Chương 256: Bữa ăn hải sản
Đi bảo khố?
Đôi mắt Long Nhi lập tức sáng choang.
Vội vàng đi theo, "Cha, ta đi chung với ngươi."
Ngũ ca xoa xoa bờ mông của mình, vội vàng hấp tấp chạy tới, "Phụ hoàng, mang theo ta."
Long Vương sắc mặt ngưng trọng, không ngừng đi về sâu trong Long cung.
Dọc đường, vàng son lộng lẫy, một lối đi thật dài dùng gạch vàng được điêu khắc mà trải thành, hơn nữa ở trên còn khảm nạm lấy các loại kỳ trân dị bảo.
Đi một lúc, ba người cùng nhau đi tới trước mọt cái cửa màu vàng kim trông rất nặng nề.
Kèm theo một tiếng vang ầm ầm vang lên, đại môn mở ra.
Long Nhi đã không kịp chờ đợi mà chạy đi vào.
Bên trong bảo khố, có ánh sáng chiếu rọi, đây là nội tình mà Long tộc tích lũy được trong vô số năm qua.
Bản tính của Long chính là thích thu thập bảo bối, cả ba tầng, đều được nhồi vào.
Tuy nhiên, những bảo bối này lấy các loại binh khí làm đa số, bởi vì không có người quản lý cho nên chất đống lung tung.
"Cha, chẳng lẽ muốn tặng binh khí sao? Vậy thì chắc chắn không được a." Long Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, "Cao nhân là lấy thân thể phàm nhận nhập thế, căn bản không có nhu cầu đối với binh khí."
Ở trong lòng nàng ta còn tăng thêm một câu, ngoại trừ đốn củi và làm đồ ăn, tuy nhiên kiếm mà cao nhân dùng để đốn củi, dao làm bếp lúc cao nhân dùng để làm đồ ăn dường như còn tốt hơn rất nhiều so với đống binh khí ở đây.
"Con gái ngoan, cha ngươi làm việc không cần ngươi nhắc nhở." Long Vương cười lắc đầu, "Đại lão làm sao có thể cần dùng tới loại binh khí này của chúng ta? Trừ khi là thần binh chân chính ra, bằng không căn bản không lấy ra được."
Cái này rất giống với việc người bình thường tặng cho võ lâm cao thủ một con dao phay vật, người ta căn bản không dùng được, còn không bằng tặng cho một bộ y phục còn có tác dụng hơn.
Bước chân Long Vương không dừng, thẳng tới tầng thứ hai mà đi.
Trong con ngươi của hắn tràn đầy thổn thức, "Ai, trong gia phả ghi chép, Long tộc ta trước kia ở thời điểm huy hoàng nhất, bảo khố cao chừng sáu tầng, cho tới bây giờ chỉ còn lại có ba tầng."
Long môn bị khép lại, Long tộc hoàn toàn tách biệt với thế gian, bảo khố này cũng đã lâu rồi không đi tới.
Long Nhi nhịn không được nói: "Nhiều tầng như vậy tới cùng bỏ bao nhiêu bảo bối vào a?"
"Sáu tầng là dựa theo đó mà phân chia đẳng cấp của bảo bối, không có nghĩa là tầng nào cũng đổ đầy."
Long Vương trầm ngâm một lát, mở miệng giải thích: "Ở vào thời kỳ viễn cổ thiên địa sơ khai, pháp bảo có rất nhiều, thần tiên như nước thủy triều, đại năng đi khắp nơi trên mặt đất, có thể nói khắp nơi đều có cơ duyên, bốn phía đều là bảo bối, bảo khố ở tầng thứ nhất thả ra chính là pháp bảo cực phẩm, cũng có thể nói là Linh bảo, tiếp theo là Hậu Thiên Linh bảo, Hậu Thiên Chí bảo, Hậu Thiên Công Đức chí bảo, Tiên Thiên Linh bảo và Tiên Thiên Chí bảo!"
Long Nhi tò mò mở miệng nói: "Vậy Khí Vận Chí bảo được xem như đặt ở tầng thứ mấy?"
"Xem như chỉ là Khí Vận Chí bảo đơn giản nhất thì ít ra đều ở tầng thứ tư." Long Vương nói mà không nghĩ ngợi chút nào, sau đó thì đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, sau đó hơi sửng sốt, "Làm sao ngươi biết sự tồn tại của Khí Vận Chí bảo?"
Long Nhi nói: "Lúc đám người lão tổ bọn họ đang tán gẫu mà nghe được, cao nhân hình như tặng cho Nhân Hoàng một cái Khí Vận Chí bảo."
"Cái gì? !"
Đại não Long Vương vang lên một tiếng ông, chao đảo một cái thiếu chút nữa thì đứng không vững.
"Tặng người Khí Vận Chí bảo?" Hắn gần như không thể tin vào tai của mình, "Điều này, điều này, điều này ..."
Quả tim của hắn hung hăng bóp một cái, đây chính là đại lão tùy hứng sao?
Phải biết, một khi có Khí Vận Chí bảo hộ thể, ít nhất người khác muốn động ngươi cũng phải tới cân nhắc một chút, đây là một cái vốn liếng ẩn hình, tác dụng rất chi là lớn.
Long Nhi nhìn thấy phản ứng của Long Vương, "Thật trân quý như vậy sao, ta còn biết cao nhân tiện tay làm ra một cái đèn lồng, cũng là Khí Vận Chí bảo, hiện tại còn được bỏ lại trong góc đây này."
"Tê —— "
Long Vương hít vào một ngụm khí lạnh, tròng trắng mắt lật một cái trợn ngược lên, thiếu chút nữa thì trực tiếp ngất đi.
Khí Vận Chí bảo còn có thể làm ra sao? Chẳng lẽ không phải là do thiên địa dựng dục ra sao?
Hắn cảm thấy thế giới quan của bản thân nhận lấy trùng kích to lớn.
Nghe rợn cả người, không thể tưởng tượng!
Nếu như không phải là biết Long Nhi sẽ không nói lung tung, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy đây chính là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Đại lão, đại lão siêu cấp vượt quá tưởng tượng!
Hắn gần như không cách nào hình dung tâm tình của mình vào lúc này, chỉ cảm thấy quả tim nhỏ của mình đang nhảy lên bình bịch, huyết mạch cuộn trào lên bay thẳng lên não, nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị đả kích này làm cho tắc mạch máu não.
Ta một con Long nho nhỏ, lại có tư cách để được gần gũi với một vị đại lão bực này, nữ nhi của mình thế mà còn có may lắm làm việc vặt ở trong nhà của vị đại lão bực này, cái này sẽ có được tạo hóa kinh khủng tới cỡ nào a!
Không thể nghĩ, nghĩ nhiều quá ta sẽ bởi hạnh phúc mà ngất đi.
"Long Nhi, không hổ là Long Nhi ngoan của ta! Ngũ ca ngươi mang ra so sánh với ngươi thì chính là thứ cặn bã."
Long Vương kích động tới nói năng có chút lộn xộn, lúc này hắn mới ý thức được, chính mình không để ý tới một chuyện lớn, mặc dù biết tin tức quan hệ với cao nhân, nhưng chỉ là từ những linh căn tiên quả và lão tổ ra mà biết được, ngoài ra những chuyện khác của cao nhân thì hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Sắc mặt hắn ngưng trọng lên, thận trọng mở miệng nói: "Long Nhi, cao nhân từng có ám chỉ gì bảo ngươi không được nói chuyện hắn ra hay không?"
Long Nhi lắc đầu, "Không có a, ca ca làm người khá tốt, hắn còn bảo ta về vấn an các ngươi đây này."
"Vậy là tốt rồi." Long Vương thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: "Con gái ngoan, ngươi mau kể chuyện về cao nhân thật tốt cho ta nghe a."
"Việc này không thể coi thường, đi, về Long cung nói cho rõ đã!" Vừa nói, hắn vừa mang theo Long Nhi đi ra bên ngoài.
Long Nhi và Ngũ ca đều cùng sửng sốt, "Cha, không chọn bảo bối sao?"
"Bảo bối nơi này không có một cái nào có thể xứng với cao nhân."
Long Vương khoát tay áo, do dự một chút, sau đó nói: "Ta suy nghĩ một chút, đã tặng thì phải tặng bảo bối tốt nhất của Long cung chúng ta! Không cần biết cao nhân có để mắt tới hay không, ít ra có thể hiển lộ rõ ràng rá thành ý của chúng ta."
"Chẳng lẽ lại còn có bảo bối nào khác sao?"
"Là một tòa đại đỉnh!" Long Vương khẽ gật đầu, "Trước kia không thuộc về chúng ta, bây giờ cũng miễn cưỡng xem như là vật của Long cung chúng ta đi."
Hôm sau.
Hai con cá chép, một lớn một nhỏ từ trong Long cung bắn vọt mà ra như thể có cá mập ở sau đít vậy, không bao lâu thì đã lên trên bờ, sau đó thì đi thẳng một mạch tới Lạc Tiên sơn mạch.
Long Nhi có chút buồn bực, cảm thấy đau thắt lòng, cơm tối ngày hôm qua không ăn được, xem ra điểm tâm hôm nay ca ca làm cũng không ăn nổi, đây đối với ăn hàng như nàng mà nói, không thể nghi ngờ chính là một loại đả kích.
Ai, sai sách a.
"Cha, nhanh tới." Long Nhi mở miệng nói: "Cao nhân chỉ cho rằng chúng ta là Lý Ngư tinh, chúng ta có nên cho cao nhân thấy thân phận hay không?"
"Đương nhiên không được!" Long Vương lập tức lắc đầu, "Con gái ngốc, ngươi không thấy được ta chính là lấy thân phận cá chép lớn đi ra sao? Cao nhân làm như vậy tự nhiên có đạo lý của hắn, chúng ta phối hợp là được rồi, nhớ kỹ đi, sau này chúng ta chính là Lý Ngư tinh."
Trong khi nói chuyện, đã đi tới cửa Tứ Hợp viện.
Long Nhi không khách khí, gõ cửa một cái thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Long Vương đi theo bên cạnh nàng, thiếu chút nữa thì bị dọa tới vãi cả linh hồn, ngươi làm gì mà trực tiếp như vậy? Có biết như vậy là sẽ rất không lễ phép hay không? Tốt xấu cũng phải nhắc nhở một tiếng để cha ngươi làm một chút chuẩn bị tâm lý a!
Tay chân hắn cứng ngắc, nơm nớp lo sợ đi theo Long Nhi vào cửa.
Long Nhi miệng nhỏ ngọt ngào, không tim không phổi (vô tâm) chào hỏi: "Ca ca, Hỏa Phượng tỷ tỷ, Đát Kỷ tỷ tỷ, Đại Hắc, Tiểu Bạch, ta đã trở về."
Lý Niệm Phàm đang cầm trong tay một khúc gỗ lớn, đang điêu khắc cái gì đó, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu cười nói: "Sớm như vậy, không tiếp tục ở chà chơi thêm mấy ngày sao?"
Long Nhi cười hì hì nói: "Trong nhà rất tốt, hơn nữa nói cho ngươi một tin tức tốt, thủy triều đã lui."
"Ồ? Như vậy thật đúng là tin tức tốt." Lý Niệm Phàm cười gật đầu, sau đó nói: "Ta cũng nói cho ngươi một tin tức tốt, kem cây mới sắp làm xong, ngươi có thể nếm thử."
Nhác tới ăn, con mắt Long Nhi lập tức sáng rực lên, kinh hỉ nói: "Thật?"
Lý Niệm Phàm nói: "Kem cây lần này là hỗn hợp các mùi vị, từ hương vị của ba loại hoa quả hỗn hợp mà thành, cam đoan cảm giác sẽ rất khác, hơn nữa, ta còn cố ý làm khuôn đúc, để ngoại hình kem cây trở nên nhiều màu nhiều sắc hơn."
"Oa." Long Nhi tràn đầy mong chờ, sau đó đẩy cha nàng đi tới, "Đúng rồi, ca ca, cha ta đi cùng với ta."
"Lý công tử, công tử, công tử tốt." Cổ họng Long Vương hơi khô chát chát, cưỡng ép cố gắng gạt ra một nụ cười tươi, "Ta gọi Ngao Thành, không mời mà tới, làm phiền rồi."
"Hóa ra là cha của Long Nhi, hạnh ngộ, hạnh ngộ." Lý Niệm Phàm lập tức thả công việc trong tay ra, nhiệt tình nòi: "Ngồi đi, Tiểu Bạch, mau mang trà tới."
Cha của người ta đây là theo tình huống tới thị sát mà tới, nghĩ lại cũng đúng, con gái của mình còn nhỏ như vậy, chắc chắn phải đi tới xem sao.
Ngao Thành nhìn thấy được Hỏa Phượng và Đát Kỷ, lập tức trong lòng khẽ run lên.
Quả nhiên đúng như con gái nói, trong viện này khắp nơi đều không tầm thường a!
Hắn hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Lý công tử, đây là một chút xíu tâm ý của ta, còn xin không nên từ chối."
Hắn lấy ra một cái rương lớn đẩy tới trước mặt Lý Niệm Phàm, trong lòng còn có chút thấp thỏm.
"Ngươi cũng quá khách khí rồi, cái rương này cũng không nhỏ a."
Lý Niệm Phàm mở ra xem, đôi mắt lập tức sáng lên, "Đồ tốt a! Đây là ... cua hoàng đế? Úc long? Tê --- thật là lớn! Còn có Đại Hoàng ngư? Thật sự là có lòng!"
Hắn đã bắt đầu không kịp chờ đợi chỉnh lý rồi kéo bó tới tủ lạnh để đông lạnh.
Nhìn vào từng những con vật quen thuộc kia, hắn nhịn không được mà cảm xúc chập trùng, bùi ngũi mãi thôi.
Tới thế giới tu tiên năm năm, thật không nghĩ tới chính mình còn có thể nhìn thấy một bữa ăn hải sản sang trọng như vậy, lần này thật mang tới cho mình một niềm vui bất ngờ a.
Nếu không tại sao có câu nói người tốt có tốt báo a, chính mình cứu được cá chép nhỏ, ai có thể nghĩ tới, trong nhà của nàng lại làm buôn bán hải sản, chính mình chỉ cần một chút quả là có thể đổi lấy được nhiều hải sản đắt đỏ như vậy, quả thực là kiếm lớn a.
Phải biết, biển ở thế giới tu tiên không phải người bình thường là có thể đi, Thủy yêu hoành hành không nói, có rất ít thời điểm sóng yên biển lặng, hơn nữa xem như thật có thể ra biển rộng, hải sản có thời hạn bảo đảm chất lượng có hạn, tính so sánh giá cả quá thấp, cũng sẽ không có người nào đi đánh bắt.
Cái đồ chơi này, ở kiếp trước đều là mặt hàng cao cấp xa xỉ, mà đối với phàm nhân ở thế giới tu tiên mà nói càng là khả năng cả một đời đều không được ăn, bây giờ cứ nằm yên ở trước mặt của mình.
Có lộc ăn, ta phải nhớ lại hương vị kiếp trước thật tốt một chút mới được.
"Lý công tử thích là tốt rồi." Nội tâm Ngao Thành hơi được buông lòng ra, không thể không lộ ra ý cười.
Tuy rằng không biết cua hoàng đế và úc long (hình như là cách gọi khác của tôm hùm thì phải) là gì, tuy nhiên không quan hệ, trở về sẽ đổi tên.
"Lý công tử, chúng ta còn mang theo một vật tới."
Ngao Thành tay khẽ vung lên, lập tức một tòa đại đỉnh cao khoảng một mét năm xuất hiện ở trong sân.
Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu lại, "Đỉnh?"
Hắn đánh giá một phen, đỉnh này toàn thân có màu xanh, cũng không phải là đỉnh hình chữ nhật, mà là đỉnh hình tròn, xung quanh đỉnh còn khắc lấy một số đồ án, không tính là tinh xảo, nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác đại khí và phong cách cổ xưa.
Làm cho Lý Niệm Phàm cảm thấy kỳ quái nhất là, đỉnh này thế mà còn có nắp.
"Không phải đỉnh, mà là đỉnh lô?"
Chính mình cần cái này để làm gì?