Chương 264: Diêu Mộng Cơ một ngày trăm công ngàn việc
"Phù phù!"
Cái đầu nhỏ của Long Nhi nghiêng một cái, say khướt khườn khượt, một đầu chìm vào hồ nước trong viện, đuôi cá màu đỏ còn ở trên bờ, lắc lư nhanh chóng, "Ta bay được, ta bay, ta muốn bay lên trời..."
Lý Niệm Phàm mỉm cười, cũng không có đi để ý tới nàng.
Tiểu nha đầu này thế nhưng là Lý Ngư tinh, bị chết đuối thì khả năng hoàn toàn không có, để nàng ta ngâm đi, cũng nhanh tỉnh rượu một chút.
Ở một góc trong viện, Đại Hắc thì mặt ủ mày chau nằm nhoài ở chỗ này, hai cái lỗ tai dựng thẳng lên, một bộ dáng vẻ chó sinh mê mang.
Nghe tới Đát Kỷ và Hỏa Phượng sắp phải đi ra ngoài, hai cái lỗ tai chó của nó không thể không khẽ động, nghe tới tiếng kẹt kẹt lúc cửa được mở ra, hai cái lỗ tại càng là hoàn toàn dựng đứng lên.
Sau đó, bỗng nhiên quay đầu, thế mà thật không nhìn thấy thân ảnh Đát Kỷ ở trong sân.
Lập tức, trong mắt của nó đã bởi kích động mà hiển hiện ra nước mắt.
Nó vù một cái đã đứng dậy, chạy nhanh tới cửa, nhìn quanh ra phía bên ngoài.
"Đi, cuối cùng hồ ly tinh kia cũng chịu đi."
Nó dùng sức lắc lắc đầu, loại bỏ sạch vẻ chán nản uể oải trước đó, trực tiếp bổ nhào vào dưới chân Lý Niệm Phàm, nhảy cà tưng, "Gâu gâu gâu."
"Ha ha ha, Đại Hắc đừng làm rộn." Lý Niệm Phàm ôm chặt lấy Đại Hắc, nhịn không được cười nói: "Gần đây ngươi làm sao vậy, một mực mặt ủ mày chau, khôi phục lại rồi sao?"
"Gâu gâu gâu." Đại Hắc nhìn chằm chằm vào cái đỉnh lớn kia, hưng phấn sủa to lên.
"Ngươi cũng muốn uống rượu?" Lý Niệm Phàm hơi sững sờ, sau đó cười khổ nói: "Được thôi, cho ngươi một chút."
Lý Niệm Phàm múc một muỗng nhỏ cho Đại Hắc, đổ vào trong bát chó của nó.
Đại Hắc lập tức xông tới lè lưỡi ra hồng hộc hồng hộc mà liếm láp.
Cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, để Lý Niệm Phàm không thể không hiện lên vẻ cảm khái, "Đột nhiên, lại còn lại chúng ta một người một chó sống nương tựa lẫn nhau, không đúng, còn có một con cá chép nhỏ, vắng lặng đi không ít a."
Hắn đứng người lên, "Đại Hắc, tổ hợp một người một chó của chúng ta dường như cũng lâu rồi chưa từng xuất hiện, đi thôi, đi Lạc Tiên thành đi dạo, vừa đúng mua một cái bầu rượu."
Một bên khác, trong tay Đát Kỷ ôm tiểu hồ ly, cùng Hỏa Phượng đứng ngang vai, quanh thân hai người có mây mù phiêu động, dưới tiên nhân căn bản không nhìn rõ được mặt mũi của các nàng, chỉ cảm thấy như có một cơn gió từ không trung thổi qua.
Không bao lâu thì đã tớ trên bầu trời của Đông Hải.
"Soạt."
Một thân người dài mang mai rùa, mũi nhỏ mắt nhỏ lập tức từ trong nước nổi lên, sau lưng còn có hai con Úc Long tinh đi theo.
Quy thừa tướng cúi đầu cung kính nói: "Tiểu tiên Quy thừa tướng ở Đông Hải, bái kiến Thiên Hồ tiên tử, Hỏa Phượng tiên tử."
Đát Kỷ khẽ gật đầu, chắp tay nói: "Bái kiến Quy thừa tướng, Long Vương đại nhân có đó không?"
"Chờ một lát một lát, đã sai người đi thông tri."
Ngay vào lúc Quy thừa tướng vừa dứt lời, mặt biển lại sôi trào lên một trận, thân ảnh Ngao Thành đã từ từ hiển hiện lên.
"Bái kiến Thiên Hồ tiên tử, Hỏa Phượng tiên tử." Ngao Thành chắc chắn không dám có chút giá đỡ nào, vội vàng chào hỏi.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người còn tiểu hồ ly trong ngực của Đát Kỷ, không thể không nghi ngờ nói: "Vị này là ..."
"Nàng ta là muội muội của ta."
"Thiên Hồ tiên tử, muội muội của ngươi dường như vừa mới thành tựu Thiên Tiên?" Lông mày Ngao Thành không thể không nhíu một cái, lo lắng nói: "Ngũ Sắc Thần Ngưu không rõ thực lực ra làm sao, mang nàng ta đi theo chỉ sợ không ổn."
Đát Kỷ mở miệng nói: "Yên tâm đi, ta tự nhiên sẽ chiếu cố nàng ta."
Trong ngực, tiểu hồ ly còn làm cái mặt quỷ đối với Ngao Thành.
Đúng lúc này, trong không trung đôt nhiên truyền tới một trận khí tức vô cùng sắc bén, sau đó, đám mây trên trời thế mà bị một kiếm bổ ra, Tiêu Thừa Phong ngự kiếm mà tới, như là một thanh kiếm sắc, lao tới bên cạnh mọi người.
Tất cả mọi người nhìn về phía hắn, "Xác định là Ngũ Sắc Thần Ngưu sao?"
"Tuyệt đối sẽ không sai!"
Tiêu Thừa Phong khẽ gật đầu, sau đó ngưng giọng nói: "Có điều ... dường như không chỉ có một con."
"Chẳng lẽ là một lớn một nhỏ." Đát Kỷ trầm ngâm một lát mở miệng nói: "Theo tin tức mà chúng ta đạt được, ở đại kiếp lần trước, con bò lớn mới cho con bò nhỏ kia bú."
Hai mắt Ngao Thành lập tức tỏa ra ánh sáng, "Như vậy cũng dễ làm, chúng ta nhìn cahừm chằm vào con nhỏ kia bắt đi là được!"
Hỏa Phượng đột nhiên nói: "Thực lực của Ngũ Sắc Thần Ngưu các ngươi hiểu rõ không?"
Tiêu Thừa Phong mở miệng nói: "Giống như loại Thần thú này, sinh ra đã không tầm thường, con bò lớn kia tám thành đã phát triển tới đỉnh phong nhất, ít ra cũng là Thái Ất Kim Tiên."
Hỏa Phượng mở miệng nói: "Ta và lão Long Vương đều là Kim Tiên trung kỳ, Đát Kỷ và Tiêu Thừa Phong là Kim Tiên sơ kỳ, áp lực không tính quá lớn!"
"Việc này không nên chậm trễ, tranh thủ thời gian lên đường đi!"
...
Lâm Tiên đạo cung.
Vẫn như cũ là cái từ đường kia.
"Phốc!"
Diêu Mộng Cơ rất thành thạo chức nghiệp cũ, triển khai hàng loạt các thao tác rất chi là thành thục.
Cúi đầu, nôn máu, dâng hương, kêu gọi.
"Ông!"
Bia đá tiên nhân trong nháy mắt trở nên trong suốt, chiếu sáng khắp nơi, chỉ là còn không đợi mọi người lộ ra nét vui mừng, thì ánh sáng sáng ngời chẳng mấy chốc đã phai nhạt ảm đạm xuống một lần nữa.
Diêu Mộng Cơ một mặt ngậm đắng nuốt cay, đã đứng không được vững vàng, chán nản ngồi trên mặt đất, "Lại thất bại, sư tổ a, ngươi thực là có chút hố a."
Trong khoảng thời gian vừa qua bởi vì vất vả quá độ, cuối cùng đã để lão đầu này nguyên khí đại thương, cả người một lần nữa trở nên tiều tùy, gầy gò ốm yếu xanh xao vàng vọt đi rất nhiều.
So với lần trước đó, chỉ có hơn chứ chẳng kém.
Tần Mạn Vân đau lòng nhịn không được mà nói: "Sư phụ, hay là trước tiên cứ chờ đợi đi, mấy ngày vừa qua, ngươi phun máu đều không ngừng nghỉ rồi."
"Thôi được, cũng được."
Diêu Mộng Cơ vô lực phất phất tay, "Không có cách nào ngừng lại, mấy ngày nay tinh khí cô đặc phun ra không được, bây giờ muốn phun cũng phun không ra nổi."
Hắn chậm rãi đứng người lên, sắc mặt tái nhợt, bước chân lão đảo không vững vàng.
Khẽ thở dài mà nói: "Vốn đang trông cậy dựa vào tổ tiên biểu hiện thật tốt ở trước mặt cao nhân một chút a, xem ra giấc mộng muốn vỡ vụn tan tành theo từng ngụm tinh huyết được phun ra trong vô vọng."
Tần Mạn Vân cũng là hết đường xoay sở, đau khổ suy tư, chính mình còn có thể chia sẻ với cao nhân như thế nào nữa?
Đúng lúc này, trên bầu trời của Lâm Tiên đạo cung đột nhiên truyền tới từng tiếng cười to.
"Mộng Cơ huynh ở đâu, Mộng Cơ huynh ở đâu? Chuyện tốt vô cùng lớn tới rồi! Còn không nhanh nhanh hiện thân!"
Lạc Hoàng đã hưng phấn tới quên mình, biến thành độn quang, bay tán loạn không ngừng ở trên bầu trời của Lâm Tiên đạo cung, như là một cái loa thông báo lớn, thông báo lặp đi lặp lại không ngừng.
Lập tức, toàn bộ đệ tử của Lâm Tiên đạo cung đều sôi trào lên, ngơ ngác ngửa đầu nhìn lên trời.
Vẻ mặt Diêu Mộng Cơ không thể không tối đen, biến thành độn quang, xuất hiện ở trên không trung, không hiểu ra sao cả mà hỏi: "Lạc huynh tìm ta?"
Lạc Hoàng không hiểu sao vừa nhìn thấy Diêu Mộng Cơ, cả người đều kìm lòng không được mà lui về sau một bước, sau đó kinh thán không thôi nói: "Mộng Cơ huynh quả nhiên một ngày trăm công ngàn việc, nhiều ngày không gặp thế mà gầy gò xanh xao vàng vọt tới như thế này, chẳng biết tạo sao làm gì mà phải vất vả như vậy a?"
"Ai, việc này quả thực khó mà mở miệng."
Diêu Mộng Cơ lắc đầu, sau đó nói: "Không đề cập tới cũng được, không biết Lạc Hoàng tới đây tìm ta cần làm chuyện gì?"
"Ha ha ha, chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt." Trên mặt Lạc Hoàng đều cười tới nở hoa, nháy mắt ra hiệu với Diêu Mộng Cơ, "Ngươi đoán trước xem cái đã."
"Khụ khụ khụ."
Diêu Mộng Cơ bị chẹn họng một chút, kém chút một hơi không đề nổi lên.
Tần Mạn Vân thì khống chế lấy độn quang mà xuất hiện, trên mặt mang theo vẻ mặt mong đợi, khẩn trương run giọng nói: "Chẳng lẽ là chuyện có quan hệ với cao nhân?"
"Thông minh!"
Lạc Hoàng lại cười to lần nữa, vẻ mặt đỏ lên, kích động nói: "Cao nhân nói muốn đi tham gia đại hội giao lưu tu tiên, ta xung phong nhận việc, hao hết tâm lực mới tranh thủ tới cho các ngươi cơ hội đi cùng này, tranh thủ thời gian thu xếp một chút, chuẩn bị xuất phát!"
Ầm!
Đầu óc Diêu Mộng Cơ thiếu chút nữa thì trực tiếp nổ, thân thể run lên, gần như không thể tin vào tai của mình.
Cao nhân thế mà chủ động phân phó việc làm cho ta? Ta tưởng mình đã sắp thất nghiệp rồi chứ?
Tiềm lực của hắn lập tức bộc phát ra, vèo một cái hóa thành một đạo bóng hình, lẻn tới bên cạnh Lạc Hoàng, ôm lấy Lạc Hoàng, hận không thể nhâc cả người hắn lên, không thể tin được khẽ gầm nói: "Cao nhân bảo chúng ta cùng cao nhân đi ra ngoài? Có phải thật vậy hay không? Ngươi lặp lại lần nữa!"
"Ta thế nhưng là phí hết công phu rất lớn mới giúp các ngươi tranh thủ tới, tự nhiên là thật." Lạc Hoàng cười gật đầu, nói tiếp: "Đúng rồi, đại hội giao lưu tu tiên này ngươi tới cùng là có đi hay không?"
"Đi! Cắt ngang chân cũng phải đi a!"
Diêu Mộng Cơ mở miệng mà không nghĩ ngợi chút nào, được cái đĩa bánh lớn này nện cho choáng, nhìn chằm chằm vào Lạc Hoàng, cảm động nói: "Huynh đệ tốt!"
Lập tức, vẻ phiền muộn bởi mất liên lạc với tổ tiên được quét sạch sành sanh.
Hóa ra cao nhân còn không có quên ta, hóa ra ta còn có thể cống hiến sức lực cho cao nhân, ô ô ô, thật sự là quá mộng ảo a.
Trên khuôn mặt Tần Mạn Vân cũng kích động tới nổi lên ửng đỏ, thúc giục nói: "Sư phụ, vậy còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian chuẩn bị a!"
"Đúng đúng đúng!" Diêu Mộng Cơ gật đầu như giã tỏi, "Nhanh đi kiểm tra linh chu, những thứ bên trong có thể đổi được thì đều đổi, phải trong thời gian ngắn nhất sữa chữa lại một lần, đồ vật bình thường cũng đừng để lại, thả nhiều bảo bối vào một chút, nhất định phải cho cao nhân một lần thể nghiệm hài lòng!"
"Không được, để đảm bảo không sai sót, ta vẫn là tự mình đi làm đi!" Diêu Mộng Cơ khống chế lấy độn quang bay về phía linh chu, "Mạn Vân, ngươi cũng tranh thủ thời gian, làm chuẩn bị vì cao nhất cất cánh bất cứ lúc nào!"
"Đúng rồi, ta còn phải luyện một chút kỹ năng phi hành, nhất định phải cam đoan linh chu phi hành được ổn định, gắng đạt tới hoàn mỹ!"
Hôm sau.
Sáng sớm.
Theo một tiếng kẹt kẹt, cửa Tứ Hợp viện mở ra.
Lý Niệm Phàm đã thu thập xong bọc hành lý, trên tay còn cầm một chút điểm tâm, bên hông còn treo lấy một bầu rượu, từ bên trong đi ra ngoài.
Diêu Mộng Cơ, Tần Mạn Vân và Lạc Hoàng ba người sớm đã chờ đợi ở cửa ra vào, vẻ vội vàng nhấc lên trong lòng, cung kính cười nói: "Lý công tử, buổi sáng tốt lành a."
Lý Niệm Phàm mở miệng nói: "Ba vị, buổi sáng tốt lạnh, thật sự là đã làm phiền các ngươi, còn làm phiền các ngươi tự mình tới đón."
Diêu Mộng Cơ cười nói: "Lý công tử công tử đây xem như khách khí rồi."
Lý Niệm Phàm nhìn về phía Diêu lão, lông mày lại đột nhiên nhảy một cái, nhịn không được nói: "Diêu lão, nhiều ngày không gặp ngươi thế nhưng là gầy đi và xanh xao đi nhiều a."
Nhớ rõ Diêu lão trước đây hình như cũng từng tiều tụy như thế này một lần, Lâm Tiên đạo cung khổ như vậy sao? Hay là đang có người yêu tính sinh quý tử nối dõi tông đường? Cho nên mới làm việc quá sức như vậy!
"Đúng rồi, các ngươi đã ăn điểm tâm chưa, có muốn ăn chút gì hay không?" Lý Niệm Phàm lung lay bánh bao trong tay.
Đát Kỷ không ở bên cạnh, Lý Niệm Phàm ăn điểm tâm cũng chỉ là có thể tùy tiện đối phó cho qua một chút mà thôi, bởi vì bên người có Long Nhi cái đứa bé đại ăn hàng này đi theo, bởi vậy mới chuẩn bị rất nhiều bánh bao.
Ba người Diêu Mộng Cơ lập tức lộ ra vẻ động tâm, liếm liếm bờ môi của mình, nhỏ giọng nói: "Có thể ... có thể chứ?"
"Cái này thì có gì mà có thể với không thể, trước đó còn nói ta khách khí, lần này lại tới lượt các ngươi khách khí rồi."
Lý Niệm Phàm cười ha ha một tiếng, thuận tay phân chia bánh bao cho bọn họ, tiện thể, còn tặng cho bọn họ mỗi người một quả táo, "Điểm tâm cũng không chuẩn bị cái gì đặc sắc, cũng chỉ có thể như vậy chấp nhận một chút, ủy khuất các vị."
"Không ủy khuất, không ủy khuất!" Diêu Mộng Cơ lắc đầu liên tục, cười nói: "Ta đã có một đoạn thời gian không nếm món ngon nhà Lý công tử rồi, rất là hoài niệm a."
Mọi người cầm bánh bao và quả táo vào trong tay, trong lòng bùi ngùi mãi thôi.
Vừa gặp mặt cao nhân thế mà đã cho chúng ta những thứ quý giá như thế này, đối với chúng ta thật là đã quá tốt rồi.
Đi theo đại lão hỗn, chính là được nhờ a.
Lý Niệm Phàm cười nói: "Vừa đúng ta còn vừa mới cất ra một chút rượu ngon, trên đường lại là có thể uống với các ngươi."
Hắn xoay người, nhìn vào bên trong Tứ Hợp viện, trong viện, chỉ còn lại Tiểu Bạch đang phất tay tạm biệt đối với mọi người.
Lý Niệm Phàm cũng phất phất tay, "Tiểu Bạch, trông nhà cho thật cẩn thận nha."
Đai Hắc đi theo bên cạnh Lý Niệm Phàm, lẽ lưỡi, cái đuôi lúc la lúc lắc thật nhanh, thi thoảng còn đi lòng vòng quay quanh mọi người.
Ô ô ô, nhẫn nhịn lâu như vậy, cuối cùng chủ nhân mới nhớ tới mang ta đi ra cửa, không dễ dàng a.
P/S của tác giả viết truyện này: Quyển truyện này ở Qidian cùng QQ có thành tích đều rất tốt, cảm tạ các vị độc giả lão gia ủng hộ, thực tình cảm tạ. Mình thấy rất nhiều lời nhắc nhở gọi chương của mọi người, hiện tại buổi tối hai tiếng, ban ngày hai tiếng, tổng cộng khoảng 7000 chữ, chương mới này không nhiều nhưng cũng không tính là ít, ta cũng rất muốn thêm nhiều chương trong ngày một chút, để cho mọi người đọc được đã nghiền, nhưng là không có chương dự trữ, mỗi ngày còn cần phải cân nhắc câu từ thật lâu, đã là rất cố gắng gõ chữ rồi.
Nói như thế nào đây, viết hao tổn tâm tư tốn lực, nhìn chương mới của ta thì biết, đó cũng không phải định thời gian mà thêm chương mới, gõ chữ tới rạng sáng là trạng thái bình thường. Truyện này là tâm huyết, ta sẽ cố gắng viết truyện mang tính hài hước, mang tính giải trí cao, sẽ cố gắng không dẫn tới sự nhàm chán cho mọi người.
Ta dựa vào cái này kiếm ăn, hy vọng mọi người có khả năng có thể ủng hộ một chút, cầu đẩy kim phiếu, cầu ủng hộ, cầu chia sẻ, cầu đề cử, cầu khen thưởng, cảm tạ.
P/S từ người dịch: Chương 2... dài quá a...Mọi người đẩy KP, ủng hộ TLT nhà :D