Chương 259: Ta lập tức cảm thấy mình lợi hại hơn rất nhiều!
Bốn người đi cùng một con đường, ba người Cố Uyên thì đi ở đằng trước, có chút loại cảm giác như chạy trối chết vậy.
Nguyệt Đồ thì ở phía sau đuổi theo không bỏ, không ngừng quán thâu lý niệm của Phật môn.
Phật môn độ người hướng thiện, đây chính là đại công đức, tận dụng thời cơ, mất rồi sẽ không trở lại a.
Thật vất vả nhịn tới trước cửa Tứ Hợp viện, ba người Cố Uyên không thể không lộ ra một bộ thần sắc như được giải thoát vậy.
Đinh Tiểu Trúc mở miệng nói: "Nguyệt Đồ Bồ Tát, đã tới chỗ ở của cao nhân nhưng tuyệt đối phải giữ yên lặng."
Nguyệt Đồ khẽ gật đầu, "Lời này của nữ Bồ Tát nói tới rất đúng, ta không nói, tuy nhiên còn xin các vị thí chủ cân nhắc những gì ta vừa nói vừa rồi nhiều hơn."
Tràng diện rơi vào yên tĩnh.
Nhìn vào Tứ Hợp viện trước mặt, tâm trạng của bốn người cũng không thể không nhấp nhô lên xuống.
Trong lòng đều mang tâm sự riêng.
Nguyệt Đồ là bởi vì cảm thấy phật kinh đang ở trước mắt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác mơ ước ngoài mong đợi, thân thể mềm mại cũng có chút run rẩy.
Ba người Bùi An thì là liếc mắt nhìn nhau, sâu trong đôi mắt mang theo vẻ sầu lo thật sâu, phức tạp hơn so với Nguyệt Đồ nhiều.
Lần này, bọn họ thế nhưng là tới chuyển bức họa kia giúp vị Tiên Quân ở Tiên giới kia, bức họa này bọn họ căn bản không dám mở, tuy nhiên nghĩ lại cũng hiểu, nội dung trong đó chắc chắn không phải đồ tốt, mạo muội đưa cho cao nhân, cao nhân liệu có tức giận hay không?
Có nên đưa bức họa này cho cao nhân hay không?
Xoắn xuýt a!
Bùi An mở miệng nói: "Đi gõ cửa đi, chỉ có thể trách chúng ta vô năng, nếu không phải như vậy, Tiên Quân kia cứ để chúng ta tự mình ra tay dạy dỗ là được rồi! Nếu như bởi vậy chọc cao nhân không vui, chúng ta cam nguyện gánh chịu tội!"
Cố Uyên khẽ gật đầu, sau đó chạm rãi chất bước mà ra, cung kính gõ ba cái đông đông đông.
"Kẹt kẹt."
Mở cửa là Long Nhi, tò mò nhìn mọi người, "Các ngươi là?"
Tuy rằng chưa từng gặp Long Nhi, nhưng bọn họ tự nhiên không dám thất lễ, vội vàng khom người, mở miệng nói: "Ngươi tốt, chúng ta là tới bái phỏng Lý công tử, mạo muội quấy rầy, không biết ngài là ..."
"A, ta gọi Long Nhi, vào đi." Long Nhi hấp tấp chạy trở về Tứ Hợp viện, "Ca ca, là tới tìm ngươi."
Lý Niệm Phàm đang đứng ở trước cái đại đỉnh kia mà sờ sờ mó mó, nghe vậy thì khẽ gật đầu, "Ừm, ngươi giúp ta đi về hậu viện hái chút ngô và lúa mì tới, rồi bảo Hỏa Phượng tỷ tỷ ngươi tới giúp một chút, tranh thủ nghiền nát những ngũ cốc này ra cho ta."
Tu tiên chính là thuận tiện, xem như không có máy nghiền máy xay, nhưng có thể không cần sử dụng vật hỗ trợ, trực tiếp làm được chuyện mà người thường không làm được.
Lý Niệm Phàm ở trong lòng hâm mộ một phen, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, cười nói: "Hóa ra là Cố lão và Bùi lão, hoan nghênh a."
Cố Uyên cười chào hỏi: "Bái kiến Lý công tử, vị này là bằng hữu của chúng ta tên là Đinh Tiểu Trúc."
Đinh Tiểu Trúc vội vàng câu nệ nói: "Không mời mà tới, còn xin Lý công tử chớ trách."
Lý Niệm Phàm tùy ý nói: "Ha ha ha, người tới là khách, không có gì quấy tầy hay không quấy rầy cả, nhanh mau mời ngồi xuống đi, Tiểu Bạch, mau tới đây tiếp khách!"
Nguyệt Đồ thận trọng nói: "Lý công tử, ta tên là Nguyệt Đồ."
"Ngồi, tất cả mọi người ngồi." Lý Niệm Phàm vội vàng hoàn thành việc còn dang dở còn trong tay.
Bùi An có chút xấu hổ nói: "Lý công tử đang bận sao?"
Lý Niệm Phàm thuận miệng nói: "Không vội, chỉ là chuẩn bị cất chút rượu để uống mà thôi."
Một bên, Đinh Tiểu Trúc phát giác được Phản Trần kính của chính mình đang run rẩy kịch liệt, tranh thủ thời gian kéo Bùi An một cái, dùng một loại giọng nói run rẩy, nhỏ giọng nói: "Cái đỉnh kia ... hình như là Tiên Thiên Linh bảo."
Phản Trần kính chẳng qua chỉ là Hậu Thiên Linh bảo, cũng chính là tục xưng Tiên khí, hoàn toàn không thể so sánh với Tiên Thiên Linh bảo.
Bùi An nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước miếng, khàn khàn nói: "Ta cũng cảm nhận được, bình tĩnh một chút, ở chỗ của cao nhân cái này cũng không có gì là ly kỳ cả."
Dùng Tiên Thiên Linh bảo để cất rượu, cũng chỉ có cao nhân mới có thể làm ra loại chuyện này đi.
Trong tay Cố Uyên cầm một chén Khoái Nhạc thủy, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mở miệng nói: "Sư tổ, ta thật có chút không có ý tứ, lại tới tìm cao nhân kiếm chút cơ duyên."
Tiến vào Tứ Hợp viện, xem như chỉ hít thở thôi vậy cũng là cao nhân ban ân cho mình a.
"Ngươi cần phải đổi lại một loại ý nghĩ." Bùi An mở lời an ủi, "Chúng ta đây không gọi là nịnh bợ cao nhân, mà là thành môn đồ của cao nhân, còn có một loại xưng hộ gọi là môn đồ của Thánh Nhân! Bởi vậy, sau này phải làm nhiều việc giúp cao nhân để đáp lại!"
"Diệu, diệu a! Sư tổ quả nhiên lợi hại!"
Đôi mắt Cố Uyên sáng tỏ, thậm chí bắt đầu có chút bành trướng, "Ta lập tức cảm thấy mình lợi hại hơn rất nhiều, thậm chí có cảm giác mang theo sứ mệnh."
Trong khi nói chuyện, Lý Niệm Phàm đã gác lại công việc trong tay và đi về phía mọi người.
Trong lòng bốn người lập tức siết chặt lại, vội vàng bình phục cảm xúc, ngồi một cách nghiêm chỉnh đàng hoàng.
Lý Niệm Phàm thuận miệng hỏi: "Các vị, có một đoạn thời gian không gặp, gần đây tốt cả chứ?"
Bùi An gật đầu cười nói: "Nắm lấy phúc của Lý công tử, rất tốt."
"Hôm nay các ngươi tới đây thế nhưng là có chuyện gì?" Lý Niệm Phàm hỏi.
Tâm trạng ba người Bùi An đột nhiên rung động, vẻ mặt lập tức trở nên cứng ngắc, ngay cả hô hấp cũng có chút vội vàng.
Lý Niệm Phàm tò mò nhìn vào ba người, thế mà thật sự có chuyện? Có thể có chuyện gì?
"Không dối gạt Lý công tử, quả thực có một việc." Bùi An cười khổ khẽ gật đầu, tiếp đó thấp thỏm nói: "Việc này còn xin Lý công tử không lấy làm phiền lòng."
Lông mày Lý Niệm Phàm hơi nhíu lại, hỏi: "Chuyện gì?"
"Là như vậy."
Bùi An tổ chức lại ngôn ngữ một chút, mở miệng nói: "Có một ngươi giao cho ta một bức họa, nói là muốn hướng Lý công tử thỉnh giáo một chút."
Trong khi nói chuyện, quả tim của hắn đã đạt tới tần suất ở mức cực hạn, gần như là run rẩy lấy bức họa đó ra.
"Ồ? Thỉnh giáo?"
Lý Niệm Phàm ngây ngẩn cả người, đây là có người muốn giao lưu vẽ tranh với chính mình sao?
Chuẩn xác mà nói, không phải giao lưu, tựa hồ là tới đập quán.
Hắn nhìn vào Bùi An, đôi mắt hơi lập lòe, tám thành là đám gia hỏa này cầm bức họa Kim Ô mình vẽ kia đi khoe loạn khắp nơi, hoặc là ở bên ngoài thổi mình tới ngưu bức, kéo sóng cừu hận, lúc này mới dẫn tới có người khác khiêu khích.
Đón lấy ánh mắt của Lý Niệm Phàm, ba người Bùi An chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân như nhũn ra, thiếu chút nữa thì trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cao nhân đây rõ ràng là bất mãn a!
"Nếu như Lý công tử không muốn, ta đây sẽ chuyển bức họa này trở về cho người kia!" Bùi An vội vàng bổ cứu, trong giọng nói còn mang một chút giọng điệu nghẹn ngào, chuẩn bị thu bức họa này lại.
"Tới cũng đã tới rồi, hà tất lại đưa trở về, lấy ra xem một chút cũng tốt." Lý Niệm Phàm khoát tay áo, trên mặt lộ ra một chút thần sắc cảm thấy hứng thú.
Chính bản lĩnh vẽ tranh của mình vẫn là rất không tệ, khó được có người tới luận bàn, không ngại xem một chút.
Hắn từ trong tay Bùi An nhận lấy bức tranh, sau đó đứng dậy, đi tới trước bàn đá trong chòi nghỉ mát, đặt bức họa này xuống.
Đột nhiên biểu lộ cảm xúc cười nói: "Ha ha, không nghĩ tới thế mà lại có người so tài vẽ tranh cùng, thật sự có chút ngoài ý muốn."
Nơi này chính là thế giới tu tiên, hơn nữa đối phương đã có thể quen biết với Bùi An thì tám thành cũng là một vị tiên nhân, hiện tại tiên nhân nhàm chán như vậy sao?
Hắn chưa từng nghĩ tới, chính mình có một này lại có thể so tài với tiên nhân, quả thực có chút mộng ảo.
Trong lòng của mọi người thì cũng cảm khái không ngừng.
Đúng vậy a, ai có thể nghĩ tới tên Tiên Quân kia thế mà không biết sống chết, dám can đảm hướng cao nhân đưa ra chỉ giáo, nói là lấy trứng chọi đá còn là cất nhắc hắn rồi.
Nhìn thấy nụ cười kia của cao nhân, rõ ràng chính là đang khinh thường giễu cợt a!
Ngay sau đó, Lý Niệm Phàm đã mở bức họa này ra, từ từ mở ra.