Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 260: Không phóng khoáng, quả thực quá không phóng khoáng

Chương 260: Không phóng khoáng, quả thực quá không phóng khoáng
Theo bức họa này được mở ra, một cỗ khí tức kiềm chế thật lâu giống như dã thú xuất lồng vậy, bộc phát ầm vang, khiến cho không khí xung quanh cũng có chút bắt đầu cuồng bạo.
Lý Niệm Phàm tự nhiên không cảm nhận được chút nào, tiếp tục mở bức họa này ra, đập vào mi mắt là một trận hỏa hoạn!
Biển lửa đầy trời!
Hỏa diễm trong bức họa thiêu đốt lên hừng hực, chiếm cứ hơn một nửa độ dài của bức họa, hỏa diễm đỏ ngầu gần như muốn từ trong bức họa đi ra ngoài, bình thường là bản vẽ mặt phẳng nhưng lại mang đến cho mọi người hiệu ứng hình ảnh 3D.
Ở trung tâm của biển lửa, là một cái thành trấn, cư dân trong đó không thấy rõ khuôn mặt, đang chạy trốn xung quanh.
Chỉ có điều, biển lửa đã bao vây quanh thành trấn, hỏa lớn ngập trời, càng là làm thành một cái ngoại hình Long Hỏa, thân bao quanh thành trấn, đầu thì giơ lên, nhìn ra bên ngoài bức họa!
Dường như đang nhìn những người bên ngoài bức họa, kiêu hãnh mà dữ tợn!
Ầm!
Đại não đám người Bùi An cùng lúc phát ra một tiếng vang ầm ầm, chỉ cảm thấy Long Hỏa này đã từ trong bức họa xông vào trong đầu của mình, sau đó mình trở thành một thành viên trong thành trấn bị hỏa hoạn vây quanh, đưa thân vào trong biển lửa, tuyệt vọng mà bất lực.
Chỉ một lát thôi, trên trán của bọn hắn đã hiện đầy mồ hôi lạnh, tay chân cứng ngắc, bị khí tức cường đại ép tới không thở nổi.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía Lý Niệm Phàm.
Chỉ thấy thần sắc của hắn như thường, ngược lại có chút hăng hái quan sát trên dưới, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Đúng, cao nhân làm sao có thể bị bức họa này ảnh hưởng tới.
Chính mình chỉ là tiếp nhận một chút ảnh hưởng mà cũng đã phí sức như này, cao nhân đây còn là nhìn thẳng vào bức họa thế mà không có chút cảm giác nào, đây chính là chênh lệch a.
Mọi người lại lần nữa lòng vẫn còn sợ hãi đưa mắt nhìn vào bức họa kia, không thể không thừa nhận Tiên Quân cường đại.
Bức họa này đã phát huy ra Hỏa hệ pháp tắc tới vô cùng tinh tế, nếu không phải có cao nhân áp chế, Long Hỏa trong bức họa kia chỉ sợ đã từ trong đó bay ra ngoài đốt cháy tất cả mọi thứ xung quanh rồi!
Chớ nói chi là nâng bút.
Kim Tiên hậu kỳ (Tiên Quân), chỉ cần ngộ ra một cái pháp tắc là có thể trở thành Thái Ất Kim Tiên, hiển nhiên, chuyên công của Tiên Quân này chính là Hỏa hệ pháp tắc, hơn nữa, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá!
Cường đại, không thể tưởng tượng nổi!
Đáng tiếc... Đường đi hẹp.
Tiên giới, Lưu Vân điện.
Trong lòng vị Tiên Quân kia có cảm giác, bên trong đôi mắt đột nhiên nổ bắn ra tỏa sáng.
Quay người thật nhanh đi vào trong một cái phòng, khoanh chân ngồi xuống, lẩm bẩm nói: "Bắt đầu sao? Vậy để cho bản Tiên Quân xem sức nặng của đạo hữu!"
"Đúng là một bức họa tốt." Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, từ đáy lòng mà khen một tiếng, nói ra lời bình: "Bức họa này biểu hiện ý cảnh của hỏa diễm phát huy ra vô cùng tinh tế, vẽ ra tinh túy lúc hỏa diễm thiêu đốt, có một loại cảm giác hỏa diễm này là sống, rất không dễ dàng."
Tuy nhiên ... ý vị khiêu khích lại quá dày đặc.
Đừng nói Lý Niệm Phàm hiểu họa, xem như người bình thường không hiểu về họa thì cũng có thể nhìn ra khí tức khiêu khích nồng đậm bên trong bức họa này, sự bá đạo, tùy tiện, mỉa mai, cao cao tại thượng, được thể hiện ra giống như hỏa diễm trong bức họa này.
Hơn nữa, bức họa này có vài chỗ trống, đại biểu cho cũng chưa hoàn thành, tựa hồ cố ý giữ lại cho người ta tới bổ sung vào.
Kết hợp với Bùi An nói là tới chỉ giáo, người vẽ bức họa này hiển nhiên là kẻ tới không thiện a.
Không phải chỉ là luận bàn vẽ họa một chút thôi sao? Có cần phải náo thành như vậy không?
Người này không thể không nói cũng quá không coi ai ra gì.
Lý Niệm Phàm nhíu mày, trong lòng khó tránh khỏi có chút không thoải mái.
So tu tiên thì chính mình quả thực là cặn bã, nhưng nếu như so về họa, ta vẫn thực sự không sợ ngươi, ngươi thế mà còn dám cưỡi lên mặt của ta? Quá trớn rồi!
Lý Niệm Phàm nhịn không được hỏi: "Bùi lão, người vẽ bức họa này thế nhưng là bằng hữu của các ngươi?"
Ba người Bùi lão thiếu chút nữa thì bị dọa tới nhảy dựng lên, tóc trên đầu đều dựng đứng như thể chim bị táo bón vậy.
Gần như không nghĩ ngợi chút nào lắc đầu giống như trống lúc lắc vậy, "Không phải, vậy thì không phải!"
"Người này bảo thủ, không coi ai ra gì, ngông cuồng tự đại, chúng ta làm sao có thể là bằng hữu của hắn."
"Lý công tử thế nhưng tuyệt đối không nên hiểu lầm, chúng ta không quen với người này."
"Thì ra là thế." Lý Niệm Phàm khẽ gậtd dầu, nghĩ tới cũng đúng, người vẽ tranh xem xét chính là người cuồng ngạo, mà Cố Uyên những người này thì thân thiện như vậy, hiển nhiên không có khả năng là bằng hữu của hắn, tám thành chỉ là chuyển họa giúp.
Đã không phải bằng hữu vậy cũng không cần thiết phải nể mặt.
Lý Niệm Phàm mỉm cười, lắc đầu mở miệng nói: "Bức họa này tuy rằng được, nhưng có thần mà không có vận, lại là có chút không phóng khoáng, đã như vậy, vậy ta thêm vào mấy bút đi."
"Tiểu Đát Kỷ, cầm bút tới."
Không bao lâu, Đát Kỷ đã mang bút tới, "Công tử mời dùng."
"Tốt!"
Lý Niệm Phàm nhìn chằm chằm vào bức họa, ấp ủ một lát, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, trực tiếp đặt bút!
Bút như long lượn, trong lúc đó không hề dừng lại, lưu lại vết tích trên giấy.
Ngay trong nháy mắt Lý Niệm Phàm vẽ lên, Tiên Quân kia lập tức phát ra một tiếng rên rỉ, cảm thấy đầu vai của mình giống như đang đỡ lấy một ngọn núi vậy, nặng trĩu, ép tới hắn không thở nổi.
Đôi mắt của hắn ửng đỏ, trong lòng lạnh xuống, đột nhiên hiện ra một chút dự cảm không tốt.
Lý Niệm Phàm cũng không có trực tiếp rơi vào trên hỏa diễm đó, mà là đang vẽ tiếp ra!
Theo hắn phác họa, trên bầu trời của hỏa diễm, đột nhiên xuất hiện từng đám từng đấm mây đen dày đặc nồng hậu, mây đen ngập đầu, từ trong bức họa giống như truyền ra tiếng ấm vang dội.
Mây đen càng lúc càng dày đặc, chỉ một lát thôi, hỏa diễm hung hăng ngang ngược vô cùng kia thế mà không còn là nhân vật chính trong bức họa, bị mây đen đoạt danh tiếng.
Lôi điện bắt đầu xuất hiện ở dưới ngòi bút của Lý Niệm Phàm, không biết có phải là ảo giác hay không, theo Lý Niệm Phàm vẽ ra lôi điện, toàn bộ thiên địa giống như cũng lóe lên một cái, sau đó chính mà mưa rào tầm tã từ trên không trung đổ xuống như trút nước!
Rầm rầm rầm!
Cảnh tượng trong bức họa thay đổi trong nháy mắt, ở dưới thiên uy như thế, uy thế của Long Hỏa lập tức bị suy yếu tới cực điểm.
Những người khác thì ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Ở vào khoảnh khắc Lý Niệm Phàm nâng bút, quanh thân hắn cũng đã được lực lượng pháp tắc bao khỏa, cả người hắn giống như hòa thành một thể với thiên địa, xem nhiw chỉ tiết lộ ra một chút uy lực cũng đủ để cho bọn hắn không thể động đậy.
Kinh khủng, quá kinh khủng!
Bọn họ nhìn vào mây đen và cơn mưa to kia.
Đột nhiên, toàn thân run lên, ớn lạnh vô tận dâng lên.
Giống như thể chính mình thành một chiếc thuyền con trong biển rộng mênh mông vậy, bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hủy diệt.
Cao nhân đây là chuẩn bị dùng Thủy hệ pháp tắc tới tiêu diệt Hỏa hệ pháp tắc của Tiên Quân kia sao?
Tuy nhiên ... Lý Niệm Phàm còn chưa kết thúc.
Bút của hắn, rơi vào trên những cư dân trong thành trấn kia.
Chỉ cần rải rác một vài nét bút thôi.
Những cư dân kia lập tức trở nên vô cùng đông đúc.
Trên tay của bọn họ còn có thêm cái chậu gỗ, có giọt nước tràn ra từ trong đó, khuôn mặt vốn mơ hồ lúc này cũng đã trở nên rõ ràng hơn, lại là một vẻ mặt kiên định, chỉ trong một cái nháy mắt đã từ hình tượng thất kinh biến thành cảnh tượng cộng đồng tỉnh táo cùng nhau chống lại hỏa.
Quần áo tung bay, đối mặt với mưa to gió lớn, đối mặt với hỏa diễm đầy trời, không có chút lo sợ nào.
Nhân vật chính trong bức họa lại thay đổi, từ mưa to đầy trời biến thành những nhân vật không đáng để ý tới này!
Mà theo những cảnh tượng xuất hiện càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sinh động thì, thân ảnh Long Hỏa kia lập tức trông không ra một chút bá khí nào, cường thế càng là đột nhiên biến mất không thấy, ngược lại mang tới cho người ta một loại cảm giác nhỏ yếu chạy trối chết.
Ông!
Mọi người mở to hai mắt ra mà nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, một cỗ hơi nóng lớn bay thẳng đỉnh đầu, để đầu óc trống rỗng.
Cái này đã không thể nói là đọ sức pháp tắc, mà là một sự đảo ngược tự nhiên của quan niệm nghệ thuật (quan niệm nghệ thuật = ý cảnh) trong toàn bộ bức họa!
Hỏa hệ pháp tắc vào lúc này, đáng là gì? Không phải long, thậm chí không phải là xa mà là giun!
Bọn họ không thể không nhớ tới câu nói mà cao nhân vừa rồi nói ra kia, "Không phóng khoáng, quả thực quá không phóng khoáng!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất