Chương 257: Mỗi một lần liếm một miệng đều là pháp tắc.
Đưa cái đỉnh tới làm cái gì?
"Cái này..."
Lý Niệm Phàm không biết nên nói thế nào, đỉnh này là người ta tặng tới, trả về hiển nhiên là không tốt lắm.
Ngao Thành một mực đang chú ý tới phản ứng của Lý Niệm Phàm, khi nhìn thấy hắn nhíu mày thì nội tâm lập tức bập bõm, toàn thân phát lạnh, hai tay đều đang run rẩy.
Cao nhân đây là ... chướng mắt với cái đỉnh này của ta sao?
Chính mình vẫn là qua loa a, đáng lẽ phải nghĩ nhiều hơn một chút, coi như tìm kiếm khắp nơi cũng phải chọn thêm mấy cái bảo bối mang theo dự phòng mới tốt a!
Hắn vội vàng cung kính nói: "Lý công tử, nhà chúng ta có gia cảnh bần hàn, tìm không được bảo bối gì tốt, có thể lấy ra cũng chỉ có cái đỉnh này, còn xin đừng nên chê trách."
Thần sắc Lý Niệm Phàm khẽ động.
Chẳng lẽ bọn họ đây là đưa lễ bái sư?
Đúng, Lý Ngư tinh biết con gái của mình bái Phượng Hoàng, chắc chắn là muốn ý tứ một chút.
Nhưng bảo bối mà cả nhà người ta có thể lấy ra được chính là có hạn, đỉnh này đoán chừng chính là bảo bối tốt nhất rồi, sợ bị người chê cho nên mới nói như vậy.
Trong đầu Lý Niệm Phàm lóe lên linh quang, lập tức cười nói: "Ngao lão không cần phải nói như vậy, đỉnh này vẫn rất tốt, ta đột nhiên nghĩ tới, gần đây đang có kế hoạch cất rượu a, cái đỉnh này của ngươi tới rất đúng lúc."
Cất rượu?
Ngao Thành hơi sững sờ, sau đó trong lòng cười khổ một trận.
Đây chính là Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh là Tiên Thiên Linh bảo a, có thể trấn áp tất cả thần thông hệ Thủy, còn có năng lực luyện nước hóa tinh, ở trong mắt cao nhân lại chỉ xứng đáng để cất rượu thôi sao?
Tuy nhiên khi nghĩ tới kết quả của những pháp bảo khác, nào là bật lửa, nào là tủ lạnh..., nội tâm của hắn lại có chút thoải mái, có thể cất rượu đã không tệ rồi, cũng xem như là sử dụng đúng tác dụng.
Trong lúc đang suy nghĩ, chỉ thấy Lý Niệm Phàm chạm vào bên cạnh Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh, giơ tay lên, tùy ý nhấc cái nắp lên.
"A? Cái nắp này trông nặng như vậy, không nghĩ tới cầm lên lại nhẹ như thế, vậy sau này xem như thuận tiện hơn nhiều." Trên mặt của hắn lộ ra nụ cười vui mừng.
Sau đó giương mắt nhìn vào trong đỉnh.
Ở một bên, Ngao Thành thì sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay bóp cái miệng biến hình thành chữ O trở về ban đầu.
Đây chính là Huyền Nguyên Trấn Hải đỉnh a!
Ở sau đại kiếp, lúc Long môn đóng lại, Tiên giới lo lắng nước biển không có người khống chế, sẽ có họa loạn nhân gian, từ đó trấn áp đỉnh này vào trong biển sâu.
Cái nắp nhẹ sao?
Ít nhất ta chưa bao giờ có thể mở ra được.
Quan trọng nhất là, cao nhân vừa rồi thế nhưng là đã nói, muốn dùng đỉnh này để cất rượu!
Bản thân ngươi là Tiên Thiên Linh bảo vậy mà cũng không muốn kháng cáo một chút nào sao? Chẳng lẽ ngươi lại thích đi cất rượu?
Cũng may trước đó hắn đã có chuẩn bị về tâm lý, trên mặt còn giữ được vẻ bình tĩnh như trước, sau đó thì không kịp chờ đợi nhìn vào trong đỉnh.
Đã thấy, bên trong đỉnh bóng loáng như gương, kín không kẽ hở, thi thoảng còn có lấp lóe ánh sáng nhạt, người đứng ở bên cạnh đều có cái bóng chiếu vào trong đó.
"Đỉnh tốt! tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho việc cất rượu!"
Đôi mắt Lý Niệm Phàm hơi sáng lên, một lần nữa đậy úp cái nắp xuống, thế mà có thể đóng tới cực kỳ chặt chẽ, quả thực hoàn mỹ.
Hắn mỉm cười, chắp tay nói: "Ngao lão, cái đỉnh này của ngươi đối với ta mà nói thật sự có tác dụng lớn a, đa tạ."
Ngao Thành xấu hổ cười một tiếng, "Lý công tử khách khí."
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một tràng tiếng gõ cửa.
"Xin hỏi Lý công tử có ở nhà không?"
Lý Niệm Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó trả lời: "Cửa không khóa, mời vào đi."
"Kẹt kẹt."
Hai thân ảnh chậm rãi đi vào.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Hóa ra là Lâm lão và Tiêu lão."
Lâm Mộ Phong và Tiêu Thừa Phòng đồng thời nói: "Bái kiến Lý công tử, Đát Kỷ cô nương."
"Không cần phải khách khí, nhanh tới ngồi đi."
Không nghĩ tới cái tiểu viện của chính mình hôm nay thế mà có nhiều người tới chơi như vậy.
Lâm Mộ Phong ngượng ngùng nói: "Lý công tử, không mời mà tới, mạo muội."
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, "Lâm lão, ngươi nói như vậy xem như là khách khí rồi."
"Lý công tử, thật ra thì lần này là ta muốn tới." Tiêu Thừa Phong mở miệng nói rồi gỡ kiếm đeo bên hông xuống, "Lần trước may mắn đạt được sự chỉ điểm của Lý công tử, để cho ta hoàn toàn tỉnh ngộ nhận được rất nhiều lợi ích, trên người ta không có gì, không thể báo đáp, chỉ có thanh kiếm này còn xin Lý công tử không nên ghét bỏ."
Lý Niệm Phàm không có đưa tay ra nhận, lắc đầu cười khổ nói: "Tiêu lão, ngươi không cần phải như thế, chuyện lần trước không tính vào đâu, với cả, ta chỉ là một kẻ phàm nhân, cần kiếm cũng vô dụng, mau thu hồi đi."
"Cái này. . ."
Tiêu Thừa Phong thở dài, "Lý công tử sau này nếu như có việc gì cần tới ta, cứ việc mở miệng!"
Lý Niệm Phàm chính là đang chờ câu này, vội vàng cười nói: "Yên tâm đi, nếu như thật có việc gì ta chắc chắn sẽ không khách khí với ngươi."
Kiếm tu chính là ngay thẳng a.
Chính mình chém gió bừa vài câu thế mà có thể đổi lấy lời hứa hẹn của một kiếm tu, cuộc mua bán này quả thực quá đáng giá.
Ngao Thành thấy Lý Niệm Phàm vậy mà vui vẻ tới như vậy thì lập tức không cam lòng yếu thế, vội vàng nói: "Lý công tử, nếu như có cần ta cũng sẽ lấy ra một phần sức mọn của mình."
"Ha ha ha, đa tạ!"
Trong lòng Lý Niệm Phàm cực kỳ vui mừng, kể từ đó, 'Thủy', 'Lục', 'Không', ba loại này đều có người bảo bọc ta!
"Các vị, không thể không nói các ngươi tới thật đúng lúc, có thể nếm được kem que mới mà ta vừa mới nghiên cứu ra." Hắn vẫy vẫy tay đối với Tiểu Bạch, "Tranh thủ thời gian mang lên chiêu đãi khách."
"Tới đây, chủ nhân tôn quý của ta."
Không bao lâu sau, Tiểu Bạch lôi từ trong tủ lạnh ra một cái khuôn.
Long Nhi đã không kịp chờ đợi mà lao tới, "Ca ca, đây chính là kem que loại mới sao?"
Nàng ta nhìn vào khuôn đúc kia, hai mắt lập tức tỏa sáng, trên mặt hiện ra vẻ hưng phấn.
Khuôn đúc là dùng gỗ điêu khắc mà thành, tạo thành các loại hình dáng khác biệt, ở dưới kỹ thuật điêu khắc của Lý Niệm Phàm, bền ngoài sinh động như thật.
Kem que theo khuôn đúc, khuôn in hình hoàn mỹ, bề ngoài tự nhiên không thể chê.
"Đây, đây là..."
Trong nháy khi Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong nhìn vào những cái khuôn đúc kia, đột nhiên chấn động, con ngươi đều co rút lại thành kim khâu, sinh ra một loại cảm giác tim đập nhanh cực độ.
Trên đó có một chút khí tức kỳ lạ bộc lộ mà ra.
Pháp Tắc tàn khắc?
Không sai tuyệt đối chính là Pháp Tắc tàn khắc!
Chỉ có sau khi đại lão thi triển ra thuật pháp cấp cao thì mới có thể lưu lại Pháp Tắc tàn khắc ở xung quanh trên vách, bên trong những tàn khắc này, ẩn chứa sự hiểu biết về Pháp Tắc đối với người thi thuật, xem như chỉ để lại một chút, vậy cũng đủ để vô sô hận nhân quan sát, từ đó được rất nhiều lợi ích.
Hiện tại, cao nhân thuận tay điêu khắc ra một cái khuôn đúc thế mà có thể tản mát ra lực phượng pháp tắc, hơn nữa không thể nói là tàn khắc, mà là truyền thừa Pháp Tắc chân chính mới đúng!
Cái này cần phải có lĩnh ngộ đối với pháp tắc sâu tới cỡ nào mới có thể làm được a.
Khuôn đúc như thế, thế mà chỉ dùng để làm kem que, quả thực ... quá điên cuồng!
Lý Niệm Phàm thúc giục nói: "Chớ có ngẩn ra đó, tranh thủ thời gian nếm thử."
Chính hắn đa giơ tay lên, cấi lấy một kem que có ngoại hình một con chó con đưa vào trong miệng, cảm giác lạnh buốt tăng thêm mùi thơm hỗn hợp hoàn mỹ của ba loại hoa quả, lập tức để Lý Niệm Phàm cảm thấy sảng khoái không thôi.
Tiêu Thừa Phong không do dự, không có ngoài ý muốn chút nào lựa chọn một kem que hình kiếm.
Hắn cầm kem que này vào trong tay, đưa lên trước mắt của mình đánh giá cẩn thận, đột nhiên hắn cảm thấy mắt hoa lên, giống như cầm vào trong tay không còn là que kem, mà là một thanh kiếm sắc bén thật sự, một loại lợi kiếm sắp phóng lên tới tận trời!
Một cỗ kiếm ý không gì sánh kịp từ trên kem que hình kiếm này tán phát ra ngoài, theo lấy hàm nghĩa kem que, giống như còn xuyên thủng cả không gian.
Tiêu Thừa Phong cuối cùng đã không kịp chờ đợi, đưa kem que vào trong miệng.
Lập tức, một cỗ ý lạnh thấu xương từ đầu lưỡi truyền vào toàn thân, cỗ hàn ý này đối với hắn mà nói tự nhiên không xem vào đâu, ở sau khi cảm thấy mát mẻ, một cỗ vị ngon ngọt theo hòa tan mà mở ra, hương vị không khác gì một loại hoa quả, hỗn hợp của ba loại trái cây đủ để kích thích vị giác đến tột độ, thoảng hương dâu, cam chua chua ngọt ngọt, sau đó là vị lê.
Lạnh, chua chua ngọt ngọt, luân chuyển vị giác, đơn giản loại cảm giác này chính là không phải người nào cũng có thể nếm được.
Nếu không phải đạt được sự chiếu cố của cao nhân cả một đời cũng khó có khả năng hưởng thụ được đi.
Lúc đầu, hắn cho là mình cả đời này sẽ chỉ chuyên tâm vào Kiếm đạo, lần đầu tiên hắn phát hiện ngoài Kiếm đạo ra, hóa ra còn có món ăn ngon.
Tuy nhiên, ngay vào lúc hắn đắm chìm vào trong sự dụ hoặc của vị ngon, ở dưới vị giác, thế mà đột nhiên vọt bắn ra một đạo phong mang vô cùng sắc bén.
Một thanh trường kiếm không hề có điềm báo trước xuất hiện ở bên trong đầu óc của hắn, trường kiếm hoành không, một cỗ khí tức sắc bán tỏa ra, những khí tức này hình thành từng đạo kiếm ý, không ngừng lan rộng ra, dung nhập vào toàn thân của hắn, để hắn có cảm ngộ đối với Kiếm Đạo pháp tắc càng ngày càng sâu.
Một bên khác, Ngao Thành thì lựa chọn một kem que hình sóng biển.
Khác với trường kiếm chính là, trong đầu của hắn xuất hiện từng cơn từng cơn sóng lớn ngập trời, sóng nước mãnh liệt kéo dài không dứt, hắn đứng ở bên trong những gợn sóng này, không ngừng cảm nhận được giống như nhận được Thủy Hệ pháp tắc cọ rửa vậy, cảm ngộ một làn sóng tiếp nối một làn sóng.
Quả nhiên, dùng loại khuôn đúc nghịch thiên kia làm ra loại kem que này thì làm sao có thể là thứ bình thường cơ chứ, thứ có thể lọt vào pháp nhãn của cao nhân ... làm sao có thể?
Ăn cái này đâu phải là kem que a, mỗi một chiếc, không đúng, là mỗi lần liếm một cái đều là pháp tắc a!
Nói ra ngươi khả năng không tin, ta là đang liếm ăn pháp tắc a.
Có tư cách ăn vào thần vật như thế, cái này đặt ở trước kia, bọn họ có nằm mơ cũng không dám nghĩ, chứ đừng nói là ăn, thậm chí sẽ không tin tưởng trên thế giới lại có kem que thần kỳ như vậy
Ngao Thành nhịn không được nhìn vào con gái của mình, đã thấy nàng ta đang cầm một kem que ngoại hình con thỏ nhỏ thận trọng ngậm lấy.
Lập tức lộ ra vẻ hâm mộ.
Con gái của mình thế mà có thể đi theo bên cạnh đại lão như thế này, xem như chỉ là làm việc vặt cũng thơm hơn Long Vương mình nhiều!
Dù sao, đại lão bực này tùy tiện tung ra một chút đồ vật, vậy cũng là bảo bối mà người bình thường đánh nhau vỡ đầu đều không giành được a!
"Tê....., tê......."
Bên trong Tứ Hợp viện, giọng nói vang lên bên tai không dứt.
Tất cả mọi người đều chìm đắm trong cảm giác sung sướng khi liếm kem que mà không cách nào tự kiềm chế.
Theo thời gian trôi qua, giọng nói cuối cùng cũng thoáng yên tĩnh.
Lý Niệm Phàm nhìn vào dư vị và vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, trong lòng cảm thấy có chút tự đắc, mở miệng nói: "Hương vị có hài lòng không?"
"Hài lòng, rất hài lòng!" Ngao Thành liên tục gật đầu, chân thành mà nói: "Thật cảm tạ Lý công tử khoản đãi, để cho ta may mắn có thể nếm được kem que ngon như vậy."
Tiêu Thừa Phong thì trịnh trọng nói: "Lý công tử, đa tạ khoản đãi! Tình này suốt đời khó quên!"
Lý Niệm Phàm khoát tay áo, nhịn không được cười nói: "Được rồi được rồi, phản ứng của các ngươi quá mức a, chẳng qua chi là một que em mà thôi, cũng chẳng tính là gì."
Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong đưa mắt nhìn nhau, không phản bác được.
Hai người sinh lòng ăn ý, cũng nhau đứng dậy.
Tiêu Thừa Phong mở miệng nói: "Lý công tử, hôm nay quấy rầy nhiều rồi, chúng ta không ở thêm nữa."
Ngao Thành nhìn thoáng qua phương hướng hậu viện, sau đó thì mở miệng nói, "Lý công tử, ta cũng nên đi, Long Nhi giao cho ngươi, nếu như nàng ta không nghe lời, không nên lưu tình, trực tiếp giáo huấn là được!"
Lý Niệm Phàm đưa bọn hắn tới cổng, "Ba vị, đi thong thả."
Đi ra đại môn Tứ Hợp viện, Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong sóng vai mà đi.
Ngao Thành chắp tay, cười nói: "Đông Hải Long Vương, Ngao Thành!"
"Kiếm Tiên, Tiêu Thừa Phong, bái kiến Long Vương."
Lập tức, hai người trực tiếp từ người xa lạ thành đồng đội cùng nhau vì cao nhân phục vụ, vừa đi vừa tán gẫu.
Lâm Mộ Phong yên lặng đi theo sau lưng bọn hắn, thở mạnh cũng không dám.
Một tên là Long Vương, một tên là Kiếm Tiên, thế giới này sao đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy rồi? Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Ngay vào lúc sắp đi tới chân núi, thần sắc của Ngao Thành và Tiêu Thừa Phong đều khẽ biến, nhìn về phía trước.
Chỗ đó, có một thân ảnh màu trắng đứng ở đó, váy bồng bềnh, trong trẻo lạnh lùng như tiên tử.
Bọn họ nào dám chậm trễ chút nào, vội vàng bước nhanh tới, cung kính nói: "Đát Kỷ cô nương!"
"Ba vị đạo hữu, không cần đa lễ." Đát Kỷ khẽ gật đầu đối với ba người, sau đó nói: "Không biết gần đây có nhàn rỗi hay không?"
Ngao Thành vội vàng nói: "Tự nhiên là có, Đát Kỷ cô nương nếu đang có chuyện cứ việc phân phó!"
"Ở Côn Hư sơn mạch trên Tiên giới, có một loại Ngũ Sắc Thần Ngưu, chủ nhân muốn bắt tới."
Đát Kỷ dừng một chút, mở miệng nói: "Tuy nhiên thực lực con bò này không yếu, hơn nữa hành tung không rõ, ta muốn mời các vị giúp một tay, cùng nhau chia sẻ với chủ nhân."
"Nên, nên!"
Ngao Thành không do dự chút nào nói: "Đát Kỷ cô nương, chuyện của cao nhân chính là chuyện của chúng ta! Việc này thêm ta một suất."
Tiêu Thừa Phong theo sát phía sau nói: "Vậy còn chờ gì, ta bây giờ tiến về Côn Hư sơn mạch, một khi có tin tức về Ngũ Sắc Thần Ngưu thì sẽ trở lại nói cho Đát Kỷ cô nương biết."
Lâm Mộ Phong ở một bên há hốc mồm, tốt a, chính mình cái gì cũng không làm được, chỉ có thể theo ở phía sau kêu lục lục lục.
Đát Kỷ mở miệng nói: "Vậy làm phiền rồi."
"Đát Kỷ cô nương khách sáo, việc này cấp bách, chúng ta lập tức đi chuẩn bị, chắc chắn sẽ làm tới thật tốt!"