chọn.
"Các ngươi không biết ta trải qua những gì ở phàm trần, nhưng là ... không cần lo lắng, tin tưởng ta, cao nhân cường đại vượt qua sự tưởng tượng của các ngươi!"
Trong đôi mắt Bùi An tràn đầy kính nể, trong giọng nói mang theo vẻ kiên định, "Không cần biết chuyện gì xảy ra, không có được sự cho phép của cao nhân, ta không có khả năng để lộ ra bất cứ chuyện gì!"
"Được rồi! Vậy thì làm một trận! Có thể vẽ ra bức họa Kim Ô kia thì tuyệt đối là đại lão, ta lựa chọn theo hắn!"
Đôi mắt Đại trưởng lão trầm xuống, nói tiếp: "Ở hậu sơn này chỉ có một cái cửa vào, được bốn tên Thiên Tiên trấn giữ, không nên xông vào, chỉ có thể mở ra lối đi riêng, mà ngoại trừ cửa vào ra, xung quanh hậu sơn sắp đặt cấm chế, chúng ta muốn đi vào trong đó chỉ có thể lựa chọn phá tan cấm chế!"
Nhị trưởng lão khẽ gật đầu, ngưng trọng nói: "Chúng ta đối với trận pháp xem như cũng là nghiên cứu không ít đi, bốn người hợp lực, vẫn có khả năng phá nó ra một đường vết nứt."
"Không cần nhiều lời, bắt đầu đi."
Lập tức, bốn người chậm rãi giơ tay lên, duỗi về phía trước mà ra.
Ông!
Vốn là trong không trung không có thứ gì, lập tức nhộn nhạo lên từng lớp từng lớp gơn sóng, có ánh sáng nhạt hiển hiện, giống như một lớp màng nhàn nhạt.
Có một cỗ khí tức mênh mông cuồn cuộn tản ra.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ba vị trưởng lão vốn còn có chút kích động thì lập tức cứng đờ, tình cảnh rơi vào trầm mặc.
Tuy nhiên, trên mặt Bùi An lại là hiện ra vẻ cổ quái, có chút không xác định: "Các ngươi xác định nơi này có kết giới? Tại sao ta không cảm nhận được gì?"
"Tông chủ, ngươi choáng rồi sao? Một lớp màng lớn như vậy mà cũng không nhìn thấy?"
"Mạnh! Rất mạnh a! Có lớp kết giới này ở đây, chim bay khó lọt, kiến tha mồi khó qua, không tự phụ mà nói, chúng ta tám thành không phá nổi."
"Tông chủ, nhận rõ hiện thực đi." Đại trưởng lão vỗ vào bả vai của Bùi An, tràn đầy vẻ đồng tình, bi thương nói: "Ai, Tông chủ khả năng không chịu nổi sự đả kích này, cũng bắt đầu nói nhảm rồi."
Sắc mặt Bùi An có chút biến thành màu đen, vẫn xác nhận như trước nói: "Ta rất tỉnh táo! Các ngươi thật cảm nhận được lực cản từ trên cái màng này?"
"Có lực cản hay không, ngươi trong lòng không biết sao? Như vậy mà còn bảo là tỉnh táo sao?"
Ba vị trưởng lão đều sợ ngây người, thi nhau khuyên nhủ: "Tông chủ, phải nhìn thoáng một chút, nếu như có thể tìm được phương pháp phá trận thì vẫn có chọc ra."
"Tông chủ, bình tĩnh a! Thật sự không được, chúng ta ở chỗ này cùng ngươi nghiên cứu năm trăm năm, dù có vất vả đến đi đâu nữa, mài chắc chắn cũng có thể mài được đi."
"Mài cái rắm, ta cần mài sao?"
Bùi An cười ha ha, hoàn toàn không thấy suy sụp tinh thần mà ngược lại rất phấn khích, "Là lúc hiện ra kỹ thuật chân chính rồi! Các ngươi nhìn kỹ, ta lúc này sẽ bước vào."
"Tỉnh táo, tỉnh táo a!"
Ba vị trưởng lão lập tức khẩn trương, không hề nghi ngờ, tông chủ đã có chút thần chí mơ hồ.
Bọn họ muốn ngăn cản Bùi An, đã thấy hắn đã vươn tay ra, vươn thẳng vào bên trong kết giới.
"Ba!"
Không có một chút trở ngại nào, nó giống như một lớp sóng nước thông thường, có thể đi qua dễ dàng.
"Cái này, cái này. . ."
Ba vị trưởng lão cùng trừng lớn lấy hai mắt, không thể tin vào sự thật đang xảy ra trước mắt.
Nhị trưởng lão trợn mắt há hốc mồm, khó có thể tin nói: "Tông chủ ngươi đây là đã thức tỉnh thể chất gì? Thế mà có thể không cần để ý tới kết giới."
Bùi An nở ra nụ cười thâm sâu khó dò, cứ như vậy ở trước cái nhìn khiếp sợ của bọn họ mà nghênh ngang đi vào, sau đó thì lắc lắc nhàn nhã mà đi ra.
"Tông chủ, đến cùng là tình huống gì?"
"Là cao nhân đang giúp ta a." Hai mắt Bùi An tỏa sáng, trên mặt mang theo vẻ kích động và kính nể, từ trong ngực móc ra một số mảnh vụn, "Các ngươi nhìn xem đây là cái gì?"
Đại trưởng lão hơi sững sờ, sau đó kinh ngạc nói: "Linh căn?"
"Không sai, chính là linh căn!" Bùi An khẽ gật đầu, cầm một mảnh vụn đưa cho Đại trưởng lão, "Đại trưởng lão, ngươi cầm cái này đi thử xem."
Đại trưởng lão cầm lấy linh căn, vẫn còn có chút lo lắng, run run rẩy rẩy vươn tay tới gần kết giới.
Trở ngại trong tưởng tượng cũng không hề xuất hiện, không có dấu hiệu nào, "Ba" một tiếng, xuyên qua mà qua.
"Tê —— "
Hai vị trưởng lão còn lại cũng hít vào một ngụm khí lạnh, đều là một bộ dáng vẻ như gặp quỷ.
Bùi An ngắm nghía những mảnh vụn này, sâu trong đôi mắt cũng đầy vẻ chấn kinh, hít sâu một hơi lúc này mới nói: "Lúc ta tới bái phỏng cao nhân, nhìn thấy cao nhân đang dùng linh căn điêu khắc, những mãnh vụn này được hắn cho thành rác rưởi, ta lập tức mặt dạn mày dày xin tới, tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ là những mảnh vụn này thế mà không thèm để ý tới kết giới!"
"Không thể tưởng tượng nổi, khó có thể tin!"
Nhịp tim của ba vị trưởng lão đập nhanh hơn, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà.
Đây chính là linh căn a, dùng linh căn điêu khắc còn chưa tính, thế mà coi mảnh vun linh căn thành rác rưởi, quan trọng nhất là ... những rác rưởi này thế mà không thèm để ý tới kết giới của Tiên Quân này
Cái này cần cảnh giới cường đại tới mức nào a!
Đại trưởng lão nhịn không được hoảng sợ nói: "Tông chủ, cuối cùng ta đã biết tại sao ngươi có lòng tin đối với cao nhân như vậy, đây cũng quá ... quá mạnh đi."
"Không được chậm trễ, tranh thủ thời gian đi vào đi."
Bùi An lập tức cho mỗi người một chút mảnh vụn, lập tức để ba vị trưởng lão như nhặt được chí bảo, nắm chặt vào trong tay, cảm thấy giá trị bản thân tăng vọt.
An nhiên tiến vào kết giới, bốn người cẩn thận đi vào bên trong, đã thấy, ngoài kết giới bên ngoài ra, trong này còn bố trí rất nhiều trận pháp cấm chế, cạm bẫy ở khắp nơi, tuy nhiên có linh căn trợ giúp, trên đường đi thế mà thông thẳng suốt, lại lần nữa để bọn hắn rung động bởi sự cường đại của cao nhân.
"Linh căn này quá bất phàm, quả thực vượt quá tưởng tượng!"
Tuy nhiên bọn hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt vấn đề về linh căn, nhanh chóng cứu người mới là vương đạo.
Bốn người đều có tu vi Chân Tiên, che giấu khí tức cũng không bị phát hiện, chẳng mấy chốc đã cảm ứng được khí tức của Đinh Tiểu Trúc.
Bùi An kích động chạy như bay, cao giọng nói: "Tiểu Trúc."
Đinh Tiểu Trúc hơi sững sờ, sau đó ngạc nhiên nói: "Sao ngươi lại tới đây? Cũng bị bắt vào sao?"
"Vậy thì không phải, ta thế nhưng là dựa vào bản lãnh mà xông vào, ta là tới cứu ngươi." Bùi An mỉm cười, khoe khoang nói: "Ngươi nghe ta nói, chuyện là như thế này ..."
"Nói cái rắm! Đầu óc của ngươi có hố sao?" Đại trưởng lão thiếu chút điên lên, khuôn mặt cũng đỏ lên, "Không có thời gian giải thích, đi nhanh lên!"