Chương 258: Cầu lấy chân kinh, có duyên với phật ta
Tiên giới.
Thiên Nguyên Tiên thành.
Tiên giới khác với phàm trần, ở thế gian phàm nhân chiếm đa số, bởi vậy thành trì cỡ lớn đều sẽ lựa chọn dựa vào vương triều, tông môn hoặc là gia tộc tu tiên, phòng ngừa bị yêu tinh trong núi quấy nhiễu.
Tiên giới thì hoàn toàn không cần lo lắng điểm này, tuy rằng cũng sẽ có thổ dân phàm nhân, nhưng người tu tiên cũng rất nhiều, thậm chí không thiếu tiên nhân, lại thêm tất cả mọi người đều có thực lực không tệ, ngược lại không muốn gia nhập tông môn, gia tộc, tán tu trở nên nhiều hơn.
Cái này để cho rất nhiều thành trì có phàm nhân và tiên nhân ở lẫn lộn với nhau, yêu tinh phàm là có chút lý trí thì tuyệt sẽ không ngu đến nỗi đi ra tay đối với thành trì.
Vì vậy, thành thị không cần dựa vào các thế lực khác, thậm chí một số thành thị còn hùng mạnh, vượt qua một số tông phái trong Tiên giới, và trở thành nơi thuận lợi để người bất tử buôn bán, tụ tập.
Thiên Nguyên Tiên thành, chính là một tòa thành thị rất phồn hoa ở bên trong Tiên giới, trên bầu trời của thành thị này có đám mây phiêu đãng, các loại tiên nhân cưỡi mây đạp gió, hô bằng gọi hữu, ra ra vào vào.
Một nữ tử ưu nhã tài trí đang cưỡi trên một đám mây màu hồng, chậm rãi từ đằng xa bay tới.
Nhấc chân bước vào Thiên Nguyên Tiên thành, nàng ta đánh giá xung quanh một phen, nhịn không được nói: "Tiên giới ngược lại là càng lúc càng giống phàm trần."
Ở lúc đầu, phàm nhân ở Tiên giới còn không nhiều, tuy nhiên phàm nhân tuy rằng có tuổi thọ ngắn nhưng lại có thể sinh con đẻ cái, theo thời gian trôi qua, số lượng phàm nhân chắc chắn sẽ tăng vọt, sớm muộn cũng vượt qua số lượng người tu tiên.
"Khó trách phàm nhân có thể chiếm cứ phần lớn khí vận của Nhân tộc, bọn họ mới là nền tảng a."
Nữ tử này đi dọc theo Thiên Nguyên Tiên thành, càng đi về phía trước thì trong lòng càng là thấp thỏm, nhịn không được siết chặt tay, chẳng mấy chốc đã đến một khu chợ đen.
Nơi này, là nơi các tiên nhân trao đổi lấy vật đổi vật, bày quầy bán hàng chí ít đều là cảnh giới Thiên Tiên, có tiền cầu không được, cần phải có bảo bối đặc thù.
Nàng ta nhìn mấy cái quầy hàng kia, bên trong đôi mắt có chút thất vọng.
Sau đó đứng ở bên trong chợ đen, nhìn xung quanh một lát giống như đang do dự.
"Lần này mình từ chỗ hậu bối thu được nhiều lắm, thật không giống dáng vẻ một vị lão tổ a." Nàng ta khe khẽ thở dài, ánh mắt lập lòe không ngừng, "Không nghĩ tới ta lại phải nhờ hậu bối cứu trợ, kéo cái chân của hậu nhân ở phàm trần, lần này, nói thế nào cũng phải kiếm thể diện trở về!"
Bên trong đôi mắt của nàng cuối cùng hiện ra vẻ kiên định, nhấc chân đi sâu vào trong chỗ chợ đen đó.
"Khó được hậu bối của chính mình không chịu thua kém may mắn có thể làm quen được một vị cao nhân như vậy, cơ hội đang ở trước mắt, chính mình thân là lão tổ, tự nhiên càng cần phải tranh khẩu khí cho bọn họ! Đồng thời, cái này không phải cũng chính là một trận cơ duyên cho chính mình sao, tu sĩ chúng ta, chỉ cần tranh một cái cơ hội, nhất định phải dám xông dám liều!"
Không bao lâu sau, nàng ta đã đi tới trước một cửa hàng.
Bên trong cửa hàng tối om, không có một chút xíu ánh sáng nào, mặc dù điều này không ảnh hưởng gì đến tiên nhân, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nữ tử trấn tĩnh lòng mình một phen, lấy ra một chiếc mặt nạ và đeo vào rồi chậm rãi đi vào.
Làn gió nhẹ thổi tung tấm rèm cửa của cửa hàng, một giọng nói đột nhiên vang lên, "Trước kia có từng tới trao đổi đồ vật không?"
"Chưa từng."
"Mang theo đồ vật chứ?"
"Mang theo."
Nữ tử đưa tay lên, và nói rằng có một quả trứng và một bình mật ong nhỏ.
"A?"
Kèm theo một tiếng hừ nhẹ, một lão già đang cúi mình từ từ bước ra khỏi bóng tối.
Hắn nhìn chằm chằm vào trứng gà và mật ong thật lâu, trong ánh mắt hiếm thấy xuất hiện ba động, sau đó ánh mắt hơi ngưng tụ kinh dị nhìn về phía nữ tử.
"Trứng Hỏa Tước và mật ong của Kim Diễm phong, quả nhiên là thứ hiếm!" Hắn trầm ngâm một lát, cười nói: "Cuộc mua bán này ta tiếp, ngươi muốn đổi thứ gì?"
Nữ tử đè xuống bất an trong lòng, mở miệng nói: "Có một số linh vật đặc thù không?"
"Linh vật đặc thù?" Đôi mắt lão giả hơi lóe lên, sau đó nhấc một cái, một thanh trường kiếm trắng như tuyết đứng ở bên trong không trung, lóe ra tiên khí, "Kiếm này tên là Thông Thiên kiếm, là Hậu Thiên Linh bảo, uy lực có thể so với Hậu Thiên Chí bảo, ánh kiếm có thể trảm Chân Tiên!"
Hai tay nữ tử không thể không siết chặt lại, cố gắng khống chế nhịp đập của quả tim mình lại, lạnh nhạt nói: "Ta không cần binh khí, tốt nhất là linh vật lấy ra từ bên trong bí cảnh viễn cổ."
"Linh vật lấy ra từ trong bí cảnh viễn cổ? Những thứ này của ngươi không đủ." Lão giả cười ha ha, "Mọi người đều biết, bên trong pháp bảo, binh khí nhiều nhất, linh vật vốn thưa thớt hơn so với binh khí, mà linh vật lưu truyền ra từ thời viễn cổ thì càng quý hơn."
Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử, đột nhiên có chút thâm ý nói: "Chỉ cần ngươi tình báo cho ta người phía sau hai món đồ này, đồ vật ta thậm chí có thể không cần, kiếm này có thể tặng miễn phí cho ngươi!"
Thân thể mềm mại của nữ tử hơi lắc một cái, hít sâu hột hơi nói: "Hai món đồ này chỉ là trong lúc ta vô tình mà có được, không thể đổi vậy thì thôi đi."
Nàng ta quay người muốn đi vội.
"Đạo hữu xin dừng bước."
Lão giả vội vàng gọi lại, trên mặt vẫn thể hiện nụ cười thân thiện, "Cũng không phải không thể đổi, chỗ này của ta có một dạng linh vật lấy ra từ một tòa di tích viễn cổ, tuy nhiên trên đó dường như có thêm vào cấm kỵ của thiên đạo, không người có thể mở, nếu như đạo hữu cảm thấy hứng thú thì có thể làm trao đổi."
Nữ tử dừng bước chân lại, "Là cái gì?"
Lão giả khẽ đảo cổ tay một cái, một cái hộp nhỏ màu đỏ thắm đã xuất hiện ở trong tay của hắn, hộp là một quả bóng tròn có khoảng trống ở giữa, rõ ràng là gồm hai bán cầu tạo thành, và không biết bên trong có cái gì.
Một cỗ khí tức rất tang thương tỏa ra từ trên cái hộp, bơi vì quá xa xưa, thậm chí để cho người ta cảm nhận được vết tích của thời gian.
"Ta đổi!" Giọng nói của nữ tử hơi có chút vui vẻ, lập tức gật đầu.
Sau đó thì quay người bước nhanh rời đi.
Trong bóng tối, ánh mắt lão giả kia lộ ra như có điều suy nghĩ, có giọng nói truyền ra, "Trứng Hỏa Tước, mật ong Kim Diễm phong, điều kiện xuất hiện của hai thứ đồ này rất hà khắc, há lại chỉ là một Thiên Tiên sơ kỳ nho nhỏ là có thể có được? Sau lưng của nàng có bí mật, để cho người theo dõi xem, còn có cái hộp kia, tuy rằng chúng ta không mở ra, nhưng cũng không phải có thể đưa người một cách tùy tiện, các biện pháp đặc biệt có thể được thực hiện khi cần thiết."
Lạc Tiên sơn mạch.
Một thân ảnh giống như quỷ mị, lấy trạng thái bóng mờ từ từ ngưng thực.
Lại là một nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người như ma quỷ (ý là ngon), cao gầy mà quyến rũ, chính là Nguyệt Đồ.
Nàng ta ngước mắt nhìn lên trên núi, đôi lông mày cau lại, trong lòng nhịn không được mà rạo rực lên.
"Căn cứ cảm ứng với phân thân, cao nhân không sai chính là ở trên ngọn núi này." Nàng ta trầm ngâm một lát, cất bước từ từ đi lên trên núi.
Vừa đi, nàng ta vừa rơi vào trầm tư, hai đầu lông mày lấp lóe vẻ xoắn xuýt.
Từ sau khi giao thủ với Hậu Ma và A Mông trước đó, nàng ta phát hiện khuyết điểm trí mạng của Phật đạo, chính là công kích quá đơn điệu.
Lật qua lật lại, nàng ta phát hiện chính mình chỉ có mỗi một chiêu Đại Uy Thiên Long này, tuy rằng có uy lực không tầm thường, nhưng đơn điệu quá mức sẽ khiến cho bức cách giảm mạnh, không quá tỏ ra mạnh lắm.
Chính bởi vậy, nàng ta không chỉ không thể độ hóa Hậu Ma và A Mông, đồng thời còn bị cười nhạo một trận.
Phật pháp vô biên, không phải chỉ có như vậy mới đúng a.
Bởi vậy, nàng ta gần đây một mực suy nghĩ tới Phật pháp, nhưng không đạt được chút tâm đắc nào.
Thẳng tới trước đó không lâu, nàng ta trong lúc vô tình ở trong một cái quán rượu nhỏ rách nát ở phàm trần nghe được một người kể về tiểu thuyết Tây Du ký.
Trong đó có Như Lai Phật tổ, Quan m Bồ Tát vân ... vân đệ tử Phật môn, còn có cố sự Đường Tam Tạng đi về phía tây thỉnh kinh rất hấp dẫn đối với nàng ta, để da đầu nàng tê rần, tâm tình khấy động, rộng mở trong sáng, theo Phật là đúng.
Có một loại cảm giác như đang hoang mang trên một con đường đột nhiên tìm được ánh đèn chỉ lối mà mừng rỡ.
Không sai, như vậy mới là Phật môn a!
Hóa ra, Phật môn còn có chân kinh!
Hóa ra Phật môn xưng hô nữ nhân là nữ Bồ Tát.
Trải qua nàng ta nghe ngóng nhiều mặt, phát hiện Tây Du ký bắt đầu lưu truyền phát ra là từ Lạc Tiên thành, mà cao nhân thì ở gần Lạc Tiên sơn mạch, nàng ta lập tức sinh ra một loại dự cảm mãnh liệt, Tây Du ký chắc chắn là thủ bút của cao nhân.
Sau đó, nàng ta dứt khoát lại kiên quyết, tới tìm kiếm cao nhân, muốn cầu lấy chân kinh!
Đường lên núi quanh co vắng vẻ, không có một chút cấm chế nào, tuy nhiên nội tâm của nàng lại tuyệt không bình tĩnh, thấp thỏm không thôi, dù sao cũng vừa cải ma quy mật.
Mình liệu có thể nhìn thấy chân kinh, có thể cầu lấy được chân kinh hay không?
Vừa kích động, vừa bất an lại chờ mong, đông đảo các loại cảm xúc cứ lượn quanh không ngừng trong nội tâm của nàng.
Đúng lúc này, trong lòng nàng ta có một loại cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đằng trước đang có ba đạo thân ảnh đứng ở đó chặn đường đi của mình.
Cố Uyên, Bùi An và Đinh Tiểu Trúc, cả ba người đều có chút ngây người, bọn họ vốn đang thảo luận có nên giao bức họa của Tiên Quân kia cho cao nhân hay không, nghĩ không ra ngay sau đó thế mà thấy được một tên Ma Sứ đi thẳng tới Tứ Hợp viện của cao nhân.
Sắc mặt Bùi An đột nhiên thay đổi, đã lập lòe ánh lửa, lãnh đạm nói: "Người của Ma tộc thế mà cũng dám can đảm tới chỗ cao nhân giương oai? Phải chết!"
Tâm tình của hắn có chút kích động, muốn chia sẻ với cao nhân nên bước chân đột nhiên bước ra, đã chuẩn bị xuất thủ.
Cố Uyên ở một bên thì vội vàng mở miệng ngăn lại, "Sư tổ chậm đã, vị này chính là Nguyệt Đồ tôn giả mà ta nió với ngươi."
"Ồ?"
Bùi An hơi sững sờ, "Nàng ta chính là vị nội ứng nằm vùng trong Ma tộc kia?"
Hiển nhiên, Cố Uyên đã nói chuyện xảy ra ở Thanh Vân cốc cho bọn họ.
Đinh Tiểu Trúc giữ chặt lấy Bùi An, thấp giọng nói: "Nếu là nội ứng mà cao nhân an bài, vậy chúng ta thế nhưng là tuyệt đối không được xuất thủ!"
"A Di Đà Phật." Nguyệt Đồ lấy áo cà sa ra, khoắc ở trên người mình, "Ta đã đổi tên, không gọi là Nguyệt Đồ tôn giả, gọi ta là Bồ Tát sẽ khá hơn một chút, bái kiến bốn vị thí chủ."
Ba người Cố Uyên vội vàng đáp lễ, "Bái kiến Nguyệt Đồ Bồ Tát, ngươi cũng tới bái phỏng cao nhân sao?"
"Ừm, ta tới lần này là muốn hướng cao nhân cầu lấy chân kinh, học tập Tam Tạng Phật Tổ, truyền bá phát dương quang đại Phật giáo."
Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, sau đó hỏi: "Các ngươi có biết Tây Du ký có phải là từ chỗ cao nhân mà ra hay không?"
Cố Uyên khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Không sai, đúng là cố sự mà cao nhân kể, có điều chúng ta suy đoán, nội dung của nó rất có thể là chuyện xảy ra ở thời viễn cổ."
"Quả là thế! Thí chủ và ta có chung một cái suy nghĩ." Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, "Phàm trần có rất nhiều đại năng, siêu thoát ở thiên địa, sống năm tháng vô tận, thường thấy tang thương đổi thay, cố sự trong miệng bọn họ làm sao có thể đột nhiên mà tạo ra được? Tuyệt đối là cố sự là những gì đã trải qua, không sai!"
Bùi An hiếu kỳ nói: "Nguyệt Đồ Bồ Tát trước kia bản thân ở Ma tộc, có biết chuyện Phật môn biến mất ở trong dòng sông thời gian phải chăng có quan hệ với Ma tộc không?"
"Tất nhiên là có liên quan." Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, "Tuy nhiên cụ thể có chuyện gì xảy ra thì ta không hiểu rõ lắm, ta cũng là ở sau đại kiếp qua đi mới gia nhập dưới trướng Ma Chủ."
Bùi An khẽ gật đầu, "Muốn biết nguyên nhân, chỉ sợ chỉ có thể đi hỏi thăm cao nhân."
Nguyệt Đồ nhìn vào ba người, đột nhiên mở miệng mời nói: "Ba vị, Phật môn trước kia hiển nhiên cũng là đại giáo, có khí vận của thiên địa che chở, hiện tại Phật môn ta xuống dốc, nhân tài tàn lụi thiếu hụt, nếu như các ngươi gia nhập Phật môn vậy chính là nguyên lão của Phật môn, chờ tới khi Phật môn cường thịnh lại một lần nữa, lúc đó môn đồ khắp nơi trên đất, khí vận hưng thịnh, địa vị của các ngươi tự nhiên cũng sẽ như nước lên thì thuyền lên, tới lúc đó phong cái Tôn giả Bồ Tát há chẳng phải đẹp quá thay?"
Ba người Cố Uyên có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: "Ha ha, đa tạ ý đẹp lời hay của Nguyệt Đồ Bồ Tát, nhưng là không cần a."
"A Di Đà Phật, ba vị chớ đi a, các ngươi có duyên với Phật môn ta, sao không suy nghĩ lại một chút?"
"..."