Chương 255: Có lẽ đây chính là tình thương của cha a
"Cha, cha điên rồi! Đừng làm chuyện điên rồ a! Cao nhân không phải người mà cha có thể chọc nổi?" Long Nhi sửng sốt một lúc, vội vàng can ngăn lại, "Các ngươi đây là ý gì? Ta hoàn toàn chính là cam tâm tình nguyện muốn làm việc."
"Ta không thể chọc vào?" Long Vương lập tức giận quá mà cười lên, ánh mắt nhìn vào Long Nhi, trong mắt vẻ thương xót càng sâu sắc hơn.
Làm việc nào có cam tâm tình nguyện?
Tiểu nha đầu này chắc chắn là bị người ngược đãi tạo ra bóng ma ám ảnh rồi a.
Hắn trầm giọng nói: "Con gái, trước kia là cha không có bảo vệ cho con được chu toàn, con đừng sợ, có cha ở đây, phải tin tưởng vào cha của con, tuyệt đối sẽ trả lại cho con một cái công đạo! Sau này ta không kiếm sống được nữa, nhưng ta cam đoan tuyệt không để cho con phải làm việc!"
"Cam cái gì đoan a, cao nhân đây là cho ta tạo hóa, là cơ duyên của ta, các ngươi không được làm hỏng a!"
Long Nhi cuống cuồng lên, tranh thủ móc ra hoa quả và điểm tâm mà chính mình mang về, "Mỗi lần ta làm xong việc, thế nhưng là có rất nhiều món ngon để ăn, cha, Ngũ ca các ngươi nhìn xem, những thứ này đều là bảo bối mà người ta bảo ta mang về a."
Long Vương và Ngũ ca đồng thời nhìn về phía những thứ kia, trong lòng đều hung hăng co quắp một chút rồi dời ánh mắt đi, không đành lòng mà nhìn thẳng.
Đây đều là thứ gì? Một vài loại quả mà thôi, thậm chí còn có cả bánh bao.
Cái này cũng có thể nói là bảo bối?
Long Nhi của ta a, ngươi có còn là Long Nhi trước nữa hay không, ngươi có bị làm sao không, ngươi đến cùng là chịu ủy khuất lớn cỡ nào a, làm việc cũng chỉ bởi vì ăn một vài thứ như thế này thôi sao?
Là ai, là ai vậy mà lại tàn nhẫn tới như vậy? Hành hạ con nhà người ta tới nỗi ngay cả đầu óc cũng không được bình thường như vậy.
"Thất muội, ngươi không được nghĩ như vậy, ngươi tỉnh táo lại một chút a." Ngũ ca đau lòng đến thở không ra hơi, bên trong lời nói còn mang theo vẻ vô cùng áy náy, đồng thời còn bao hàm cả sự tức giận tột độ tới độ ngưng tụ thành thực chất, có sát ý thoáng hiện lên.
"Răng rắc!"
Trước mặt hắn, mấy loại hoa quả kia lập tức bị quấy thành bột mịn, "Cặn bã như thế này, rõ ràng là vũ nhục chúng ta một cách trắng trợn a, không cần cũng được!"
"Ngươi làm cái gì? !"
Long Nhi kinh hô một tiếng, đưa tay vung lên, lập tức có sóng nước lưu chuyển, áp lực nước mạnh mẽ lập tức ngưng tụ thành bóng dáng của thủy long, trực tiếp bắn về phía Ngũ ca, trực tiếp húc Ngũ ca bay ra ngoài.
"Hai quả táo, một quả quýt, còn có một quả chuối tiêu!" Long Nhi tức giận đến không chịu nổi, hốc mắt đỏ lên quát lớn: "Ngươi phải bồi thường cho ta!"
"Thủy Long ngâm?!" Con ngươi Long Vương đột nhiên co rụt lại, miệng cũng ngoác thành chữ "O", chấn kinh tới tột đỉnh, ngơ ngác nói: "Ngươi là học được từ chỗ nào?"
Lúc này Long Nhi nào có thời gian để ý tới hắn, tiến lên lập tức bắt đầu giày vò quần áo Ngũ ca của nàng, giống như thể có thù không đội trời chung vậy, "Ngươi trả lại cho ta, ngươi tranh thủ thời gian trả lại cho ta!"
"Có có có, còn nhiều, rất nhiều." Ngũ ca lập tức vẫy tay một cái, một đống lớn hoa quả được một con Bạng tinh xinh đẹp bưng lên, "Ngươi nhìn một chút, chủng loại nào cũng có, bao ăn no!"
Long Nhi vội đến độ nước mắt cũng sắp rơi xuống, "Có cái rắm! Ta muốn quả táo, quả quýt còn có chuối tiêu của ta!"
Ngũ ca đều trợn tròn mắt, bất đắc dĩ nhìn về phía Long Vương.
Long Vương cũng là đắng chát mà lắc đầu, hai người đưa mắt trao đổi lẫn nhau ra hiệu một cái.
Xem ra con gái của mình lần này chịu tới đả kích không nhỏ a, cảm xúc bất ổn, thần trí mơ hồ, hiện tại không nên quá kích thích nàng a.
Tuy nhiên, nàng ta thế mà biết Thủy Long ngâm, đây chính là thần thông thất truyền của Long tộc, học được từ chỗ nào? Chẳng lẽ nhận lấy ngược đãi, nhân họa đắc phúc đã thức tỉnh ký ức thời viễn cổ?
Long Vương lộ ra nụ cười hòa ái, "Được rồi được rồi, con gái ngoan, chờ một chút ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi tỉnh táo lại đi đã nào, bình tĩnh lại đi nào."
Long Nhi ủy khuất nói: "Những loại quả này các ngươi căn bản là không lấy ra được, làm sao có thể trả nổi cho ta? Ta làm công việc một ngày mới có thể được ăn quả táo và quýt! Ô ô ô..."
Làm việc một ngày mới chỉ cho có từng đó? Đây là hành hạ cỡ nào a?
Long Vương vừa tức giận lại vừa đau lòng.
"Con gái ngoan, Long tộc ta những thứ khác không có, cái chính là bảo bối nhiều, trời đất rộng lớn, thứ gì không có?" Long Vương vội vàng an ủi, ngạo nghễ khoát tay áo, vô cùng vênh váo, "Không phải chỉ là mấy loại hoa quả cỏn con này thôi sao, con gái ngoan yên tâm, ta vẫn là lấy ra được, sau này để ngươi ăn thoải mái."
"Khoác lác." Long Nhi nhíu máy, lấy ra một quả quýt còn lại, đẩy ra đưa cho Long Vương, "Những hoa quả này không giống, cha vẫn là ăn thử trước rồi nói sau đi."
"Được được được, ta đây nếm thử, con gái bảo bối của ta vẫn còn biết mang đồ vật về cho cha ăn, cha vui mừng a."
Long Vương vui vẻ cười một tiếng, thuận tay nhét quýt vào trong miệng, "Ừm, ăn ngon, ừm ... hả?"
Con ngươi của hắn đột nhiên trợn ngược lên, vương miện trên đầu nổ bay, khó có thể tin mà thét lên một tiếng, "Má ơi!"
Ngũ ca bị phản ứng này của Long Vương làm cho giật nảy mình, chẳng lẽ phụ hoàng đây là phối hợp diễn kịch cho Thất muội? Quá chuyên nghiệp đi, có lẽ đây chính là tình thương của cha đi.
Lúc này, Quy thừa tướng đã vội vàng chạy vào, "Bẩm báo Long Vương, một vạn lính tôm tướng cua đã tập kết hoàn tát, mời Long Vương hạ lệnh!"
Đôi mắt Ngũ ca lập tức sáng lên, vội vàng nói: "Để cho ta đi bắt cái tên gia hỏa mù mắt kia tới!"
Long Vương nhìn hắn một cái, bên trong đôi mắt không có một chút ba động nào, đưa tay chỉ một cái, "Trước tiên trói cái đứa con bất hiếu này lại!"
"Phù hoàng, đừng thái quá." Ngũ ca có chút mộng, "Diễn cũng phải có giới hạn chứ a?"
"Ngươi biết vừa rồi ngươi làm cái gì không?" Long Vương nhìn chằm chằm vào hắn, hốc mắt đã đỏ lên, "Ngươi hủy hoại hai quả táo, một quả quýt và một quả chuối tiêu!"
Ngũ ca càng choáng váng hơn, "Đúng a, thì sao ạ?"
"Ngu xuẩn, ngươi cái con lợn này!" Long Vương chỉ vào cái mũi của hắn mà mắng to, vẫn cảm thấy còn chưa hết giận, phất phất tay, "Tranh thủ thời gian kéo ra ngoài, đánh một trăm gậy rồi lại nói."
"Phụ Hoàng, đừng thái quá, tình huống là như thế nào? Đây là tại sao a? Chẳng lẽ ngươi không có tình thương của cha đối với ta sao?"
Giọng nói của Ngũ ca càng đi càng xa, ngay sau đó thì truyền tới từng tiếng Ba ba ba vang vọng lại, trong lúc đó còn kèm theo tiếng kêu thảm.
"Hô --- hơi thoải mái một chút." Long Vương thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn vào một chút hoa quả còn sót lại, thận trọng nâng trong tay, như thể nhặt được chí bảo vậy, bên trong đôi mắt còn mang theo thần sắc khó có thể tin được.
Giọng nói của hắn cũng có chút run rẩy, "Long Nhi, những hoa quả này là ngươi có được từ chỗ nào?"
Long Nhi mở miệng nói: "Ta không phải đã nói rồi sao? Là cao nhân cho ta."
"Cái này, cái này, cái này. . ."
Long Vương mở to hai mắt mà nhìn, toàn thân đều nổi lên một lớp da gà, "Ngươi ... Ngươi không nói đùa với ta chứ?"
Hoa quả ẩn chứa lực lượng pháp tắc bực này, chuẩn xác là một loại linh căn tiên quả a, xem như ở thời kỳ viễn cổ, hắn muốn ăn một trái cũng sẽ rất khó, ở bây giờ trong thiên địa thế mà còn có thể xuất hiện, quan trọng là có người bỏ được ra mang đi tặng người khác?
"Tin hay không thì tùy." Tâm trạng của Long Nhi rõ ràng là không tốt chút nào.
Không bao lâu sau, một trăm gậy đã kết thúc, Ngũ ca được hai tên tôm lôi vào, cái mông có chút sưng lên.
Hắn không hiểu ra sao cả nhìn vào Long Vương, u oán nói: "Phụ hoàng, ta không hiểu."
Long Vương do dự một lúc, lúc này mới tiếc không thôi tách ra một múi quýt nhỏ đưa tới, thở dài nói: "Ăn thử đi."
Ngũ ca nghi hoặc nhận lấy múi quýt, để vào trong miệng, "Bẹp" một tiếng nhấm nuốt.
Ngay sau đó, con ngươi đột nhiên trợn lớn lên như thể người ở trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, cả người đều ngây dại cả ra.
Đầu óc của hắn vang lên ông ông một cái, một mảnh ngây dại, toàn thân đều có chút như nhũn ra, run giọng nói: "Phụ ... Phụ hoàng, chẳng lẽ bốn quả vừa rồi ta hủy đi, là ... là Thần quả như này sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta, ta ..." Bờ môi Ngũ ca run rẩy, bên trong đôi mắt một mảnh mờ mịt mà bất lực, "Ta cảm thấy ta đúng là lợn, mời tiếp tục phạt roi, không được thương tiếc ta."
Nội tâm của hắn hung hăng run rẩy, hận không thể đảo ngược dòng chảy của thời gian.
Vừa rồi ta thế mà hủy đi bốn linh căn tiên quả?!
Ta còn sống trên thế giới này làm cái gì? Ta không xứng a!
Loại cảm giác này thật giống như một tên ăn mày, trong lúc vô tình nhặt được đồ cổ, chỉ cho rằng đó là đồ sứ bình thường, thuận tay ném bỏ, sau đó mới biết được có giá trị hơn trăm triệu, mấu chốt là, loại đồ cổ này lập tức còn bị ném vỡ tới bốn cái!
Loại cảm giác này, quả thực làm cho người ta phải đau lòng tới tuyệt vọng.
Lão thiên là đang chơi ta sao!
Long Nhi khẽ hừ một tiếng, nhếch miệng nói: "Loại quả này hai người bồi thường nổi sao?"
Long Vương và Ngũ ca không hẹn mà cùng lắc đầu, "Không bồi thường nổi."
Ngũ ca khó có thể tin nói: "Long Nhi, ngươi làm việc là có thể ăn vào loại quả này sao?"
Long Nhi khẽ gật đầu, "Đúng a."
Ngũ ca hâm mộ đỏ ngầu cả mắt, "Còn có chuyện tốt bực này? Còn nhận người không, ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi tài giỏi thôi!"
Long Nhi hừ hừ, "Không thiếu, ngươi đừng nghĩ nhiều!"
Ngũ ca mặt dày nói: "Muội muội tốt, ngươi giúp ca ca hỏi một chút thôi, van ngươi."
"Cút sang một bên!" Long Vương xách Ngũ ca lên ném sang một bên, "Ngươi như vậy, chênh lệch cách xa vạn dặm với muội muội của ngươi, cao nhân làm sao sẽ vừa lòng ngươi?"
Long Vương vô cùng chán ghét, sau đó bắt đầu tự đề cửa mình, "Con gái ngoan, con nói với cao nhân một chút, thiếu người thì có thể tới tìm ta, quét nhà xí gì đó đều được, cũng không cần quá khách sáu, một ngày một loại quả này là được rồi."
Long Nhi vẫn lắc đầu.
"Chỉ là đùa một chút."
Long Vương ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, "Long Nhi, con có thể có may mắn gặp được nhân vật bực này coi trọng, đây là tạo hóa vô cùng lớn, lớn tới đùng đùng đoàng đoàng, ngươi tuyệt đối phải nắm chắc, cao nhân bảo ngươi làm việc, đây là đang tôi luyện ngươi, tuyệt đối phải cố gắng hoàn thành công việc! Hôm nay trước tiên ngươi chớ đi, ta bảo bọn hạ nhân huấn luyện ngươi cho thật tốt, làm việc nhà nhất định phải thành thạo và có nhiều kinh nghiệm, cố gắng làm tới hoàn mỹ."
Long Nhi mở miệng nói: "Ta không cần các ngươi dạy, tự nhiên có người dạy ta."
"Chẳng lẽ cao nhân an bài đạo sư cho ngươi sao?"
Long Vương sửng sốt một chút, sau đó nghĩ tới, "Đúng rồi, Long Nhi, Thủy Long Ngâm vừa rồi kia chẳng lẽ là cao nhân dạy ngươi?"
"Không phải." Long Nhi lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ trịnh trọng, "Đây là một bí mật vô cùng to lớn, ta đã đáp ứng người phải giữ mồm giữ miệng."
Long Vương và Ngũ ca đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó sắc mặt trầm xuống, đối với bên trái bên phải ngưng giọng nói: "Tất cả lui xuống cho ta! Lui ra ngoài tới ngàn mét!"
"Con gái ngoan, chúng ta thế nhưng là người thân nhất, chẳng lẽ ngươi còn phải giữ bí mật đối với chúng ta sao?" Long Vương tận tình khuyên bảo, "Nơi này cũng chỉ có chúng ta, chỉ cần chúng ta không nói thì ai sẽ biết?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Long Nhi đầy vẻ xoắn xuýt, trầm ngâm một lát rồi nói: "Các ngươi phải đáp ứng ta, tuyệt đối phải giữ bí mật này."
Ngũ ca trịnh trọng gật đầu, "Yên tâm, Thất muội, từ xưa tới nay, giữ bí mật vẫn luôn là nghề điểm mạnh của Long tộc chúng ta a."
"Vậy thì được rồi." Long Nhi hít sâu một hơi, giọng nói hạ thấp, vô cùng thần bí nói: "Ta gặp Tổ tiên của chúng ta!"
"Tê —— "
Long Vương và Ngũ ca cùng hít vào một ngụm khí lạnh, còn khiếp sợ hơn so với ăn vào linh căn tiên quả kia, "Chuyện này là thật?"
Long Nhi nói ngay: "Đương nhiên là thật, tổ tiên là được cao nhân cứu được, ta còn theo chỗ tổ tiên học được rất nhiều thần thông nha!"
"Tổ tiên Long tộc ta thế mà còn sống?"
Long Vương và Ngũ ca kích động tới mặt đỏ rần đều, "Trời phụ hộ Long tộc ta, trời phù hộ cho Long tộc ta a!"
"Cao nhân có ân lớn đối với Long tộc chúng ta a!"
Long Vương đã có chút nói năng lộn xộn, "Cao nhân chẳng những cứu được tổ tiên, còn chứa chấp ngươi, đối với Long tộc ta tốt như vậy, chẳng lẽ có giao tình với Long tộc ta ở thời kỳ viễn cổ?"
Ngũ ca run giọng nói: "Không nghĩ tới Long tộc ta thế mà dính vào trên người cao nhân như thế, cái đùi này, bất kể như thế nào cũng phải ôm lấy a!"
"Đây là tự nhiên! Ngay cả tổ tiên cũng đang ôm, chúng ta làm sao lại không ôm?"
Long Vương một mặt ngưng trọng, thấp thỏm mà kích động, các loại cảm xúc đan xen vào nhau, để hắn có chút không biết làm sao, "Lấy lòng, nhất định phải nghĩ biện pháp lấy lòng!"
Hắn không ngừng bước tới bước lui một cách nhanh chóng ở trong cung điện, "Cũng không biết cao nhân có sở thích gì, Long Nhi, ngươi đi theo bên cạnh cao nhân, cảm thấy chúng ta nên tặng thứ gì mới được?"
"Ừm ... ta cảm thấy cao nhân rất thích ăn, nếu không tặng chút hải sản là được." Long Nhi nói mà không nghĩ ngợi chút nào.
"Ý kiến hay." Đôi mắt Long Vương hơi sáng lên, lập tức hạ lệnh, "Báo tin quân tôm, để bọn chúng đi chọn mấy con tôm siêu to khổng lồ, còn có cua tướng, bảo bọn chúng đi chọn mấy con cua siêu to khổng lồ, nhớ kỹ, phẩm chất nhất định phải xuất chúng! Nắm chặt thời gian huấn luyện cho chất thịt bọn chúng tốt hơn, đảm bảo phải tươi ngon."
"Chỉ mỗi như vậy hiển nhiên là không đủ, như vậy còn quá đơn giản, ta phải đi bảo khố của Long cung xem thật kỹ một chút, nhất định phải để lộ ra tâm ý của mình!"