Nguyên Lai Ta Là Tu Tiên Đại Lão

Chương 263: Nói cho ngươi một bí mật động trời

Chương 263: Nói cho ngươi một bí mật động trời
Đảo mắt lại là ba ngày trôi qua.
Bên trong Tứ Hợp viện, mùi rượu đã dần thoang thoảng nổi lên, thấm vào ruột gan, ngửi thôi cũng đã làm cho người ta say lòng.
Long Nhi đứng ở dưới đại đỉnh, ngẩng đầu nhìn đến ngây người, khóe miệng tràn ra nước miếng trong suốt như pha lê, dính ở bên miệng, lập lòe tỏa sáng.
Thi thoảng dùng sức bóp lấy cái mũi của mình, lộ ra vẻ say mê.
Trong mắt của nàng tràn đầy vẻ mong chờ, "Ca ca, rượu này thơm quá a, lúc nào thì có thể uống a?"
Mùi thơm của rượu và đồ ăn khác thế nhưng là khác biệt, xa xăm thâm thúy mà nồng đậm, mùi thơm lan tỏa ra xung quanh, để cho người ta dư vị vô cùng.
Lý Niệm Phàm nhịn không được lắc đầu cười nói: "Chờ một chút đi, tuy nhiên ngươi còn nhỏ như vậy cũng đừng uống."
"A! Đừng có như vậy a!" Long Nhi lập tức không nghe theo, vội vàng nói: "Ca ca, ta đã không còn nhỏ nữa!"
Lý Niệm Phàm không nói chuyện, mà là lấy ra một phong thư, ký tên Niếp Niếp, Niệm Phàm ca ca nhận.
Bất tri bất giác, Niếp Niếp đã được đưa đi ra ngoài có hơn ba bốn tháng rồi.
Trong đôi mắt của Lý Niệm Phàm lộ ra vẻ cảm khái, khóe miệng không thể không mỉm cười mà nhếch lên.
Giống như thể người lớn trong nhà nhìn thấy đứa bé nhà mình đi ra ngoài dốc sức làm việc vậy, như thể chờ mong đứa bé đó có thành tựu.
Tiểu nha đầu còn biết đưa thư tới, xem ra còn không có quên chính mình người ca ca này, cũng không biết sống được như thế nào.
Ở đối diện Lý Niệm Phàm, Lạc Hoàng đang cung kính ngồi ở chỗ đó, tay cầm một ly trà, nhấp từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ một.
Lý Niệm Phàm nhịn không được cười nói: "Lạc Hoàng, ngươi không cần như vậy, trà tuy rằng phải thưởng thức, nhưng là một ngụm là có thể uống nhiều một chút."
Lạc Hoàng thiếu chút nữa sợ quá mà khóc, vội vàng nói: "Lý công tử, trà ngon như vậy ta thật không nỡ uống, công tử không cần để ý tới ta, ta uống trà chính là cái thói quen này."
Ta cũng muốn uống nhanh a, quan trọng là trà này không cho ta uống nhanh a, uống nhanh là khả năng ta bùng nổ như quả pháo a!
Trước kia trong trà ẩn chứa đạo vận, chính mình còn có thể thưởng thức tiêu hóa rất nhanh, nhưng là bây giờ bên trong trà này là lực lượng pháp tắc, cái này thế nhưng còn cao hơn đạo vận một cái cấp độ lớn a, một khi chính mình uống tới quá nhanh, đầu óc tám thành sẽ nổ đi.
Xem ra thực lực của chính mình quá yếu, ngay cả tư cách uống trà cũng có chút miễn cưỡng, cơ duyên ở ngay trước mặt mà đều không có phúc để tiêu thụ.
Như thế này có khác gì một người bình thường đi ăn dược vật đại bổ siêu cấp đâu, căn bản là không có khả năng chịu được.
Ở thế giới tu tiên, linh dược cũng không có nghĩa là càng mạnh thì càng tốt, có một số linh dược có dược tính đặc thù, phàm nhân ăn là có thể sẽ thoát thai hoán cốt, nhưng có một số linh dược căn bản không phải phàm nhân là có thể tiêu thụ nổi!
Lý Niệm Phàm mỉm cười, lúc này mới từ từ mở phong thư ra.
Nội dung bên trong có rất nhiều, đều là những gì mà Niếp Niếp biết được trong thời gian vừa qua, thế giới tu tiên vẫn là rất rất nhiều màu sắc, nàng ta hàng yêu như thế nào, những câu chuyện lý thú trên đường đi cùng với những phong cảnh mà nàng nhìn thấy, hầu như đều viết hết vào trong thư.
Một mực đọc tới cuối cùng, nàng ta mới nhắc tới muốn đi tham gia một cái đại hội giao lưu giữa các tu sĩ, dường như là một cái hoạt động cỡ lớn tương đối náo nhiệt, rất thú vị.
Vậy mình cũng nên ra ngoài vui chơi thư giãn một chút, tham gia náo nhiệt thật tốt biết bao nhiêu.
Lý Niệm Phàm có chút động tâm, tò mò hỏi: "Đại hội giao lưu tu sĩ cách nơi này có xa không?"
Lạc Hoàng vội vàng nói: "Lý công tử, so với Thanh Vân cốc thì có xa hơn một chút một chút."
"Xa như vậy sao?" Lý Niệm Phàm khẽ cau mày.
Hắn âm thầm đưa mắt nhìn về phía Hỏa Phượng ở bên cạnh, bắt đầu điên cuồng ám chỉ, "Nếu như đi bộ chỉ sợ mãi mãi cũng không tới được chỗ đó, đáng tiếc ta không có tu vi, bằng không thật muốn đi xem một chút, có người mang theo ta đi thì tốt."
Cưỡi Phượng Hoàng tuy rằng là chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng mình và Hỏa Phượng có quan hệ tới tốt như vậy, nói không chừng người ta nguyện ý mang chính mình bay một chuyến thì sao?
Dù sao cũng không có tổn thất gì.
Chờ giây lát, Hỏa Phượng chỉ là trợn mắt nhìn về phía hắn, không nói gì.
Lý Niệm Phàm khe khẽ thở dài, "Xem ra không người nào nguyện ý mang ta đi."
Chính mình quả nhiên là đã suy nghĩ nhiều rồi.
Một bên, trong lòng Lạc Hoàng lập tức đại chấn, làm sao có thể chịu bỏ lỡ một cơ hội biểu hiện tốt như vậy, vội vàng nói: "Lý công tử, nếu như công tử muốn đi thì có thể đi cùng với ta a."
Lý Niệm Phàm lập tức hứng thú trở lại, "Ngươi cũng muốn đi?"
Lạc Hoàng liên tục gật đầu nói: "Thực không dám giấu giếm, ta vốn chính là chuẩn bị đi, không chỉ là ta, Mộng Cơ đạo hữu cũng chuẩn bị đi."
"Ồ? Diêu lão cũng đi sao?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, có chút kinh hỉ, hắn thế nhưng là có ấn tượng rất sâu sắc đối với cái linh chu kia của Diêu Mộng Cơ, có cái linh chu này, vậy xuất hành xem như quá thuận tiện.
Lạc Hoàng lập tức nói ngay: "Đúng vậy a, ta đánh cược, hắn chắc chắn sẽ đi!"
Có thể phục vụ cho cao nhân, Mộng Cơ huynh xem như là có chuyện lớn vô cùng gì thì chắc chắn cũng sẽ bỏ xuống, có thể không đi sao?
"Vậy được a, vừa đúng thành đội." Lý Niệm Phàm có chút mừng rỡ, sau đó nói: "Tiểu Đát Kỷ, nhanh nhanh tới xem sao?"
Đát Kỷ lại là trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Công tử, thật ra thì ta và Hỏa Phượng tỷ tỷ vừa đúng chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến."
Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, nhìn vào Hỏa Phượng một chút rồi lại nhìn về phía Đát Kỷ một chút.
Từ sau lần tắm rửa cùng với nhau xong, quan hệ giữa hai nàng này trở nên tốt hơn nhiều!
Không chỉ ngày nào cũng tắm cùng với nhau, bây giờ còn rủ nhau đi ra ngoài du lịch, ta đây là bị ném bỏ rồi sao?
Tuy nhiên có Hỏa Phượng đi cùng thì sự an nguy của Đát Kỷ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì cả.
Hắn lặng lẽ nói: "Ra ngoài đi dạo cũng tốt, chú ý an toàn."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, mở miệng nói: "Công tử, ngươi cũng phải chiếu cố chính mình cho thật tốt."
Hỏa Phượng đối với Long Nhi nói lời nhắc nhở: "Long Nhi, ngươi đi theo bên cạnh công tử thì phải ngoan ngoãn nghe lời, phải tiếp tục làm việc, không được phép nghịch ngợm và lười biếng!"
"Ừm, ân, ta biết!" Trên mặt Long Nhi khó nén được sự hưng phấn trong lòng, gật đầu liên tục không ngừng, với lời thề son sắt mà cam đoan.
Khiến cho một đàn gà nhìn vào mà cứ tưởng như đồng loại của mình đang mổ cháo gạo trắng ăn vậy.
Lý Niệm Phàm chắp tay đối với Lạc Hoàng rồi nói: "Vậy làm phiền Lạc Hoàng đi nói với Diêu lão một tiếng, đi qua thì tiện thể tới đón ta theo."
Lạc Hoàng kích động tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng, lập tức đứng dậy, không kịp chờ đợi nói: "Lý công tử yên tâm, ta đây sẽ đi báo tin cho Mộng Cơ đạo hữu."
Hắn đi ra Tứ Hợp viện, hận không thể ngửa mặt lên trời cười ha ha một tràng dài lên, tâm tình vô cùng kích động.
Nghĩ không ra chính mình thế mà còn có thể làm việc cho cao nhân, nghĩ thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi, ta phải nhanh chóng đi báo cái tin tức tốt này cho Mộng Cơ huynh, nếu như hắn biết ta vì hắn mà tranh thủ tới một cái cơ hội trời cho như vậy thì đoán chừng sẽ cảm kích ta tới rớt cả nước mắt nước mũi đi.
Bên trong Tứ Hợp viện, Lý Niệm Phàm nhìn vào Đát Kỷ và Hỏa Phượng, nhịn không được nói: "Tiểu Đát Kỷ, các ngươi chuẩn bị đi vào lúc nào?"
Đát Kỷ mở miệng nói: "Thật ra thì vừa rồi chuẩn bị cáo từ với công tử thì vừa đúng lúc Lạc Hoàng tới đây."
"Bây giờ lập tức đi?" Lông mày Lý Niệm Phàm nhíu lại, không thể không nói: "Mang đủ đồ vật chưa?"
Đát Kỷ khẽ gật đầu, "Mang đủ rồi a, cũng sẽ không đi ra quá lâu."
Lý Niệm Phàm không nói gì, đây thế nhưng vẫn là lần đầu tiên chính mình và Đát Kỷ tách ra, trong lòng vẫn còn có chút không nỡ.
Hắn nhìn vào chiếc đỉnh lớn kia, đột nhiên mở miệng nói: "Rượu này cũng sắp có thể uống được rồi, nếu không uống chút rồi lại đi?"
Đát Kỷ nhu thuận gật đầu nói: "Ừm, ta nghe công tử."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, đi tới trước đại đỉnh, từ từ nhấc cái nắp lên.
Lập tức, mùi rượu nồng đâm như núi lửa bộc phát, mãnh liệt xông ra ngoài, để trong viện nồng đậm múi rượu tới cực điểm, gần như muốn bùng lên.
Mùi thơm tạo thành gió phả vào mặt, tràn vào xoang mũi, thấm vào tim gan, để mọi người hơi có chút lung lay, trên mặt lập tức dâng lên một vệt đỏ ửng.
Giống như chỉ cần ngửi cái mùi này cũng đủ để cho người mê say.
Mùi rượu mặc dù nồng đậm, nhưng tuyệt không gay mũi.
Lý Niệm Phàm lấy thìa ra, từ bên ngoài đỉnh múc vào một muỗng, sau đó đổ vào bên trong ly rượu sứ men xanh.
Rượu này cũng không trải qua công nghệ đặc biệt nhiều phức tạp, nhưng lại vô cùng mát lạnh, đổ vào trong chén, thế mà không có một chút xíu tạp chất nào, nước rượu chảy xuôi, giống như một dòng duối trong núi trong rừng cây vậy, trong trẻo óng ánh.
Ở trên nền ly rượu sứ men xanh này, rượu hiện ra là một màu xanh biếc.
Đừng nói những người khác, cổ họng Lý Niệm Phàm cũng không thể không bỗng nhúc nhích qua một chút.
Không thể không nói, khó trách có một số người coi rượu ngon đặt song song với mỗi người, cùng say lòng người, sinh ra để hấp dẫn người.
Tuy rằng nơi này đều không phải là người biết thưởng thức rượu, nhưng trong lòng đều không thể không tán thưởng một tiếng, "Rượu ngon!"
Lý Niệm Phàm đưa chén rượu cho Đát Kỷ và Hỏa Phượng, đồng thời cũng rót cho chính mình một chén.
Long Nhi lập tức không nghe theo, ở bên cạnh nhảy nhảy nhót nhót, "Ca ca, ta cũng muốn, ta cũng muốn!"
Lý Niệm Phàm bất đắc dĩ mỉm cười, đổ cho Long Nhi một ngụm nhỏ, "Còn nhỏ thì chỉ có thể nếm một chút."
"Rượu vừa đúng lúc mới ra lò, nhưng có tác dụng thực tiễn." Lý Niệm Phàm mỉm cười, giơ ly rượu lên rất có cảm giác nghi thức, "Mọi người chạm ly đi!"
Đát Kỷ Hỏa Phượng bao gồm cả Long Nhi, cùng đưa tay tới.
"Phanh!"
Sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Oa —— "
Rượu chảy vào cổ họng, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng cảm thán.
Mùi rượu nồng đậm khấy động ở trong miệng, chậm rãi theo cổ họng mà chảy xuôi xuống, lập tức để lỗ chân lông toàn thân được mở rộng ra.
Rượu mới vào lạnh buốt, nhưng theo sau khi nuốt xuống thì lại dâng lên một cỗ cảm giác nóng bỏng, như là liệt hỏa bay thẳng lên trán, lập tức khiến cho trên mặt người ta đỏ phừng phừng lên, không gì sánh được.
Sau đó, mùi thuần mùi rượu vẫn ở bên trong miệng, răng môi lưu hương, dư vị vô cùng.
"Uống ngon!" Trong mắt Lý Niệm Phàm ở ra ánh sáng lập lòe, chẹp chẹp miệng một cái, bắt đầu có nhận thức mới đối với rượu.
Chỉ một chán này, hắn đã phát hiện chính mình thích uống rượu.
Trong lòng của hắn có so đo, "Lần đi ra ngoài này, nói cái gì cũng phải mang theo một bình rượu ngon, giữ lại trên đường nếm thử."
"Công tử, rượu này..."
Đát Kỷ hơi lui về phía sau một bước nhỏ, thân thể giống như có chút lắc lư, trên mặt đã tràn đầy vẻ đỏ ửng say lòng người.
Trên mặt Hỏa Phượng cũng giống như vậy, tuy nhiên nàng ta hít thở liên tục không ngừng, bên trong phần bụng có hỏa diễm nồng đậm thiêu đốt, ý đố xua tan mùi rượu.
Rượu này... Có chút kinh khủng!
Lấy các loại linh căn làm nguyên liệu, tăng thêm Tiên Linh chi thủy làm dẫn, lại dùng Tiên Thiên Linh bảo thuộc tính Thủy làm đỉnh lô đề cao lên, do cao nhân tự tay sản xuất mà ra, có thể không khủng bố sao?
Lý Niệm Phàm nhịn không được nói: "Tiểu Đát Kỷ, có muốn nghỉ ngơi một chút rồi hẵng đi hay không?"
Dưới váy Đát Kỷ, một cái đuôi cáo trắng như tuyết lóe lên một cái rồi biến mất, vội vàng khoát khoát tay, mở miệng nói: "Công tử, ta không sao, vừa rồi chỉ là không nghĩ tới rượu này lại mạnh như vậy, có chút vội vàng không kịp chuẩn bị."
Hỏa Phượng mở miệng nói: "Công tử, vậy chúng ta đã có thể đi rồi chứ?"
Lý Niệm Phàm khẽ gật đầu, vẫn không quên dặn dò: "Ừm, phiền phức Hỏa Phượng tiên tử giúp ta chiếu cố Tiểu Đát Kỷ cho tốt, mọi chuyện an toàn là trên hết."
Đưa mắt nhìn Đát Kỷ và Hỏa Phượng đi ra khỏi Tứ Hợp viện, Lý Niệm Phàm còn chưa kịp cảm khái đã thấy Long Nhi đã nằm nhoài trên bàn.
Huyễn hóa hình người cũng đã không còn tồn tại, sau lưng cái đuôi đổ đã hiện ra lần nữa, trên vảy cũng bắt đầu từng cái vảy hiện ra ngoài, thậm chí ngay cả trên mặt cũng bắt đầu đắp vảy lên.
"Đã nói rồi, trẻ con thì đừng uống rươu, tửu lượng thế này thì ..." Lý Niệm Phàm nhịn không được lắc đầu.
Vừa mới chuẩn bị bế Long Nhi lên, đã thấy Long Nhi đột nhiên đột nhiên đứng lên.
"Ta là một Tiểu Long Nữ!"
Hai mắt nàng ta híp lại, thân thể lảo đà lảo đảo trái trái phải phải, bên trong miệng còn đang nói nhảm không ngừng, "Không đúng, ta nhưng thật ra là một con cá nhép nhỏ sung sướng!"
Nàng ta say khướt nhìn vào Lý Niệm Phàm, mồm miệng không rõ nói: "Ca ca, vụng trộm nói cho ngươi một bí mật rất lớn, tổ tiên của ta còn sống, hắn là một con cá chép loại cực lớn, lớn như thế này này, lợi hại không a?"
Lý Niệm Phàm nhìn Long Nhi say khướt không khỏi lắc đầu cười khổ: "Say tới nói lung tung cả lên, còn bé thế này mà đã nát rượu rồi, hỏng, hỏng, đi đời một cái thế hệ non trẻ a."
Ở thế giới tu tiên này, lão tổ còn sống thì rất hiếm lạ sao?
Xem ra lão tổ Long Nhi sống không tệ, thảo nào có thể tham gia buôn bán hải sản.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất