Chương 261: Cầu lấy chân kinh, không phải chuyện ghê gớm gì
Nghiền ép!
Là nghiền ép không có một chút hồi hộp nào!
Không có so sánh thì không có tổn thương.
Trươc đó lúc xem bức họa mà tên Tiên Quân kia vẽ, mọi người còn có thể cảm nhận được nỗi khổ từ áp lực và thiêu đốt.
Lúc này lại nhìn vào con Long Hỏa kia, đã thành chó rơi xuống nước, không đáng giá nhắc tới, thậm chí để cho người ta cảm thấy có chút thảm mà sinh lòng thương hại.
Có thể áp chế pháp tắc của đối phương cái này cũng không có gì lạ, nhưng là trực tiếp thay đổi ý cảnh trong đó để đường đường là Hỏa hệ pháp tắc từ đáng sợ biến thành đáng thương, cái này quá mức kinh khủng.
Đây chính là cảnh giới của đại lão sao? Quả thực sâu không lường được.
Tiên Quân ở trước mặt cao nhân, chẳng qua cũng chỉ như một con kiến hôi mà thôi.
Lưu Vân điện.
"Phốc!"
Tiên Quân kia bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trên trán nổi lên gân xanh, toàn thân đều đang run rẩy.
"Khụ khụ khụ."
Ở trong lúc ho khan, hắn lại phun ra một ngụm máu nữa, cả người trong nháy mắt trở nên uể oải.
"Làm sao có thể? Điều này sao có thể? !"
Trong đôi mắt của hắn lóe ra thần sắc kinh hãi muốn chết, hoàn toàn không thể tin được sự thật vừa rồi.
Phàm trần thế mà tồn tại người khủng bố như vậy?
Nếu như chỉ dựa vào Thủy Hệ pháp tắc giội tắt Hỏa Hệ pháp tắc của hắn thì hắn còn không tới mức như thế này, quan trọng này, bức họa này là trực chỉ đạo tâm, để Hỏa Hệ pháp tắc của hắn biến thành ánh nến bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hủy diệt.
Nếu không phải hắn kịp thời cắt đứt liên hệ, tự làm tổn thương bản nguyên thì chỉ sợ vừa rồi đã tới ngững đạo tâm sụp đổ biến thành phế nhân.
Người này ... quá mức khinh khủng khiếp!
Trong nội tâm của hắn rung động điên cuồng, đầu não hắn vang lên ong ong, cả người đều đang choáng váng như rối loạn tiền đình, thật có chút không biết phải làm thế nào.
Chính mình thế mà đi khiêu khích loại đại lão này?
Sắp xong, đây là sắp xong a!
Tuy nhiên, còn không đợi hắn suy nghĩ tỉ mỉ, lông tơ toàn thân hắn đã là từng chiếc dựng đứng lên, trong lòng báo động tỏa ra, một cỗ nguy cơ to lớn ầm vang mà buông xuống, để da dầu của hắn tê dần đều lên, huyết dịch toàn thân đều cứng đờ.
"Ầm ầm!"
Đinh tai nhức óc, với sự uy nghiêm của thiên địa.
Trên bầu trời của Lưu Vân điện, từng lớp từng lớp mây đen tụ tới, qua trong giây lát đã bao phủ nơi này dưới một tầng bóng tối.
Ánh chớp như long, qua lại ở trong mây đen, thi thoảng vạch phá bóng tối, mang tới cho người ta một loại ý lạnh kinh khủng.
"Cái này, đây, đây là..."
Tiên Quân ngửa đầu nhìn trời, vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy chính mình sao lại nhỏ bé như vậy, một cỗ cảm giác đắng chát một cỗ nối tiếp một cỗ xông lên đầu, "Họa hư làm thật, thiên đạo cộng minh?!"
Chỉ luận bàn thôi nha, không tới mức như vậy chứ.
Ta đây là đắc tội phải một người như thế nào a?
Hắn phù một tiếng lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, vội vàng gào thét lên tiếng, "Bày trận! Các đệ tử nghe lệnh, lập tức tập kết mở ra toàn bộ tất cả các trận pháp! Nhanh, nhanh!"
...
Lý Niệm Phàm ngừng bút, nhìn vào mọi người rồi nói: "Cố lão cảm thấy bức họa này như thế nào?"
Cố Uyên được điểm danh tới, toàn thân lập tức run lên, miệng khô khốc, thực sự nghĩ không ra ngôn từ để diễn tả, chỉ là run giọng nói: "Đẹp, quá đẹp rồi!"
Bùi An nói bổ sung: "Lý công tử vẽ tranh đạt tới mức dăng phong tạo cực, cao, thật sự là cao."
Lý Niệm Phàm lại là lắc đầu, có chút mất hết cả hứng, "Chẳng qua chỉ là một chút vặt vãnh thôi."
Nơi này dù sao cũng là thế giới tu tiên, vẽ tranh có đáng là gì a?
Đối phương tám thành chính là thấy chính mình dễ khi dễ cho nên mới dám khiêu khích như thế, chính mình tuy rằng thắng, nhưng là thực lực không bằng người, lực lượng không đủ thì chung quy là rơi xuống tầm thường.
Lúc vẽ tranh thì rất thoải mái, nhưng sau khi vẽ xong thì lại chính là đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Mọi người nhìn thấy Lý Niệm Phàm như vậy thì lập tức tim đập thình thịch.
Cao nhân đây rõ ràng là .. là còn chưa hết giận a!
Đát Kỷ và Hỏa Phượng đưa mắt nhìn nhau, lông mày âm thầm nhảy một cái.
Toàn trường yên tĩnh, tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn trời, đã thấy, bầu trời đã ầm trầm xuống lúc nào mà không hay, có một chút khí tức trầm muộn nổi lên, ép tới nội tâm của bọn hắn nặng trĩu.
"Không có ý tứ, thất thố." Lý Niệm Phàm lấy lại tinh thần, đột nhiên cười khổ lắc đầu.
Chính mình không có cách nào tu tiên thì đây là sự thật, yên yên ổn ổn làm một tên phàm nhân, ôm đùi cũng rất tốt, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy.
Chẳng lẽ lại còn muốn tranh cường háo thắng với người đi đánh nhau sao? Như thế không thể không nói quá nguy hiểm, cũng rơi xuống tầm thường.
Mình bây giờ có tuổi thọ ngàn năm, xung quanh đại lão trải rộng, sau này nếu như phát triển tốt không chừng có thể may mắn ăn vào linh đan diệu dược, tiếp tục kéo dài tuổi thọ, an an ổn ổn, không phải là đẹp quá thay?
Bầu trời trầm muộn đột nhiên tán đi, ánh sáng mắt trời bắn ra mà ra, nội tâm mọi người cũng theo đó mà buông lỏng.
Bùi An thấp giọng nói: "Lý công tử nếu như trong lòng cảm thấy không vui, chúng ta có thể đi đòi một lời giải thích cho công tử."
"Ha ha ha, không cần, không cần!" Trong lòng Lý Niệm Phàm càng cảm thấy mừng rỡ hơn, khoát tay áo, "Chẳng qua là luận bàn phương diện vẽ tranh mà thôi, không tới mức."
Mọi người không nói gì, lại là âm thầm ghi tạc trong lòng.
Không đến mức sao? Chắc chắn là đến mức a!
Lý Niệm Phàm giống như không có việc gì mở miệng nói: "Tiểu Bạch, mau rót trà cho khách đi."
"Lý công tử."
Trầm ngâm một lát, Nguyệt Đồ thật sự là nhịn đã không nổi, mặt lộ vẻ chân thành, hỏi chính hoang mang của mình, "Xin hỏi Lý công tử, Phật pháp bên trong Tây Du ký là có tồn tại hay không?"
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hóa ra đây là một vị mê Tây Du, hơn nữa hình như còn là mê Phật giáo, khó trách tên người còn mặc một chiếc áo cà sa.
Mê mẩn này cũng quá sâu đi, cũng bắt đầu cosplay (hóa trang) đi.
Tuy nhiên bản thân là một nữ tử thế mà đi để ý tới Phật pháp, điều này thực có chút kỳ lạ a.
Có rất ít người sẽ quan tâm tới việc thỉnh kinh nào.
Hắn mở miệng nói: "Phật pháp tự nhiên là có."
Lập tức, thần sắc mọi người đều siết chặt lại, nghiêng rai lắng nghe.
Mà ngay cả Đát Kỷ và Hỏa Phượng cũng không ngoại lệ, dù sao Phật pháp sớm đã chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, phàm nhân ngay cả Phật pháp cũng không biết là cái gì, ở trong đó chắc chắn sẽ liên lụy tới bí mật thời viễn cổ.
Thân thể mềm mại của Nguyệt Đồ khẽ run lên, đôi mắt tỏa ra ánh sáng, lấy một loại giọng điệu thấp thỏm nói: "Vậy Lý công tử cảm thấy Phật pháp như thế nào?"
Ngươi cảm thấy hứng thú đối với Phật pháp bên trong Tây Du ký như vậy sao?
Lý Niệm Phàm không thể nín được cười, sau đó nói: "Bên trong Tây Du ký chỉ nói thỉnh kinh, nhưng cũng không nói về Phật pháp, khả năng cũng chỉ ở đoạn Đường Tam Tạng xuất hiện kia, từng có một lần Biện pháp, chính ngươi cảm thấy Phật pháp như thế nào?"
Nguyệt Đồ không nghĩ ngợi chút nào: "Ta cảm thấy Phật pháp bác đại tinh thâm có thể phổ độ chúng sinh."
"Ha ha ha..."
Lý Niệm Phàm nhịn cười không được, khá lắm, khó trách ngay cả cà sa cũng mặc lên.
Lời nói này, ngược lại để cho chính mình cảm thấy một loại thân thiết không hiểu,
Nguyệt Đồ lại là vội, bất an nói: "Lý công tử cảm thấy Phật pháp không được?"
"Cũng không phải."
Lý Niệm Phàm lắc đầu, sau đó nói: "Phật pháp dẫn dắt người hướng thiện, tự nhiên cũng có tác dụng của nó."
Khuôn mặt Nguyệt Đồ trở nên vui mừng, vội vàng nói: "Vậy nếu như học tập Đường Tam Tạng Phật Tổ truyền pháp khắp thiên hạ, có thể khai sáng ra một cái thời đại hưng thịnh hay không?"
Lý Niệm Phàm hơi trầm mặc.
Lấy ánh mắt của người hiện đại tới xem, tự nhiên là chẳng thèm ngó tới cái gọi là giáo phái gì, cảm giác đây là tẩy não.
Tuy nhiên, khách quan để mà nói, cái gọi là giáo phái thật ra thì đều có chỗ tác dụng riêng.
Liền lấy Phật giáo tới để mà nói, tuy nói không tin nhưng là theo mưa nhỏ dầm thấm đất, trong lòng đã có thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo (làm điều thiện thì trời ban phước, làm điều ác thì gặp tai ương), đó cũng không phải là chuyện xấu.
Thật ra thì, tất cả giáo phái đều có thể dùng hai chữ tới khái quát, đó chính là trí tuệ, những người thành lập giáo phái này đều có đại trí tuệ.
Chỉ có điều, ở trong lúc đang phát triển, các loại gọi là giáo phái hưng thịnh, dưới sự cạnh tranh lẫn nhau, dẫn tới những giáo phái này có tâm tư riêng, bắt đầu tranh cường háo thắng, lục đục lẫn nhau, vì có thể lừa dối càng nhiều người, thời gian dần trôi qua bắt đầu phát triển theo xu hướng tẩy não cực đoan, có một số giáo phái thậm chí bắt đầu biến chất.
Ở trong thế giới tu tiên này, không biết vì sao thế mà hoàn toàn không co bóng dáng của Phật giáo, tinh thần của phàm nhân cấp độ không đủ cao, bằng không cũng sẽ không để cái gọi là Ma Thần giao hung hăng ngang ngược tới như vậy.
Mình đã để Mạnh Quân Lương truyền đạo.
Nữ tử này có ý tưởng như thế, thậm chí còn muốn tới phổ độ chúng sinh, ngược lại là có thể truyền xuống một số Phật pháp, cũng không biết sẽ phát triển như thế nào, nghĩ tới đoán chừng sẽ rất đặc sắc.
Hơn nữa nữ tử này tám thành cũng là vị tiên nhân, chính mình lại có thể ôm đùi.
Nghĩ tới đây, hắn mở miệng nói: "Chưa chắc có thể khai sáng ra thời đại hưng thịnh, nhưng quả thực có thể tạo phúc cho người, chẳng lẽ ngươi muốn truyền xuống Phật pháp?"
Nguyệt Đồ cảm xúc chập trùng, vô cùng mong chờ gật đầu nói: "Không sai, còn xin Lý công tử ban thưởng Phật pháp."
"Ngươi không cần khách khí như vậy, phật kinh mà thôi, cũng không phải chuyện ghê gớm gì." Lý Niệm Phàm cảm thấy được sủng ái mà lo sợ, người này hiển nhiên là yêu Phật pháp cực kỳ.
Hắn đứng người lên, "Các ngươi chờ một lát."
Nguyệt Đồ đã đoán được Lý Niệm Phàm muốn làm gì, vội vàng gật đầu, "Ừm ân, ta chờ Lý công tử."
Tiếp theo, ở dưới cái nhìn soi mói của mọi người, chỉ thấy Lý Niệm Phàm đi vào trong gian phòng chứa đồ linh tinh kia, tiếng vang binh binh bang bang quen thuộc truyền ra.
Nội tâm của Đát Kỷ và Hỏa Phượng đều hơi nhảy một cái, không thể nào, không phải sẽ lại là Khí Vận Chí bảo chứ?
Đát Kỷ hít sâu một hơi, bình phục cảm xúc trong đáy lòng, nhìn vào Bùi An lạnh lùng nói: "Bức họa vừa rồi kia là xuất ra từ trong tay người nào?"
Ba người Bùi An lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng cung kính nói: "Là Lưu Vân Tiên Quân ở Lưu Vân điện trên Tiên giới vẽ."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, không nói gì.
Nhưng là tất cả mọi người biết, Tiên Quân này rõ ràng là được để mắt tới, có thể xem như là không cứu nổi.
Đúng lúc này, Lý Niệm Phàm đa từ trong gian phòng chứa đồ linh tinh kia đi ra, ở trong tay của hắn còn cầm một quyển sách phong cách cổ xưa, trang bìa sách có màu ố vàng, có rất nhiều chỗ nếp quăn, có từng vầng sáng màu vàng kim quay lưu chuyển xung quanh.
Ở trong mắt đám người Đát Kỷ, có một tia sáng vàng kim chói lọi bốc lên từ cuốn sách, gần như khiến những đám mây trên bầu trời bị nhuộm vàng.
Càng là có tiếng phật xướng vang lên, ngẩng đầu nhìn tới, đã thấy trên bầu trời đầy trời, lại có bóng mờ của các Chư Thiên Thần Phật hiển hiện ra, ngồi xếp bằng, Kim Luân Diệu Nhật, cuồn cuộn vô biên.
Tất cả mọi người kìm lòng không được đứng người lên, toàn thân nổi lên một lớp da gà.
Nguyệt Đồ càng là chắp tay trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng thành kính, giống như triều thánh.
Trong đôi mắt, thậm chí có một lớp nước mắt đang lóe lên, nếu không phải biết phép tắc của cao nhân, duy trì một tia lý trí cuối cùng, nàng ta sợ rằng sẽ quỳ rạp trên đất, đầu rạp xuống đất mà cúng bái!
Lý Niệm Phàm đột nhiên 'trêu ghẹo' mà nói: "Ngươi đã có duyên với Phật ta, vậy bản Kim Cương kinh này giao cho ngươi đi, nhiệm vụ phổ độ chúng sinh giao cho ngươi!"
"A Di Đà Phật."
Nguyệt Đồ chắp tay trước ngực, sau đó vô cùng cung kính duỗi hai tay ra, nâng phật kinh, trịnh trọng nói: "Đa ... đa tạ Lý công tử! Ta chắc chắn sẽ làm được!"
Tay nâng lấy Phật kinh, nàng ta ngơ ngác nhìn vào ba chữ Kim Cương kinh, cảm thấy có chút mộng ảo.
Cao nhân thế mà thật truyền Phật kinh cho chính mình dễ dàng như vậy, thật cảm giác giống như nằm mơ vậy.
Đôi mắt ba người Cố Uyên thì đỏ bừng một mảnh.
Phật kinh... Mà thôi?
Không phải chuyện ghê gớm gì?
Đây chính là Khí Vận Chí bảo a!