Chương 254: Long Nhi, ngươi khổ cực rồi.
Tịnh Nguyệt hồ.
Vô số sóng nước ào ào bắn lên trời, tạo thành một bức tường nước cao tới mấy mét, giống như móng vuốt của quỷ dữ, bất cứ lúc nào cũng có thể tát xuống mặt đất.
Ào ào ào!
Sóng biển gầm thét mạnh mẽ, khiến thiên địa dường như cũng bởi vì đó mà đổi màu.
Bề mặt Tịnh Nguyệt hồ thường ngày vốn như mặt kính thì bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, giống như là hai thái cực, sống biển cuộn trào không ngừng, để người trông thấy mà biến sắc.
Sóng gió không thôi, mây đen đã bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, bao phủ mặt đất dưới một màu đen kịt, tiếng sấm vang lên, tựa như sắp tới sẽ có một trận mưa rào như trút nước đổ xuống.
Bên trong không trung, đông đảo độn quang bay lượn mà qua, thi thoảng còn có thuật pháp rơi vào trong nước biển, ngăn cản sóng biển tập kích.
Người tu tiên từ khắp nơi chạy tới đây đều trôi nổi ở xung quanh trên mặt hồ, trên mặt đều mang theo vẻ chấn kinh và lo lắng.
Người tu tiên tuy rằng tu tiên, nhưng trừ khi thật thành tiên mà còn phải là có máu mặt trong tiên, bằng không căn bản không có khả năng có bản lĩnh thay đổi đất trời, dưới tình huống khủng bố như thế này, muốn dựa vào bọn họ đi đè nước biển xuống thì căn bản là chuyện không có khả năng.
"Khanh!"
Đúng vào lúc này, một tiếng đàn vang lên, thế mà đè xuống tiếng nước biển gầm gừ, vang vọng vào trong tai của mọi người.
Đã thấy, hai thân ảnh đánh đàn mà tới, tiếng đàn như nước thủy triều, có sóng âm gợn lăn tăn mà ra chạm vào bề mặt nước biển.
"Một khúc, thính triều!"
Lập tức, nước biển vốn chảy xiết, sóng gió vốn dĩ đang trào dâng thì ở dưới tiếng đàn này thế mà đã có phần yên tĩnh.
"Khanh khanh khanh!"
Tiếng đàn tiếp tục vang lên, kéo dài không dứt, kèm theo lấy dòng nước chảy hướng về nơi xa, thủy triều thoáng cái đã rút lui, có điều, nó vẫn tạo cho người nhìn cảm giác nhìn chằm chằm vào, và những lớp sóng vẫn thi thoảng sẽ dâng cao lên.
"Là Mộng Cơ cung chủ của Lâm Tiên đạo cung."
"Một tiếng đàn thế nhưng là phủ lên sóng cả mãnh liệt, tu sĩ Độ Kiếp kinh khủng như vậy."
"Mọi người không được phớt lờ, nắm chắc thời gian bày trận đi, sóng cả chập trùng bất định, nhất định phải đè xuống."
Đông đảo tu sĩ thi nhau chắp tay về phía Diêu Mộng Cơ, mặt lộ vẻ cung kính.
Lâm Tiên đạo cung là một trong số những thánh địa không nhiều bên trong cảnh nội của Càn Long tiêu triều, tự nhiên là thanh danh lan xa.
Một đạo độn quang vọt bắn mà tới, hạ vào bên cạnh Diêu Mộng Cơ.
"Bái kiến Mộng Cơ đạo hữu, Mạn Vân chất nữ."
"Lạc Hoàng." Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân lập tức đáp lễ.
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đã đều là vì làm việc cho cao nhân, cũng không cần phải để ý tới bối phận làm cái gì.
Diêu Mộng Cơ hiếu kỳ nói: "Lạc Hoàng gần đây thế nhưng có bái phỏng cao nhân không?"
"Trước đó không lâu quả thực từng bái phỏng." Lạc Hoàng gật đầu cười nói, bên trong đôi mắt còn mang theo một chút cảm giác nghĩ mà sợ hãi, cảm khái nói: "Mông Cơ đạo hữu, chỉ sợ ngươi không biết, cả nhà của ta thế nhưng là trải qua một lần nguy cơ sinh tử, nếu như không phải cao nhân ra tay, ngươi tuyệt đối không gặp được ta."
Diêu Mộng Cơ mở to hai mắt mà nhìn, "Ồ?"
"Ngày đó, cao nhân đang truyền thụ đạo rèn đúc cho Hạ triều, để khí vận Nhân tộc lại hưng thịnh lần nữa, mà ta thì bị một con Văn Tử tinh (muỗi tinh) bắt giữ, con Văn Tử tinh kia từ Tiên giới hạ phàm mà tới, nói là có tu vi Thiên Tiên, thế mà không biết sống chết muốn đi hút máu cao nhân." Nói tới đây, Lạc Hoàng nghĩ lại mà cảm thấy sợ đồng thời lại cảm thấy có chút buồn cười.
"Muốn hút máu cao nhân?" Sắc mặt Diêu Mộng Cơ và Tần Mạn Vân đều trở nên cổ quái, hai miệng một lời nói: "Đây là đi cầu chết sao?"
"Cũng không phải, bị cao nhân thuận tay đập một phát chết." Lạc Hoàng không thể nín được cười, sau đó thở dài nói: "Đáng tiếc ta không giống các ngươi, có tổ tiên là tiên nhân, cũng không biết còn có tư cách tiếp tục bái phỏng cao nhân nữa hay không."
"Lạc Hoàng, nói ra thật xấu hổ, chúng ta cũng đã lâu rồi không đi bái phỏng cao nhân." Diêu Mộng Cơ cười khổ lắc đầu.
Lạc Hoàng hơi sững sờ, "Đây là vì sao?"
Diêu Mộng Cơ dở khóc dở cười nói: "Không nói gạt ngươi, tổ tiên tiên nhân nhà ta sống ở trên Tiên giới đó tương đối kém, không chỉ không tới giúp chúng ta, chúng ta còn bị lấy đi không ít đồ tốt, cho tới bây giờ cũng không có tin tức, ta thực sự là không còn mặt mũi nào mà đi gặp cao nhân a."
Lập tức, Lạc Hoàng và Diêu Mộng Cơ có một loại cảm giác cùng chung cảnh ngộ.
"Thật ra thì cao nhân đã ám chỉ qua ta, không cần biết thực lực cường đại hay không đều có tác dụng riêng của mình, chúng ta cứ phụ trách giải quyết phiền não cho cao nhân là được rồi."
Lạc Hoàng dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Cứ lấy Tịnh Nguyệt hồ có động thái kỳ lạ lần này mà nói, nếu như thật sự bộc phát thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới tâm tình của cao nhân, bởi vậy cần phải ngăn cản lại!"
"Không sai! Ta chính là bởi vì chuyện này mới cố ý chạy tới." Diêu Mộng Cơ ngưng trọng khẽ gật đầu, hắn nhìn lướt qua mặt biển, "Tịnh Nguyệt hồ lần này quả thực có chút kỳ quặc."
Đầu tiên là nhấc lên ngư triều trong thời gian dài, sau đó đột nhiên lại muốn phát động hồng thủy, tự nhiên hình thành thì khả năng gần như không có, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.
"Trong dân gian đồn đại rằng đây là bởi vì Long Vương nổi giận." Lạc Hoàng cau mày, lo lắng nói.
"Long Vương a." Diêu Mộng Cơ không thể không lắc đầu, "Nếu thật sự như vậy thì đây không còn là chuyện mà chúng ta có thể nhúng tay."
Đừng nói Long Vương, xem như chỉ là một con Long thôi vậy cũng không phải là người tu tiên có thể chọc vào, tiên nhân bình thường cũng không đủ tư cách.
Chỉ có điều, bóng dáng Long sớm đã biến mất trong con sông thời gian dài đằng đẵng rồi.
Tần Mạn Vân khẽ nhíu mày, "Nếu là từ trong dân gian truyền ra, vậy thì chuyện này hẳn là không đủ để tin."
Lúc này, một con cá chép nhỏ màu trắng phù phù một tiếng rơi vào trong hồ, cái đuôi màu đỏ hơi quẫy một cái, sau đó bơi thẳng về phía đáy nước mà đi.
Sóng cả vô tận ở trong mắt nó giống như không hề tồn tại, không tạo thành một chút uy hiếp nào đối với nó.
Tốc độ của nó cực nhanh, một đường hướng đông, chẳng mấy chốc thuận theo dòng nước mà đi tới gần một cái cánh cửa màu vàng óng, sau đó không do dự chút nào bơi thẳng đi vào.
Một tòa cung điện màu vàng kim cực lớn nằm ở dưới đáy nước, xung quanh là san hô ngũ sắc, rong lắc eo, khắp nơi có thể nhìn thấy vô số viên ngọc trân châu cỡ chậu rửa mặt, vô cùng sáng tỏ, chiếu sáng xung quanh, nước biển xanh thẳm thi thoảng hiện ra bọt khí, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, sóng nước vốn bình tĩnh đã trở nên cực không bình tĩnh, từng lớp từng lớp khí thế cuồn cuộn tuôn trào ra, kinh động tới vô số tôm cá.
Xung quanh cung điện, có vô số cua và tôm hùm với dáng vẻ con người, trong cái càng còn kẹp lấy cái nĩa xiên, đang tuần tra.
Bị cỗ khí thế này làm cho giật cả mình, đều rụt đầu rụt cổ lại, đứng nguyên tại chỗ không dám di chuyển.
Trong cung điện, mặt mũi một một lão giả trên đầu mọc ra râu long đang tràn đầy lửa giận, bên trong đôi mắt giống như đang có hỏa diễm thiêu đốt lên, vội tới độ không được.
"Ta cần các ngươi để làm gì!?" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, toàn bộ thân hình đều đang run rẩy, "Một tháng, ngay cả cái bóng của Thất công chúa cũng không tìm được? Làm gì có cái lý đó!"
"Long ... Long Vương đại nhân." Một con rùa cõng mai sau lưng mọc ra cái đầu rùa nhỏ hiện ra vẻ lo lắng khẩn trương nuốt nước bọt liên tục, nhỏ giọng nói: "Dựa theo quỹ tích du động, Thất công chúa là đi về phía phương hướng của Tịnh Nguyệt hồ mà đi, cuối cùng chính là biến mất ở nơi đó."
"Biến mất chính là có ý tứ gì?" Con ngươi Long Vương đột nhiên trợn lớn một cái, giọng nói chát chúa giống như tiếng sấm cái, để nước biển phóng lên tận trời, vô cùng kinh khủng.
Một tay cầm lấy con Quy tinh kia nhấc lên, chất vấn: "Ngươi nói cho ta, biến mất là có ý gì?"
Quy tinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, run giọng nói: "Long Vương đại nhân, nói ... nói không chừng Thất công chúa đã lên bờ du ngoạn."
"Vượt qua Long môn, nàng ta nơi nào còn có khí lực đi du ngoạn?" Long Vương vội đến toàn thân phát run, lạnh lùng nói: "Lính tôm tướng cua tập hợp sao rồi?"
Quy tinh nói: "Đã có khoảng năm ngàn."
Hai mắt hắn đỏ ngầu, "Đi bảo bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng, lập tức theo ta đi Tịnh Nguyệt hồ, nếu như không giao con gái của ta ra thì ta sẽ lấy nước nhấn chìm thế gian!"
Một bên, một tên thanh niên áo trắng cất bước đi về phía trước, trong mắt lóe lên vẻ sắc sảo, "Phụ hoàng, mời ân chuẩn cho ta dẫn đội, Thất muội nếu như chịu phải một chút xíu tổn thương nào, ta coi như chịu tới thiên phạt cũng phải để thế gian trả giá đắt!"
Quy tinh lau lau một vệt mồ hôi lạnh, đang chuẩn bị lĩnh mệnh thì lại nghe thấy một giọng nói vang lên, "Cha, con gái bé bỏng của cha đã trở về."
Lập tức, nước trong toàn bộ Long cung như thể ngừng lại.
Tất cả mọi người đều âm thầm ngoáy lỗ tai, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Cá chép nhỏ lượn qua một vòng, lập tức hóa thân thành Long Nhi, tiến vào cung điện, lại gọi lần nữa: "Cha."
"Long Nhi, Long Nhi bé bỏng của ta!"
Bờ môi Long Vương bỗng nhiên run một cái, một tay bế Long Nhi lên, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ.
Thanh niên áo trắng ở bên cạnh kia cũng vui mừng một trận, "Thất muội, thật là ngươi, ngươi thật trở về rồi?"
"Hì hì, ngũ ca, là ta." Long Nhi cười một cách tự nhiên, sau đó vội vàng nói: "Cha, ngươi nhanh rút thủy triều đi, chớ có chọc họa."
"Chọc họa? Ta đã sống sót qua đủ loại tai họa, từ một con tôm nhỏ ngáp thành đại lão, bây giờ trong thiên địa này ta còn sợ chọc họa?" Long Vương cười ngạo nghễ, tâm tình thật tốt, "Tuy nhiên con gái bé bỏng của ta đã trở về, vậy thì rút đi."
Thanh niên áo trắng nhịn không được nói: "Thất muội, ngươi đã đi đâu, ngươi thế nhưng là làm cho chúng ta lo lắng gần chết."
"Ta đi phàm trần một chuyến, chỗ đó nhưng là rất có ý tứ." Long Nhi cười nói.
"Lần sau không được phép chạy loạn, tốt xấu phái người đi theo a." Long Vương cưng chiều dạy dỗ một câu, nói tiếp: "Phàm trần có thể có cái gì ý tứ? Ngươi chắc chắn là đói chết đi, ta đây để cho người ta đi chuẩn bị tiệc hải sản cho ngươi."
"Ai nha, ta từ lúc sinh ra đã bắt đầu ăn hải sản, sớm đã ngán rồi, đồ ăn ở phàm trần mới ngon." Long Nhi khoát tay áo, "Thủy triều đã rút vậy ta không ở lại thêm, cần phải trở về, cha, Ngũ ca, hẹn ngày gặp lại."
"Cái gì mà hẹn ngày gặp lại, ngươi đi đâu?"
Long Vương lảo đảo choáng váng một cái, vội vàng kéo Long Nhi lại, nhắc nhở: "Nơi này mới là nhà của ngươi! Ngươi vừa trở về còn chưa nói được vài ba câu đây này."
Long Nhi mở miệng nói: "Ta còn phải trở về làm việc a, buổi tối còn phải phụ trách rửa bát đũa."
Ở lại Long cung ăn hải sản ư? Làm gì có chỗ nào ngon bằng mỹ thực mà ca ca làm a, trời sắp tối rồi, phải nắm chắc thời gian, nếu không cũng không về kịp để mà ăn cơm tối.
Nghĩ được như vậy, nàng ta lập tức càng nóng lòng trở về hơn.
Tuy nhiên, lời của nàng rơi vào trong tai của Long Vương và Ngũ ca thì lại như là tiếng sấm giữa trời quang vậy.
Làm việc? Rửa bát?
Đôi mắt Long Vương trong nháy mắt đỏ lên.
Long Nhi ở Long cung, đó là ngậm trong miệng thì sợ tan, nâng ở trong tay sợ ngã, đừng nói rửa bát, ăn cơm cũng phải có người chuyên hầu hạ, hiện tại lại phải trở về làm việc?
Một tháng qua, nàng ta đến cùng trải qua những gì?
Trong đầu hắn không thể không mường tượng lên cảnh tượng Long Nhi bị ngược đãi ở trên phàm trần, tám thành là bị người điều giáo, làm rất nhiều việc, không nghe lời thì sẽ bị roi quật vào, cuối cùng thành dáng vẻ như này.
Nàng ta còn nhỏ như thế, rõ ràng là bị người đánh tới sợ như vậy a!
Thảm, quá thảm rồi!
Không dám nghĩ, càng nghĩ càng đau.
Một bên, Ngũ ca của Long Nhi không thể không nắm chặt song quyền, bởi vì tức giận mà toàn thân run rẩy, một cỗ lệ khí tỏa ra.
Hắn nhìn vào Long Nhi, khàn giọng nói: "Thất muội, là Ngũ ca không tốt, Ngũ ca không bảo vệ tốt cho ngươi a."
Hốc mắt Long Vương đã có chút ướt át, nghiêm nghị gầm nhẹ nói: "Quy thừa tướng, tiếp tục điều binh cho ta, triệu tập một vạn con lính tôm tướng cua!"
Nội tâm hắn đau xót xoa lấy cái đầu nhỏ của Long Nhi, "Long Nhi, đừng sợ, ngươi bây giờ đã về nhà, sau này không cần phải làm việc gì cả."
"Nói cho ta biết, người bắt ngươi phải làm việc ở nơi nào, ở chân trời góc biển nào ta cũng phải bắt tới cho ngươi, sau này toàn bộ nhà xí ở Đông Hải đều cho hắn tới quản!"